Nếu em thổ lộ, anh sẽ đồng ý chứ?
Làm thế nào để anh chú ý tới em, để anh biết rằng em thật lòng thích anh bây giờ, người em yêu?
“Xin lỗi, ai đấy?”
Một tin nhắn ngắn gọn chỉ vẻn vẹn 4 chữ mà khiến tim em như ngừng đập, hơi thở ngưng lại và tay cầm điện thoại run rẩy.
Đã bao nhiêu tháng qua em tự hỏi mình, nếu anh tiến tới làm quen em sẽ cảm thấy thế nào? Em sẽ trả lời anh ra sao? Liệu em có thể thu hút sự chú ý của anh? Và liệu rằng may mắn có mỉm cười với chúng ta?
Em cứ ngụp lặn trong những suy nghĩ của mình, giấu nhẹm chúng sâu trong lòng, để rồi mỗi khi gặp anh, lướt qua ánh nhìn lạ lẫm của anh, em lại như chú rùa nhỏ, cứ thu mình thật gọn trong mai.
Em đã mơ đến thời điểm mình đủ dũng cảm, nếu tình cờ gặp anh ở một nơi xa lạ sẽ cười thật tươi như thể mình đã quen nhau lâu lắm rồi. Hoặc ngu xuẩn hơn, em sẽ làm một điều gì đó gây chú ý với anh.
Hay giả bộ làm một điều thật ngốc nghếch, chỉ để anh quay lại nhìn em vài giây. Cũng có khi em nghĩ, hay là mình cứ tiến tới chìa tay ra để làm quen với anh như một người bạn mới. Bởi tình yêu sẽ càng vững chắc hơn và có cơ hội cao hơn nếu được xây dựng và khởi đầu từ tình bạn. Nhưng rồi em lại thôi, vì ánh mắt ấy chưa bao giờ dừng lại thật lâu nơi em, anh có quá nhiều mối bận tâm hơn em – một cô gái không có điều gì nổi bật. Và em, cuối cùng cũng vẫn chẳng đủ dũng khí để làm những điều mình vẫn hay hình dung và cười thầm.
Lẽ ra em đã định từ bỏ. Em định cứ thích anh âm thầm thôi, rồi một ngày hoặc nhiều ngày sau, ai mà biết được nó sẽ hết lúc nào. Cho đến khi cô bạn thân chìa mảnh giấy có ghi số điện thoại của anh ra trước mặt, em hiểu rằng có những điều nếu trái tim đã lên tiếng thì cứ để nó làm đi.
Và em nhắn tin cho anh. Tin nhắn được viết hàng chục lần, xóa đi hàng chục lần, để rồi cuối cùng tới lúc gửi đi, nó chỉ còn là một câu rất nhạt nhòa, rất trung tính và có thể lẫn với biết bao nhiêu tin nhắn của những cô gái khác gửi cho anh: “Chào anh, cho em làm quen nhé!”.
Video đang HOT
Ngốc nghếch quá anh nhỉ. Em cứ cầm điện thoại như thế chờ đợi tin nhắn của anh. Hai ngày, rồi ba ngày, chẳng một dòng hồi âm nào trở lại. Có cái gì đó như vỡ vụn trong tim em. Hóa ra em nhạt nhòa thật, hóa ra em chẳng đủ khả năng để làm một việc cỏn con thật tốt như em vẫn nghĩ. Nhưng đến khi đã tuyệt vọng đủ rồi thì anh lại nhắn tin hồi đáp.
Em vẫn nhớ nguyên cảm giác nhận được tin nhắn của anh “Xin lỗi, ai đấy?”. Em chắc rằng nhiều năm về sau, kể cả nếu chẳng may thần Cupid không se duyên cho mình, thì em cũng sẽ mãi mãi không quên cảm giác ấy. Nhưng rồi em lại sợ. Em sợ không biết mình nên nhắn lại ra sao. Liệu rằng tình yêu của em có đủ lớn không để tiến tới bên anh.
Và liệu rằng anh có đem em ra làm trò đùa và nhét vào kho “số lượng bạn gái theo đuôi” để ra oai với đám bạn của mình? Và vậy là em lại lặng im. Dù sự lặng im khiến em như muốn phát điên lên, lòng bồn chồn không thôi. Mỗi lúc lén thấy anh dưới sân trường cầm điện thoại bấm bấm, em chỉ muốn nhắn ngay lại cho anh, rằng: “Em ở đây này, anh nhìn lên góc 10 giờ nhé!”.
Có ai đó nói: “Khờ dại nhất là để người khác biết mình yêu họ quá nhiều”. Em có khờ dại không nếu là người bước ra trước và thổ lộ, em đã thích anh nhiều lắm? Nhưng cũng có ai đó từng bảo: “Thà nói ra tình yêu của mình mà không được đáp lại để rồi có kết thúc, còn hơn cứ giữ mãi một chuyện tình mà nó không bao giờ được bắt đầu”.
Vậy thì em sẽ dũng cảm một lần, anh nhỉ. Vì biết đâu anh cũng đã như em, cũng phải suy nghĩ những điều tương tự và quyết định bấm tin nhắn hồi âm ngắn gọn thế.
Cuộc hành trình ngàn dặm bắt đầu từ một bước chân. Em sẽ bước những bước đầu tiên và là người bắt đầu cho “cuộc hành trình” của chúng mình anh nhé!
Em rất thích anh!
Theo VNE
Chồng ngoan bất ngờ mặc nhầm... quần lót đàn bà
Anh bảo, "anh, anh mặc nhầm". Nhầm ư? Nhầm thì nhầm của ai được vì đó là đồ của đàn bà. Anh đi liên hoan mà lại nhầm quần của đàn bà sao?
ảnh minh họa
Đây hoàn toàn là một câu chuyện có thật, không hề bịa chút nào. Đó là câu chuyện về người chồng của tôi mà chính tôi là người chứng kiến chuyện này.
Tôi xin gửi lên đôi dòng tâm sự để mong chị em hãy tỉnh táo, đừng quá tin vào chồng của mình. Mong đấng mày râu, có ăn vụng thì phải biết "chùi mép".
Đàn bà chúng tôi sinh ra là để phục vụ đàn ông, chăm chồng, chăm con, chăm cả gia đình nhà chồng. Tuy nhiên, đó không phải là nhiệm vụ đóng đinh, chỉ là chúng tôi nghĩ, mình nên làm thế. Và những người yêu chồng thật lòng mới muốn làm như vậy. Họ không có tình cảm thật sự, họ sẽ chẳng bao giờ chuyên tâm vì người khác như vậy.
Tôi vốn là một người vợ an phận, chăm chỉ làm lụng, lúc nào cũng chỉ nghĩ cho chồng, cho con. Đi làm cả ngày, tối về tôi lại lao đầu vào việc nhà, chăm con. Nói chung, thời gian dành cả cho chồng con.
Chồng tôi chưa bao giờ phàn nàn điều gì về tôi, thậm chí anh còn hay khen ngợi tôi là người đảm đang, tháo vát, anh còn nói tự hào vì lấy được tôi. Gia đình anh đối xử cũng rất tốt và trân trọng tôi. Có lẽ họ nghĩ, tôi là người phụ nữ tốt, là sự lựa chọn đúng đắn của anh.
Chồng tôi, ai cũng phải khen anh ngoan ngoãn, hiền lành. Ai cũng bảo vợ chồng tôi đúng là một cặp trời sinh. Vì anh đúng là đức độ. Chưa bao giờ tôi thấy anh to tiếng với ai trong nhà, đi ra ngoài cũng điềm đạm. Khi tôi sinh con, có việc gì anh cũng giúp, ân cần. Đêm con khóc, anh dậy chăm con cho tôi ngủ vì thương tôi vất vả con thơ.
Thấy chồng như vậy, tôi mừng lắm. Có con là mọi việc chồng đều làm, ngay cả rửa bát, lau nhà. Vì con quấn tôi nên tôi không thể làm được gì cả. Có khách tới nhà, ai cũng khen chồng đảm đang, vì anh cứ đứng lên liên tục trong bữa ăn mà không sai vợ một cái gì cả. Tôi cảm thấy mình thật may mắn vì lấy được người chồng như anh.
Thú thực, tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện, chồng mình lại có ngày ngoại tình hay lén lút với người khác. Anh không thể hiện cái gì khiến tôi nghi ngờ cả. Tôi cảm thấy vui vẻ, quý mến anh, yêu thương anh vô cùng. Tôi muốn dồn hết tâm huyết này cho chồng, cho con.
Cuộc sống cứ trôi đi như vậy, tôi an tâm với việc làm vợ, làm mẹ của mình và cũng an tâm về người chồng tôi hoàn toàn tin tưởng. Cho đến một ngày, anh báo về muộn và bảo tôi phần cơm. Anh trình bày là hôm nay công ty liên hoan nên không thể không đi. Anh còn đăng ảnh lên FB cho tôi xem, thế nên không có gì tôi phải nghi ngờ cả.
Tối hôm ấy, anh về muộn và còn kể chuyện đang ăn thì mất điện thế nên mọi người giải tán luôn chứ định là di hát hò. Lúc anh thay đồ, anh cởi quần áo trước mặt tôi. Vì là vợ chồng nên không còn ngại chuyện đó, với nhà cũng không có ai ngoài con nhỏ. Tôi bàng hoàng thấy anh mặc đồ lót của đàn bà. Trời ạ, tôi nhảy bổ lại hỏi anh, "anh mặc cái gì đây?". Lúc ấy, anh nhìn xuống và mặt tái mét, không kịp phản ứng. Có lẽ, điều này ngoài sức tưởng tượng của anh, nó quá bất ngờ nên anh không kịp bịa ra lý do nào đó chống chế.
Bây giờ, nhìn anh, tôi cảm thấy ghê sợ. Tôi không muốn đề cập tới chuyện này nữa, nhưng sống với con người như vậy, ngoài miệng thì ngọt ngào còn bên trong thì lén lút ngoại tình. (ảnh minh họa).
Anh bảo, "anh, anh mặc nhầm". Nhầm ư, nhầm thì nhầm của ai được vì đó là đồ của đàn bà. Anh đi liên hoan mà lại nhầm quần của đàn bà sao. Tôi choáng luôn, không còn gì để nói, anh đã ngoại tình, bằng chứng lù lù ra đó, còn chối sao được?
Sự thật này khiến tôi sốc nặng, tôi cảm thấy run rẩy toàn thân. Tôi đau khổ lắm, tại sao anh lại lừa dối tôi trắng trợn thế. Anh còn luôn tỏ ra mình là người đàn ông mẫu mực nữa. Tại sao lại ra nông nỗi này?
Anh kể cho tôi nghe chuyện mất điện. Phải chăng khi vào nhà nghỉ với người con gái kia đã mất điện, hoặc là đến nhà người ấy rồi mất điện để rồi anh vội vàng về nhà và mặc nhầm quần?
Trời ơi, tôi uất nghẹn nhưng lại thấy buồn cười vì anh. Anh là như vậy sao? Bây giờ, anh thú nhận là anh đã ngoại tình. Thật tình, tôi không thể nào tin được anh đã như thế từ khi nào. Chỉ là, không còn cách nào chối cãi nên anh đã phản bội tôi.
Bây giờ, nhìn anh, tôi cảm thấy ghê sợ. Tôi không muốn đề cập tới chuyện này nữa, nhưng sống với con người như vậy, ngoài miệng thì ngọt ngào còn bên trong thì lén lút ngoại tình. Tôi chán lắm rồi vì tôi không biết, anh còn làm những chuyện mờ ám gì sau lưng tôi nữa.
Thật ra, anh yêu tôi được bao nhiêu và thật ra, tôi có nên tin tưởng anh nữa không? Sao mà có thể toàn tâm toàn ý với anh được nữa khi anh đã lừa dối tôi?
Theo VNE
Nghe lời mẹ, anh chia tay tôi sau 3 năm mặn nồng Dạo gần đây mẹ anh bệnh nặng, bà cương quyết bắt anh phải chia tay tôi. Tôi năm nay 24 tuổi, ba năm trước khi đi học tôi đã gặp và yêu anh, anh là người rất tốt. ảnh minh họa Ngần ấy năm học xa nhà cũng là ngần ấy năm anh ở bên chăm sóc, quan tâm, lo lắng cho tôi...