Nếu anh có thể yêu em như cách anh yêu cô ấy…
Nếu anh có thể yêu em như cách yêu cô ấy thì tốt biết mấy? Nếu anh có thể cho em một chút tình cảm như cho cô ấy thì sao? Nếu anh có thể an ủi em như an ủi cô ấy thì có lẽ em sẽ không thấy lạnh và cô đơn như bây giờ… Nếu anh có thể anh à…
Thực ra, tình yêu nào chả có kết thúc? Chỉ là kết thúc đó có hậu không mà thôi?
Vậy anh nghĩ xem, với người con gái yêu đơn phương như em thì kết thúc có được gọi là có hậu không anh?
Em bây giờ đã chẳng còn yếu đuối mỏng manh như trước anh à. Em mạnh mẽ lắm. Em có thể tự đứng bằng đôi chân trần của mình giữa nỗi đau và có thể tự ôm lấy tổn thương mà bước tiếp. Em không kêu la, không oán than, không tâm sự hay chia sẻ với ai. Anh thấy em có mạnh mẽ không chàng trai của Gió?
Em bây giờ đã chấp nhận thua cô ấy. Cô gái đó là người cướp đi tất cả hạnh phúc trọn vẹn của em. Em không dám ghét cô ấy. Em sợ anh sẽ buồn…
Em bây giờ đã có thể đối mặt với thương tổn
Em bây giờ đã không dễ dàng chịu gục ngã
Em bây giờ đã cạn nước mắt
Và anh à,
Video đang HOT
Cô ấy tốt đến thế sao? Yêu anh nhiều đến vậy ư? Đến mức cố gắng của em luôn là vô nghĩa?
Nếu như anh yêu em mà không phải cô ấy thì sao nhỉ? Chắc là không bao giờ.
Anh, chàng trai của Gió
Em thực sự rất nhớ nụ cười đầy nắng của anh
Em thực sự thích đôi mắt sâu lúc buồn ấy
Em thực sự cần anh bảo vệ và che chở
Em thực sự cần cái ôm anh từng trao cho cô ấy
Em thực sự muốn hơi ấm đó sưởi ấm trái tim em.
Nhưng rồi….
Em thực sự hiểu một lẽ: trong bao nhiêu chuyện tình, chẳng bao giờ hoàng tử lại đi yêu phù thủy? Và chẳng bao giờ phù thủy lại chấp nhận hi sinh hết thảy hạnh phúc mà không cần đòi lại?
Anh,
Em cũng cần anh kia mà. Nhưng tại sao lại cứ là cô ấy?
Em cũng cần người ở bên cạnh khi anh bỏ rơi. Nhưng tại sao lại cứ là cô ấy?
Em cũng cần một bờ vai. Nhưng tại sao cứ là cô ấy?
Em cũng cần được yêu thương. Nhưng tại sao cứ là cô ấy?
Tại sao cô ấy luôn là người có tất cả, còn em lại mất tất cả?
Hạnh phúc…
Có lẽ là những điều em từng cho, là những thứ anh vứt bỏ…
Chắc chẳng có cô gái nào lại đơn phương kẻ ghét mình như em đâu anh nhỉ?
Tại em ngốc.
Theo PNO
Khi tổn thương đủ nhiều thì sẽ tự buông thôi!
"Nếu em bị tổn thương đủ nhiều, em sẽ học cách yêu mình thôi. Và không bao giờ cho phép bản thân yêu hết lòng nữa. Cái gì cũng thế, nỗi đau rồi sẽ qua, vết sẹo thì còn mãi, mỗi lần chạm đến là nhức nhối."
"Dù có cố gắng cách nào, thì sau khi đi qua quá nhiều đau thương, trái tim em sẽ chai sạn với tình yêu, bớt đi niềm tin và dần đóng cánh cửa lòng mình lại..."
Phụ nữ là loại sinh vật ngu ngốc nhất trên đời. Bởi vì yêu một người mà mang trong lòng bao nhiêu là vết thương, tự mình gây ra cũng có, người đời gây ra cũng có, mà người họ yêu gây ra cũng có. Phụ nữ khi yêu giống như con thiêu thân, mất hết lý trí và sức mạnh, yêu thật lòng là một dạ chờ mong, mù quáng tin tưởng vào người mà bản thân thương yêu nhất, để đến khi bị lừa dối, bị phản bội, mới ngỡ ngàng nhận ra bao lâu nay mình đã phí hoài tuổi xuân cho một người không đáng...
"Không việc gì phải chịu khổ hay là phải hy sinh cả. Ai yêu em thật lòng, người ta sẽ không để em chịu nhiều thiệt thòi. Hoặc ít ra, khi em bị tổn thương, họ sẽ sẵn sàng ở bên em, đứng về phía em, bảo vê em dù có chuyện gì xảy ra đi nữa. Em đừng bi lụy, cũng đừng thương tâm. Hãy yêu thương bản thân, còn ai xứng đáng thì hãy yêu. Ai trân trọng em, ai thương em, ai lo lắng cho em, ai quan tâm em thật lòng thì hãy trao đi tình yêu. Mỗi một tình yêu em trao đi, là em đã trao cho người ta một quãng thanh xuân người con gái, nên nó quý giá lắm em à.."
Yêu thương hết lòng, rồi tự nhận tổn thương. Phụ nữ cứ tin rồi yêu, không hề phòng vệ trước người mà bản thân trân trọng nhất. Đến khi ngỡ ngàng nhận ra thì bản thân cũng đã quá đủ nỗi đau chất chồng rồi. Người bạc bẽo vô tâm, giống như kim đâm vào ngực, đau buốt. Quãng đường đi cùng nhau, còn có nghĩa lý gì, chỉ để lại hối tiếc...
"Chưa bao giờ hối hận khi gặp được anh. Nhưng nếu thật có thể quay trở về ngày đầu tiên đó, em tuyệt đối sẽ không nói câu "xin chào". Thà rằng cứ như vậy mà mình bước ngang qua đời nhau...".
Anh, em không tiếc, em tiếc thanh xuân. Thanh xuân vì một người mà đã yêu như thế, hết lòng như thế, để rồi nỗi đau đánh đổi lấy sự trưởng thành, dạn dĩ, cô gái mắt trong ngày nào giờ u uất nhiều tâm tư. Môi em cười mà đuôi mắt có cười đâu. Ngày ấy em hồn nhiên kể về những giấc mơ bé nhỏ, được cùng anh đi khắp đất trời này, hai đứa bên nhau tay trong tay khám phá thêm nhiều vùng đất mới, giờ anh ở xa rồi, tay em buông thõng vào không trung.
"Lúc chia tay, quyết định dừng lại, mọi thứ rõ ràng lắm. Cảm giác chưa bao giờ thấy tỉnh táo, nhẹ nhõm như vậy. Khi đó mới nhận ra bao lâu qua mình đã lầm tưởng. Cứ ngỡ là tình yêu nhưng không phải, đó là một kiếp nạn đã qua thì đúng hơn. Mọi nỗi đau trải qua cùng nhau cứ ngỡ là son sắt không rời, rốt cục thì khi thời gian trôi qua, người ra đi thì vẫn cần phải đi, người ở lại thì mang trong lòng những vết thương chằng chịt, chắp vá. Một tình yêu đã từng đẹp đẽ vậy, lại chỉ là một trò chơi. Kẻ thua cuộc là kẻ đã tin và tha thứ quá nhiều..."
St
Vì anh không biết cách yêu, hay vì em vốn không biết cách quý trọng? Em và anh chúng ta cắt nhau một lần rồi xa nhau đến vô cực. Cuộc sống có thể biến hai người dưng thành thân thuộc, biến hai người thân thuộc thành người dưng mà là lại chẳng có nguyên cớ nào. ảnh minh họa Anh và em giống như đều ở lưng chừng lạc lối. Bỗng một ngày đẹp trời chúng ta...