Nếu không có thầy, không biết giờ này em sẽ ra sao?
Cách đây không lâu, tinh thần tôi gần như suy sụp hoàn toàn, tất cả mọi thứ lúc ấy với tôi như đóng sầm lại trước mắt và nỗi tuyệ.t vọn.g trong tôi dâng lên thêm tràn trề. Tôi không biết giờ này mình đang ở đâu và sẽ ra sao nếu như không có thầy…
Thầy đã nâng tôi dậy sau cú ngã quá nặng đối với một đứa học trò như tôi. Thầy đã cho tôi niềm tin, cho tôi quyết tâm và cả nhiệt huyết để tôi hiểu rằng cần phải đứng lên và phấn đấu nhiều hơn nữa sau khi vấp ngã. Trong trái tim và suy nghĩ của một đứa học trò như tôi, thầy là một người anh trai lớn trong gia đình. Hơn nữa trong cuộc sống tâm hồn của tôi, thầy còn là một người bạn tâm giao, là một điểm tựa vững chắc để tôi có thể yên tâm chia sẻ mọi thứ. Thầy đã cho tôi được một lần nữa quay trở lại. Tôi sẽ mãi mãi ghi nhớ ơn thầy vì điều ấy.
Hầu hết mọi người sinh ra ai cũng có một gia đình, một mái ấm đong đầy yêu thương, nơi đó có cha và mẹ. Nhưng tôi thì khác. Khi tôi vừa chào đời thì cha đã không còn, cha tôi đã ra đi mãi mãi, bỏ lại bơ vơ một người mẹ trẻ và một đứa con thơ dại. Mẹ tôi kiên nhẫn, tảo tần và làm tất cả để có thể nuôi tôi khôn lớn trưởng thành. Mẹ lặng im chịu đựng như thế suốt 14 năm nay, có lúc buồn, mẹ cũng chỉ khóc một mình. Thế nhưng, đôi khi công việc nhà quá nhiều, đôi vai nhỏ bé của mẹ phải gồng mình gánh vác làm mẹ thêm mệt mỏi rồi đâ.m ra cáu gắt, mắng mỏ vô cớ khiến tôi cũng buồn phiền. Nhưng điều mà tôi lo sợ nhất là án “không được đi học” lúc nào cũng treo lơ lửng trước mắt.
Hụt hẫng và cảm thấy cô độc, không có ai chia sẻ, tôi đã từng nghĩ đến việc bỏ nhà ra đi hay tìm lối thoát bằng cái chế.t. Tôi tưởng tượng và hình dung ra một cuộc sống mới bình yên hơn ở một thế giới khác, nơi đó khác xa cuộc sống đang diễn ra hiện nay. Nơi đó sẽ không có những lời mắng mỏ, răn dạy hàng ngày, không có áp lực nào đè lên tâm trí của tôi. Sẽ không có những lúc phải lo sợ vì không biết ngày mai mình có còn được cắp sách đi học hay không? Có phải nghe những lời mắn.g nhiế.c vô cớ nữa hay không?…
Nhưng khi tôi định làm việc dại dột ấy, thầy đã cứu vớt tôi khỏi bờ vực mù mịt sâu thẳm. Thầy nói chuyện với tôi rất nhiều vấn đề về cuộc sống, thầy nhẹ nhàng phân tích cho tôi hiểu được ý nghĩa của sự sống chế.t với mỗi con người, thầy nói về sự vất vả của mẹ tôi để tôi thấy rằng tôi là tất cả những gì mà mẹ tôi có, tôi là cuộc sống của mẹ. Thầy khuyên tôi: “Đó không phải là cách giải quyết, hãy bình tĩnh suy nghĩ thật kĩ càng mọi việc, tìm con đường đúng đắn nhất để đi”. Những lời nói ấy của thầy như một sợi dây yêu thương gắn kết giữa tôi và thầy. Và cũng chính những lời nói ấy của thầy đã nhắc nhở và giúp tôi vượt qua những suy nghĩ chưa đúng đắn của tuổ.i mới lớn. Khi bình tĩnh lại sau những lời khuyên, lời chỉ bảo của thầy, tôi cảm thấy yêu cuộc sống này hơn, để không có lần thứ hai xảy ra chuyện dại dột ấy nữa. Từ đây, tôi sẽ biết chia sẻ và sống có trách nhiệm hơn với bản thân, với những người thân của tôi và với cuộc sống này. Tôi sẽ cố gắng làm tất cả để có thể vững tin vào tương lai của mình.
Video đang HOT
Thưa thầy! Người thầy đáng kính của chúng em. Nếu có một điều ước, một phép màu nhiệm, điều em ước đầu tiên đó là những điều tốt đẹp sẽ luôn ở bên thầy. Vì em biết món quà tốt đẹp ấy, thầy sẽ luôn dành cho chúng em, những mầm xanh cần sự quan tâm, chăm sóc, dạy dỗ và chỉ bảo. Và em cũng tin rằng những điều tốt đẹp mà bao học trò nhận được nơi trái tim nhân hậu, yêu thương đầy nhiệt huyết của thầy sẽ lớn lên, trưởng thành và sống có ích.
Thầy ơi ! Thầy mãi là người thầy đáng kính trong tâm trí chúng em. Chúng em cảm ơn thầy nhiều lắm!
Em viết những dòng này gửi tới thầy Nguyễn Việt Dũng thân thương và kính yêu của em!
Học trò của thầy
Hoàng Ánh Nhật
Theo dân trí
Yêu thương sao quá mong manh
Khi anh đã quyết định buông tay thì em chẳng còn lý do gì để tiếp tục cố gắng.
Em vẫn tin vào cái điều mà người ta gọi là "duyên phận". Duyên phận đã mang anh và em đến bên nhau, rồi chính nó lại là lý do khiến hai đứa mình phải xa cách. Chẳng thể trách cứ ai được, khi mà lúc này đây cả hai chúng ta đều đã chấp nhận đầu hàng với số phận. Thế mới biết, đôi khi người ta chia tay không phải vì hết yêu nhau, mà bởi họ không còn cách nào để ở bên nhau được nữa.
Em là một tín đồ của những bộ phim Hàn Quốc, và có lẽ vì xem phim quá nhiều nên em cứ hay mơ mộng viển vông. Em vẫn luôn nghĩ rằng tình yêu nào cũng đầy chất phiêu lưu và thơ mộng. Tưởng rằng, đã yêu là sẽ đấu tranh đến cùng để được trọn đời trọn kiếp ở bên cạnh nhau. Thế nhưng, cuối cùng thì em cũng hiểu ra một điều vô cùng đơn giản: đời không như là mơ và người em yêu cũng chẳng giống như những chàng trai luôn sẵn sàng hy sinh vì người mình yêu trong các bộ phim Hàn lãng mạn ấy.
Lòng em không thôi xó.t x.a mỗi khi nhớ lại từng lời anh đã nói lúc nắm tay em đi dạo trên con đường ngập tràn những chùm hoa bằng lăng màu tím biếc. Còn chưa đi hết một mùa, vậy mà sao khoảng thời gian vừa qua đối với em cứ dài đằng đẵng. Yêu thương bỗng chốc vụt tan, chỉ còn để lại chút dư âm khiến trái tim cứ ngày đêm đau nhói. Lúc bắt đầu yêu nhau, em không nghĩ rằng tình yêu của chúng mình lại mong manh đến thế. Giống như ngọn nến nhỏ bé đứng trước gió, cuối cùng thì cũng tắt lịm, chỉ còn lại một cột khói, khét lẹt và ám ảnh. Dẫu biết rằng cuối cùng cột khói ấy cũng tan, thế nhưng những ảo ảnh về đốm lửa kia thì vẫn luôn còn mãi.
Ngày xưa anh đã hứa hẹn thật nhiều (Ảnh minh họa)
Ba tháng trôi qua, chắc anh đã quen với việc chúng ta không còn là người yêu nữa. Còn em, thỉnh thoảng vẫn cứ tần ngần ngồi nhìn điện thoại. Biết là sẽ chẳng có bất kỳ một tin nhắn hay cuộc gọi nào từ số điện thoại được lưu dưới cái tên "my honey", thế nhưng chẳng hiểu sao em vẫn cứ ngóng chờ. Rất nhiều lần em đã lục lọi danh bạ điện thoại để tìm đến cái tên quen thuộc ấy, nhưng rồi lại tự ngăn được ngón tay mình nhấn nút gọi đi. Những giọt nước mắt buồn bã rơi mãi rồi cũng cạn... Em tự nhủ với bản thân mình rằng không được làm phiền đến cuộc sống của anh.
Em không hề trách bố mẹ anh vì họ đã cố tình ngăn cản. Có chăng, em chỉ buồn bởi vì không ngờ người mình từng yêu thương suốt hai năm trời lại quá dễ buông xuôi. Sóng gió đến, anh buông tay em rồi bỏ chạy, để lại riêng mình em đứng đó, hụt hẫng, vỡ tan... Em đã định chọn cách đấu tranh để giành lấy hạnh phúc, thế nhưng cuối cùng lại phải ngậm đắng nuốt cay, lặng lẽ bước quay đi. Còn lý do gì để mà đấu tranh nữa, khi chưa lâm trận anh đã vội vã đầu hàng. Anh "ngoan ngoãn" nghe theo lời bố mẹ để rồi chối bỏ em, chối bỏ đứa con gái "không hợp tuổ.i" cùng với tình cảm suốt bao năm tháng mặn nồng.
Anh vội vã buông tay, bỏ lại mình em cô độc (Ảnh minh họa)
Trách cuộc đời đối xử với em cay nghiệt, hay nên trách anh đã tàn nhẫn buông lơi? Thà rằng ngay từ đầu anh đừng cố tình làm trái tim em rung động, vậy thì lúc này đây em đã chẳng phải khổ sở chống đỡ với nỗi đa.u đớ.n của một mối tình không trọn vẹn gây ra. Yêu thương cũng chỉ đến thế mà thôi, tất cả những lời hứa, những hẹn thề rồi cũng theo gió theo mây mà bay đi mất. Trời hôm nay nhiều gió quá, nghe người ta kháo nhau rằng có một trận bão sắp về. Ước gì cơn bão ấy có thể giúp em cuốn phăng đi thật xa tất cả mọi ký ức về anh thì hay biết bao nhiêu nhỉ.
Em đã dặn lòng mình rằng sẽ thôi không muộn phiền về những điều mang tên anh nữa. Thế nhưng chẳng có ngày nào kỷ niệm không hàn.h h.ạ tâm trí của em. Rồi em sẽ quên, rồi em sẽ bắt đầu một hạnh phúc mới, một thứ hạnh phúc mà ở đó sẽ chẳng xuất hiện hình bóng của anh. Em sẽ yêu thương, sẽ sống hết mình vì người ấy, bởi lần duy nhất bị trải qua tình yêu không trọn vẹn đã khiến em học được rất nhiều điều.
Theo Eva
Bắt mạch những biểu hiện khác thường của con gái Một ngày, cô bạn thân bỗng dưng thay đổi hoàn toàn, lý do là gì vậy nhỉ? Đã bao giờ bạn bực mình vì cô bạn ít nói bỗng dưng liên tục tr.a tấ.n đôi tai của bạn hàng giờ với những câu chuyện nhảm nhí, không đầu không cuối? Có lúc nào bạn sửng sốt vì cái tính thất thường của đứa...