Nếu không có thầy, không biết giờ này em sẽ ra sao?
Cách đây không lâu, tinh thần tôi gần như suy sụp hoàn toàn, tất cả mọi thứ lúc ấy với tôi như đóng sầm lại trước mắt và nỗi tuyệt vọng trong tôi dâng lên thêm tràn trề. Tôi không biết giờ này mình đang ở đâu và sẽ ra sao nếu như không có thầy…
Thầy đã nâng tôi dậy sau cú ngã quá nặng đối với một đứa học trò như tôi. Thầy đã cho tôi niềm tin, cho tôi quyết tâm và cả nhiệt huyết để tôi hiểu rằng cần phải đứng lên và phấn đấu nhiều hơn nữa sau khi vấp ngã. Trong trái tim và suy nghĩ của một đứa học trò như tôi, thầy là một người anh trai lớn trong gia đình. Hơn nữa trong cuộc sống tâm hồn của tôi, thầy còn là một người bạn tâm giao, là một điểm tựa vững chắc để tôi có thể yên tâm chia sẻ mọi thứ. Thầy đã cho tôi được một lần nữa quay trở lại. Tôi sẽ mãi mãi ghi nhớ ơn thầy vì điều ấy.
Hầu hết mọi người sinh ra ai cũng có một gia đình, một mái ấm đong đầy yêu thương, nơi đó có cha và mẹ. Nhưng tôi thì khác. Khi tôi vừa chào đời thì cha đã không còn, cha tôi đã ra đi mãi mãi, bỏ lại bơ vơ một người mẹ trẻ và một đứa con thơ dại. Mẹ tôi kiên nhẫn, tảo tần và làm tất cả để có thể nuôi tôi khôn lớn trưởng thành. Mẹ lặng im chịu đựng như thế suốt 14 năm nay, có lúc buồn, mẹ cũng chỉ khóc một mình. Thế nhưng, đôi khi công việc nhà quá nhiều, đôi vai nhỏ bé của mẹ phải gồng mình gánh vác làm mẹ thêm mệt mỏi rồi đâm ra cáu gắt, mắng mỏ vô cớ khiến tôi cũng buồn phiền. Nhưng điều mà tôi lo sợ nhất là án “không được đi học” lúc nào cũng treo lơ lửng trước mắt.
Hụt hẫng và cảm thấy cô độc, không có ai chia sẻ, tôi đã từng nghĩ đến việc bỏ nhà ra đi hay tìm lối thoát bằng cái chết. Tôi tưởng tượng và hình dung ra một cuộc sống mới bình yên hơn ở một thế giới khác, nơi đó khác xa cuộc sống đang diễn ra hiện nay. Nơi đó sẽ không có những lời mắng mỏ, răn dạy hàng ngày, không có áp lực nào đè lên tâm trí của tôi. Sẽ không có những lúc phải lo sợ vì không biết ngày mai mình có còn được cắp sách đi học hay không? Có phải nghe những lời mắng nhiếc vô cớ nữa hay không?…
Nhưng khi tôi định làm việc dại dột ấy, thầy đã cứu vớt tôi khỏi bờ vực mù mịt sâu thẳm. Thầy nói chuyện với tôi rất nhiều vấn đề về cuộc sống, thầy nhẹ nhàng phân tích cho tôi hiểu được ý nghĩa của sự sống chết với mỗi con người, thầy nói về sự vất vả của mẹ tôi để tôi thấy rằng tôi là tất cả những gì mà mẹ tôi có, tôi là cuộc sống của mẹ. Thầy khuyên tôi: “Đó không phải là cách giải quyết, hãy bình tĩnh suy nghĩ thật kĩ càng mọi việc, tìm con đường đúng đắn nhất để đi”. Những lời nói ấy của thầy như một sợi dây yêu thương gắn kết giữa tôi và thầy. Và cũng chính những lời nói ấy của thầy đã nhắc nhở và giúp tôi vượt qua những suy nghĩ chưa đúng đắn của tuổi mới lớn. Khi bình tĩnh lại sau những lời khuyên, lời chỉ bảo của thầy, tôi cảm thấy yêu cuộc sống này hơn, để không có lần thứ hai xảy ra chuyện dại dột ấy nữa. Từ đây, tôi sẽ biết chia sẻ và sống có trách nhiệm hơn với bản thân, với những người thân của tôi và với cuộc sống này. Tôi sẽ cố gắng làm tất cả để có thể vững tin vào tương lai của mình.
Thưa thầy! Người thầy đáng kính của chúng em. Nếu có một điều ước, một phép màu nhiệm, điều em ước đầu tiên đó là những điều tốt đẹp sẽ luôn ở bên thầy. Vì em biết món quà tốt đẹp ấy, thầy sẽ luôn dành cho chúng em, những mầm xanh cần sự quan tâm, chăm sóc, dạy dỗ và chỉ bảo. Và em cũng tin rằng những điều tốt đẹp mà bao học trò nhận được nơi trái tim nhân hậu, yêu thương đầy nhiệt huyết của thầy sẽ lớn lên, trưởng thành và sống có ích.
Thầy ơi ! Thầy mãi là người thầy đáng kính trong tâm trí chúng em. Chúng em cảm ơn thầy nhiều lắm!
Video đang HOT
Em viết những dòng này gửi tới thầy Nguyễn Việt Dũng thân thương và kính yêu của em!
Học trò của thầy
Hoàng Ánh Nhật
Theo dân trí
Đứa trẻ bơ vơ trong gia đình
Xinh xắn, học giỏi, gia đình khá giả, luôn được mọi người xung quanh ngưỡng mộ vì thành tích xuất sắc ... nhìn bề ngoài, không ai nghĩ Lê Thu Giang (Hải Phòng) thường xuyên phải đấu tranh để chống lại ý nghĩ muốn chết.
Những câu chuyện về khủng hoảng tuổi vị thành niên được ghi nhận khắc hoạ các bi kịch không lối thoát của người trẻ trong gia đình. Những tiếng kêu cứu thảm thiết từ trong tổ ấm, phần nào lý giải, vì sao con số người trẻ chọn tự tử lại lên đến có số báo động như vậy.
Không biết chia sẻ cùng ai
Ngay từ khi học cấp 2, Giang đã có ý định tự tử bởi quá nhiều ấm ức mà em không thể chia sẻ cùng ai.
"Em muốn chết, không phải vì bố mẹ em không quan tâm đến em, không phải vì em học dốt, không phải vì nhà nghèo..." - Giang mở đầu câu chuyện bằng chất giọng trầm, rắn rỏi. Cái rắn rỏi của một cô bé sớm phải gồng mình che giấu những nỗi buồn.
Ngay từ khi học cấp 2, Giang đã có ý định tự tử bởi quá nhiều đau khổ, ấm ức mà em không thể chia sẻ cùng ai. (Ảnh minh hoạ)
Mới 13 tuổi Giang đã đi học xa nhà. Lên cấp 3, em là người duy nhất trong huyện đỗ vào trường chuyên của tỉnh, đi trọ học. Năm học nào cũng làm lớp trưởng, em trở thành "hình mẫu" trong mắt mọi người. Càng lớn em càng chịu nhiều áp lực từ kỳ vọng của bố mẹ. Bất hạnh thay, kỳ vọng ấy khiến em càng cảm thấy cô đơn, trống rỗng.
Nỗi ám ảnh lớn nhất của Giang là bạo lực trong gia đình. Bố mẹ yêu nhau, nhưng thường xuyên xung đột vì bố em ham cờ bạc. Bố là người cộc tính, hay nóng giận, nên luôn luôn thường trực những lời mắng mỏ nghiệt ngã trút xuống đầu mấy mẹ con.
Ký ức sâu đậm nhất về tuổi thơ trong em là hình ảnh em cô độc, bất lực đứng nhìn bố mẹ cãi vã nhau qua ô cửa...
"Từ hồi mẫu giáo, trong ký ức của em đã hằn sâu cảnh bố mẹ đánh chửi nhau, quăng quật đồ đạc ngoài sân. Cãi vã trong nhà như cơm bữa. Bà nội buồn chán, thường xuyên bỏ đi khỏi nhà, chính em là người lao đi tìm bà. Mẹ em khóc lóc và có ý định tự tử. Bà em cũng vậy... Chính vì thế, ý nghĩ tự tử cứ lởn vởn trong đầu em" - Giang tâm sự.
Giang kể, nhiều đêm em buồn, khổ, khóc đến lịm người đi nhưng không ai biết. "Em tự nhủ, không được khóc nữa, nếu không mình sẽ mù mất, nhưng không được. Nhưng sáng hôm sau, tỉnh dậy, em lại đến lớp gượng cười bảo với mọi người, mắt sưng húp có lẽ là do thức khuya quá..." - Giang kể.
"Ước gì bố mẹ đã tin con"
Dằn vặt rất nhiều vì những chuyện trong gia đình, nhưng Giang luôn tự an ủi dù có như thế nào thì bố mẹ vẫn yêu em, làm tất cả vì em.
"Em thường tự nhủ mình còn may mắn hơn nhiều người, rằng bố mẹ vẫn đang cố gắng dành những điều tốt nhất cho mình, nên mình phải cố gắng sống tốt nhất. Nhưng đến một ngày em nhận ra bố mẹ không tin tưởng em như em nghĩ. Lần ấy, em đánh mất chiếc đồng hồ đeo tay chỉ vì không nhớ nổi đã để nó ở đâu. Em đã giải thích, nhưng bố mẹ không tin, gặng hỏi, chì chiết như thể em đã làm điều gì sai trái. Những lời cay độc, sự nghi hoặc của bố làm em rất sốc, bởi từ trước đến nay, em luôn là đứa con ngoan ngoãn, học giỏi. Phải bao nhiêu năm sau năm sau em mới có thể nghĩ rộng ra cho bố mẹ được".- Giang tâm sự.
Rất nhiều năm liền, niềm tin của Giang vào bố mẹ bị lung lay. Cô bé càng thu mình lại.
Tự nhận mình là tuýp người "thinking - luôn suy nghĩ và phân tích, sống lý trí và mạnh mẽ", song Giang không phủ nhận, em đã nhiều lần bị đắm chìm trong cảm giác cô đơn, lo sợ và gần như tuyệt vọng.
Cô bé nhớ lại: "Những cơn khủng hoảng cứ trở đi, trở lại trong em. Nhiều khi em tưởng như mình có thể phát điên, nhưng chẳng thể chia sẻ cùng ai. Là lớp trưởng, học giỏi, em có nhiều bạn, nhiều mối quan hệ, nhiều người yêu quý, nhưng không ai thực sự hiểu được em phải trải qua những gì. Em nghĩ đến việc chết đi bằng cách uống thuốc ngủ, hoặc nhảy xuống sông. Nhiều lần em đã ra ngồi ở bờ sông tìm cơ hội nhảy xuống, nhưng lại sợ vì giáp mặt người làng. Em sợ, nếu em chết như vậy, cả gia đình sẽ bị mang tiếng"...
Theo VNN
Yêu thương sao quá mong manh Khi anh đã quyết định buông tay thì em chẳng còn lý do gì để tiếp tục cố gắng. Em vẫn tin vào cái điều mà người ta gọi là "duyên phận". Duyên phận đã mang anh và em đến bên nhau, rồi chính nó lại là lý do khiến hai đứa mình phải xa cách. Chẳng thể trách cứ ai được, khi...