“Này anh, Noel này em sẽ ngoại tình”
Em vẫn còn yêu anh, nhưng em buộc phải để lại với anh lời nhắn này, rằng Noel năm nay em sẽ đi ngoại tình.
Có lẽ chồng của em sẽ băn khoăn tự hỏi, tại sao em lại phải chọn thời điểm để đi ngoại tình , phải không? Bởi đơn giản, đêm Noel năm trước, chính mắt em đã thấy anh cùng người đàn bà khác nắm tay nhau đi vào nhà nghỉ. Ánh mắt anh lúc đó ngập tràn niềm vui sướng, nó làm em nhớ lại cái khoảnh khắc chúng mình lần đầu tiên dắt tay nhau về ngôi nhà mới để bắt đầu cuộc sống chung. Em vẫn nhớ nụ cười và những câu thề ước ngày ấy, rằng anh sẽ không bao giờ làm vợ yêu của anh buồn phiền.
Nhưng hạnh phúc ấy chỉ kéo dài được 3 năm. Anh đã nhanh chóng lạc vào vòng tay của người đàn bà khác. Đêm Noel 2 năm trước, anh đã không đi cùng em như mọi lần, anh bảo bận công tác đột xuất, để mặc em lang thang ở vùng đất mà chúng mình thường đến mỗi độ Giáng sinh về. Em đã không muốn tin ở mắt mình khi thấy người đàn ông phía trước mặt là chồng mình. Em lại càng không tin khi chính tay người đàn ông đó đang nâng niu người đàn bà đi cùng. Khi anh và người đàn bà ấy mất hút trong nhà nghỉ, bàn chân em đã tê buốt, không thể đứng lên.
Anh trở về nhà cùng với những câu nói dối làm em thấy thắt lòng. Ánh mắt anh đã có hình bóng của người đàn bà khác, vòng tay anh ôm em cũng lỏng lẻo hơn xưa. Anh không còn ở nhà với em vào mỗi cuối tuần, cũng chẳng thủ thỉ vào tai em những lời “nịnh nọt” nữa. Anh đi biền biệt. Em quá thất vọng đến nỗi chẳng thể óan trách anh lấy một lời nào. Em không biết có người đàn bà nào nhẫn nhịn đến mức chẳng nói gì khi tận mắt chứng kiến chồng mình ngoại tình như em hay không. Nhưng quả thực, em chẳng thể nói gì. Em thấy niềm tin em dành cho anh quá lớn, đến nỗi, khi phải đối diện với sự phản bội, em không thể làm gì hơn là im lặng.
Video đang HOT
Anh vẫn giấu em mọi chuyện và lấp liếm bằng những lý do không thể hợp lý hơn. Càng ngày, sự quan tâm của anh dành cho gia đình càng ít đi. Anh đi về như một cỗ máy, không hề bộc lộ cảm xúc. Anh thoái thác nghĩa vụ làm chồng với em bằng những cơn đau đầu, mệt mỏi triền miên. Người đàn bà trong em quá chán nản và thất vọng, em không biết phải nói với anh thế nào về những gì em đã nhìn thấy.
Cứ mỗi lần anh đi công tác xa, niềm tin trong em lại vỡ vụn thêm một chút. Em không thể như trước kia, cứ tin rằng chồng mình đang bù đầu với công việc mãi được. Bởi bây giờ anh đã có người đàn bà khác ngoài em, anh đã biết nói dối thuần thục, anh đã biết trấn áp em bằng những cái nhăn mặt và quát tháo.
Người ta bắt đầu xì xào nhiều về mối quan hệ ngoài hôn nhân của anh. Nhưng điều đó chẳng làm anh bận tâm. Anh như người say, không biết đâu là đúng – sai, phải – trái. Anh cũng chẳng còn dè chừng, giấu diếm em nữa: tin nhắn, cuộc gọi trong điện thoại anh cũng chẳng thèm xóa, áo anh nồng nặc mùi nước hoa của người đàn bà ấy anh cũng vô tư đưa cho em giặt. Ý nghĩ anh đã không còn sợ gia đình tan vỡ, không còn thiết tha gì chốn đi về anh đã từng ở làm trái tim em quặn thắt.
Em vẫn còn yêu anh, nhưng em buộc phải để lại với anh lời nhắn này, rằng Noel năm nay em sẽ đi ngoại tình. Nếu như anh vẫn còn yêu em và mong muốn gia đình mình không tan vỡ, hãy đến tìm và ngăn cản em trước khi mọi chuyện đi quá xa. Em biết quyết định này không phải là quyết định của một người phụ nữ khôn ngoan, nhưng với một người đã chịu nhiều tổn thương như em, việc đưa một thông điệp quá nhạy cảm như thế lại là một phép thử mang tính quyết định.
Và em hy vọng rằng, chồng của em sẽ đến đợi em trước khi tiếng chuông nhà thờ điểm. Em sẽ quên hết tất cả và cùng anh làm lại từ đầu.
Theo Blogtamsu
Đau đớn tột cùng khi người yêu cũ rắp tâm tán mẹ để trả thù
Đã nhiều người đàn ông đến với mẹ, nhưng mẹ chưa kể về ai với ánh mắt lấp lánh hi vọng, khuôn mặt hạnh phúc đến vậy. Tôi biết hắn đã "lừa" được mẹ tôi một cách ngoạn mục.
Tôi sinh ra và lớn lên mà chẳng biết bố mình là ai. Khi biết nghĩ và hiểu chuyện đã có đôi lần tôi hỏi về bố nhưng chưa bao giờ nhận được câu trả lời từ mọi người. Tôi ở cùng mẹ và bà ngoại nhưng phần lớn thời gian tôi ở với bà vì mẹ còn phải đi làm xa nhà. Tình cảm của mẹ con tôi chẳng thắm thiết là bao, chưa bao giờ mẹ thể hiện là mẹ yêu thương tôi, dù là lời nói hay hành động. Tôi nhớ không rõ lắm, nhưng chưa bao giờ mẹ ôm tôi vào lòng, vuốt ve cưng nựng như ngoại tôi cả. Khi tôi bắt đầu vào học đại học thì ngoại mất, tôi chuyển lên thành phố học và ở cùng mẹ. Nhưng mẹ tôi là người hướng ngoại, thích giao du, tụ tập và rất nhiều bạn bè nên mẹ đi tối ngày, tôi tự chăm sóc mình và lo toan nhà cửa.
Năm tôi 22 tuổi tôi gặp và yêu anh, người hơn tôi 12 tuổi và kém mẹ tôi 5 tuổi. Tôi đã từng rất hạnh phúc với mối tình đầu đời này. Anh luôn quan tâm chăm sóc, chiều chuộng tôi. Tuyệt nhiên, chưa khi nào anh kể với tôi về gia đình anh. Tôi cũng nhiều lần hỏi nhưng anh nói chưa phải lúc và sự dấu giếm che đậy của anh thì lại càng làm tôi tò mò và quyết tâm khám phá bằng được. Rồi qua những người quen của anh mà tôi biết, anh đã có vợ và 2 con gái. Tôi bất ngờ và choáng váng về điều đó. Khi tôi hỏi thì anh trả lời như một sự nghiễm nhiên, chẳng có chút gì áy náy: "đúng rồi, sợ em buồn nên anh chẳng nói. Anh vẫn đợi đến khi thích hợp để nói với em. Nhưng chưa đến lúc". Tôi thấy mình có lỗi và sai lầm nếu cứ tiếp tục mối quan hệ với anh. Nhưng biết làm sao, tôi đã yêu anh rất nhiều. Tôi có mắt mà như mù, tôi chẳng sáng suốt khi bắt đầu mối quan hệ với một người đàn ông nhiều tuổi. Biết chuyện, bạn bè khuyên ngăn tôi không nên tiếp tục bởi nó chẳng có tương lai. Và hơn hết tôi hiểu sự thiệt thòi của một đứa trẻ lớn lên không có bố như thế nào, nên tôi càng không thể trở thành kẻ bất nhân, cướp bố của hai đứa trẻ ngây thơ. Đã nhiều lần nói chia tay nhưng anh níu kéo làm tôi không thể. Rồi chuyện anh cặp kè với tôi đến tai vợ anh, chị ấy đã gặp tôi, kể về sự lăng nhăng, vô tâm, thiếu trách nhiệm của anh trong suốt thời gian qua. Chị cố níu giữ cuộc hôn nhân chỉ vì muốn giữ bố cho con, chị chẳng còn nhiều tình cảm với anh. Sự điềm đạm, lịch sự và thấu tình đạt lý của chị khiến tôi day dứt rất nhiều. Rồi tôi hạ được quyết tâm, nói lời chia tay và cắt đứt mọi liên lạc với anh.
Qua bạn bè, tôi biết anh thậm chí đến cả trường học tìm tôi. Vì sợ mang tiếng nên tôi đã đồng ý gặp anh để nói cho ra nhẽ. Anh trắng trợn khiến tôi hoang mang, sửng sốt. Anh nói anh yêu tôi và muốn mang lại hạnh phúc cho tôi, không bao giờ anh để tôi đi dễ dàng như vậy. Và anh cũng tuyên bố, tôi đã và sẽ mãi mãi là người tình của anh, sẽ chẳng có gì thay đổi được điều đó. Mặc cho tôi cự tuyệt, cương quyết, anh vẫn tỏ rõ sự quyết tâm của mình khiến tôi phát sợ. Một tháng rồi hai tháng trôi qua, tôi vẫn bị anh theo đuổi, thậm chí anh gây gổ với tất cả những bạn trai đến gần tôi. Làm tôi thấy phiền phức vô cùng.
Tôi gặp anh và nói, nếu anh cứ bệnh hoạn như vậy tôi sẽ chết cho anh xem. Rồi sự cương quyết của tôi cũng cản được sự bảo thủ của anh. Anh đồng ý chia tay và không làm phiền tôi nữa. Nhưng trước khi đi, anh nói một câu khiến tôi lạnh gáy: "không có được em, anh nhất định phải sống gần xem em hạnh phúc đến thế nào". Tôi bất ngờ, choáng váng vì lời đe dọa của anh. Nhưng rồi nghĩ đó chỉ là câu nói sốc nổi khi anh bực tức. Dần khi không bị anh làm phiền tôi cũng quên hẳn.
Về phần mẹ tôi, bà luôn thích tụ tập, bù khú bạn bè. Những người bạn của mẹ khiến tôi chẳng ưa chút nào. Họ ăn diện, chơi bời, thích đi thâu đêm suốt sáng. Gần đây, mẹ tôi vui hơn, trẻ trung và nói với tôi có bạn trai mới, làm tôi yên tâm hơn. Có bạn trai rồi mẹ sẽ chẳng đi tối ngày nữa. Hôm đó, mẹ tôi cười và nói muốn giới thiệu bạn với tôi và dặn tôi về sớm. Người mẹ giới thiệu sẽ là bố dượng của tôi. Thấy mẹ vui, tôi cũng vui mừng, có lẽ mẹ tôi cần có người chăm sóc, chia sẻ buồn vui.
Tôi về nhà ngay sau giờ tan học. Nhưng khi bước chân vào nhà, tôi sững người, mắt mờ đi, chân chẳng thể đứng vững nữa. Người đang ôm ấp tình tứ với mẹ chính là anh - người yêu cũ của tôi. Tôi chết đứng không nói được lời nào, anh nhìn tôi cười ranh mãnh, hả hê. Còn mẹ tôi ngây thơ chẳng biết gì, vồn vã giới thiệu tôi với anh. Suốt bữa cơm của 3 chúng tôi, tôi thì gượng gạo để mẹ đỡ buồn còn anh thì giả tạo vô cùng. Cách anh quan tâm đến mẹ y hệt như quan tâm tới tôi trước kia, anh chuyện trò, nũng nịu với mẹ rồi quay sang nhìn tôi kiểu hả hê, thách thức. Tôi mong thời gian trôi thật nhanh để tôi thoát khỏi tình cảnh trớ trêu và người đàn ông giả dối kia. Rồi cũng đến giờ anh ta ra về, đi lướt qua tôi anh ta thì thầm một câu khiến tôi chết sững, hóa ra tất cả chỉ là âm mưu, sự trả thù hèn hạ của gã. "em thấy chưa, kiểu gì chúng ta cũng là người một nhà. Không có được em nhất định tôi phải có được mẹ em". Tôi đã không kìm được cảm xúc của mình, giơ tay định tát anh ta một cái. Nhanh như cắt, anh ta giữ được tay tôi mà nói, "nếu muốn mẹ em đau khổ đến chết thì cứ làm gì em thích". Rồi anh ta tiến về phía mẹ, vòng tay qua eo mẹ, ôm ấp thì thầm gì đó trước khi ra về.
Anh ta đi khuất, tôi đổ sụp xuống ghế. Tôi không thể tin mình rơi vào tình cảnh trớ trêu như vậy. Sao đời mẹ con tôi chỉ gặp toàn đàn ông Sở khanh vậy. Tiễn anh ta đi xong, mẹ tôi quay vào nhà trên môi vẫn nở nụ cười tươi rói, mẹ thao thao bất tuyệt kể về anh ta, mẹ nói mẹ yêu và không thể sống thiếu anh ta được. Mẹ biết anh ta đã có vợ, họ mới li hôn 2 tháng... khi đầu tôi ong lên, quay cuồng còn mẹ vẫn say sưa kể về "soái ca" của mình. Tôi ngán ngẩm, chua xót, lấy cớ mệt lên phòng nằm. Tôi không thể ngủ được, cứ nhắm mắt vào lại văng vẳng bên tại lời nói, tiếng cười của anh ta. Chỉ cần nghĩ đến thôi tôi đã lạnh người.
Mấy ngày qua, biết bao lần tôi định kể cho mẹ mọi chuyện nhưng lại không dám. Đã nhiều người đàn ông đến với mẹ, nhưng mẹ chưa kể về ai với ánh mắt lấp lánh hi vọng, khuôn mặt hạnh phúc đến vậy. Tôi biết hắn đã "lừa" được mẹ tôi một cách ngoạn mục. Tôi muốn kể hết mọi chuyện về gã nhân tình cho mẹ lại sợ mẹ tổn thương, đau đớn nhưng nếu giữ im lặng khác nào tôi đẩy cả 2 mẹ con cùng vào chiếc lồng của anh ta. Nói cũng khổ mà không nói lại càng đau đớn gấp bội phần. Tôi biết phải làm sao để mẹ hiểu vấn đề. Xin mọi người hãy cho tôi lời khuyên.
Theo Emdep
Tủi thân ngày về ra mắt nhà người yêu Tôi không ngờ mẹ người yêu lại tạt gáo nước lạnh lên đầu tôi: "Mặt mũi nó thế kia mà anh cũng yêu cho được, hết con gái rồi hay sao mà anh chọn vợ thế này?". Tôi vốn là một cô gái kém may mắn vì khi sinh ra đã bị hở hàm ếch bẩm sinh. Mặc dù vậy tôi vẫn quyết...