Nàng U30 ‘đau đầu’ khi không biết chọn lấy người mình yêu hay người yêu mình
Tôi đang đứng ở ngã ba đường, không biết lựa chọn ngả nào vì nghe người ta nói thì thấy đường nào cũng hay.
Tôi cần phải dứt khoát chọn một trong hai ngả đường này. (Ảnh minh họa)
Kính gửi chuyên gia tâm lý!
Tôi là một cô gái năm nay sắp 29 tuổi, tốt nghiệp Đại học Thương mại và đã đi làm được 6 năm. Ai cũng bảo tôi là công việc ổn định rồi, lấy chồng đi kẻo muộn. Nhất là bố mẹ tôi thì không mấy bữa cơm là không nhắc đến chuyện ấy, làm cho tôi cuống lên vì sợ ế. Nhưng hiện nay, tôi rất phân vân như người đứng giữa ngã ba đường, không biết chọn đường nào? Đó là phải lựa chọn giữa hai đối tượng trong tầm tay của tôi. Tôi muốn xin chuyên gia một lời khuyên.
Người thứ nhất, tạm gọi là anh A. Anh hơn tôi 4 tuổi đang làm cùng công ty với tôi. Anh theo đuổi tôi đã hai năm nay. Dù tôi cố tình lảng tránh anh vẫn không bỏ cuộc. Anh còn bảo không thể sống thiếu em khiến tôi cũng hơi cảm kích. Nhiều người bảo anh là người tốt, hiền lành chịu khó chỉ có điều, tôi không hề cảm thấy rung động tí nào với anh ấy. Ngồi café với nhau, tôi thấy chán ngắt. Ngay cả hình thức con người anh ấy, tôi cũng không có cảm tình. Thế nhưng A lại rất quan tâm săn đón tôi. Bây giờ tôi OK thì anh ấy cưới liền. Có bạn gái khuyên lấy người yêu mình sẽ được chiều chuộng, chẳng sướng một đời à?
Người thứ hai, tạm gọi là anh B. Anh chỉ hơn tôi 2 tuổi, làm về công nghệ thông tin cho một công ty liên doanh. B có vẻ hơi bị kiêu, ít nói nhưng anh ấy nói câu nào tôi cũng thấy hay. Ngồi với B, tôi không biết chán bao giờ. Nét mặt anh có vẻ phớt đời và đôi mắt trong veo của anh khiến tôi chỉ nhìn vào đấy cũng đủ xao xuyến. Mặc dù bố mẹ B rất mến tôi, hay gọi tôi là “con dâu” nhưng B đối xử với tôi cứ hờ hững thế nào. Có lần B nói thẳng là anh ta chỉ quý chứ không yêu tôi. Nhưng gần đây, bố anh ta nửa đùa nửa thật nói rằng nếu tôi đồng ý lấy B, ông bà sẽ sang nhà tôi làm việc luôn. B cũng không phản đối gì, anh ta vốn là người con rất nghe lời cha mẹ. Em gái tôi bảo rằng còn chần chờ gì nữa, không gì hạnh phúc bằng lấy được người mình yêu.
Quả thực lúc này tôi rất phân vân vì tôi nghĩ rằng cơ hội để người con gái lựa chọn không phải là nhiều lắm. Tôi cần phải dứt khoát chọn một trong hai ngả đường này. Tôi rất mong chuyên gia sớm cho tôi một lời khuyên trước khi tôi dấn thân vào một trong hai con đường đầy mạo hiểm.
Video đang HOT
Phương Thảo, Quận Ba Đình – Hà Nội
CHUYÊN GIA TƯ VẤN
Chuyên gia tư vấn Tâm lý Trịnh Trung Hòa
Ngả đường thứ nhất, nếu bạn lấy A, tức là lấy người yêu mình. Nhiều người nghĩ rằng dù mình không yêu người ta nhưng chắc chắn sẽ được người ta hết lòng chăm sóc, chiều chuộng mình, luôn đáp ứng những ham muốn của mình thật là sung sướng một đời.
Ngả đường thứ hai, nếu bạn lấy B, tức là lấy người mình yêu, có người cho rằng, dù có vất vả cực nhọc cũng vẫn sướng. Chỉ nguyên việc được sống chung một nhà, hàng ngày được ngắm nhìn người mình yêu cho “đã” mắt, nhất là lại được ăn cùng mâm, ngủ cùng giường là hạnh phúc quá rồi, còn đắn đo gì nữa. Cho dù người ta không yêu mình, miễn là cứ chấp nhận chung sống vợ chồng với mình. Ta cố công chăm sóc, biết đâu rồi anh ta chẳng yêu mình?
Theo cách lập luận đó, hai ngả đường nói trên nghe cũng chẳng phải là không hấp dẫn. Song tiếc rằng, đa số những người lập luận như thế đều chưa qua cuộc sống vợ chồng nên họ tưởng tượng vậy thôi. Họ có thể đúng nếu cuộc sống chung chỉ kéo dài ít ngày. Trong thời gian ngắn ngủi ấy, có thể người ta chưa kịp cảm thấy sự chán chường của thứ tình yêu mà các nhà tâm lý học gọi là “tình yêu đơn phương”. Bởi vì, con người ta sinh ra ai cũng phải yêu. Sống mà không yêu đâu phải là sống mà chỉ là tồn tại.
Trong cuộc sống chung, nếu chỉ một người yêu, còn người kia không yêu đáp lại, tức là họ không “sống” đúng với nghĩa của từ này mà chỉ đang “tồn tại” khác nào cái xác không hồn? Bạn hãy thử tưởng tượng, trong ngôi nhà của bạn, có một người chồng hay vợ chỉ tồn tại vật vờ, tẻ nhạt, không thiết gì bạn và cũng chẳng thiết cái gì thì bạn có thể hạnh phúc với “cái xác” ấy được không? Có thể lúc này bạn tặc lưỡi: “Thế cũng được! Nhưng cuộc sống không đơn giản thế đâu!
Khi chúng ta đã thừa nhận rằng, con người, ai cũng cần phải yêu thì khi họ đã không yêu bạn, chắc đâu họ không yêu người khác? Khi họ không có tình yêu trong hôn nhân chắc đâu họ lại chẳng có tình yêu ngoài hôn nhân? Chắc đâu họ không ngoại tình? Nhất định ý nghĩ ấy sẽ dày vò bạn, sẽ làm cho bạn ghen tuông theo dõi rình mò. Sẽ khổ sở chứ không hạnh phúc đâu!
Nói tóm lại khi ta đã không chấp nhận tình yêu đơn phương thì không thể chấp nhận lấy “người yêu mình” hay “người mình yêu”. Nhưng có người vẫn cố tình nghĩ rằng, cứ lấy đi, cứ chung sống đi, rồi sau tình yêu sẽ đến cả từ hai phía.
Thực ra, không có gì ảo tưởng hơn. Ngay lúc chưa được sống chung, nghĩa là lúc khát khao nhau nhất mà còn không làm được điều đó thì mong gì sau khi đã lấy nhau? Đến ngay cả những đôi yêu nhau say đắm mà sau khi kết hôn chưa được bao lâu tình yêu cũng còn tàn lụi thì hy vọng gì điều ngược lại xảy ra?
Có thể ví câu hỏi “Nên lấy người yêu mình hay lấy người mình yêu ?” chẳng khác gì hỏi “Nếu phải què một chân thì nên què chân nào?”. Nghĩa là cả hai ngả đường ấy đều bất hạnh thì tại sao ta cứ phải chọn một trong hai phương án đó? Nếu biết trước cuộc hôn nhân sẽ không hạnh phúc, tại sao ta còn dấn thân vào? Mọi người có thể giục giã nhưng không ai ép buộc được hôn nhân của bạn. Nếu bạn nghĩ 29 tuổi chưa lấy chồng là muộn thì e rằng lấy đại đi nhưng không sống nổi, lại phải ly hôn để làm lại từ đầu thì còn muộn hơn.
Chúc bạn bình tĩnh suy nghĩ và có thái độ dứt khoát. Còn ngả đường khác đấy bạn ạ! Có nên tặc lưỡi đi liều vào một trong hai ngả đường tương lai mờ mịt không?
Thân mến chào bạn!
Cắt đứt quan hệ với gia đình để kết hôn với người mình yêu, vài năm sau mẹ bất ngờ đến thăm mà tôi phát khóc
Thời gian trôi đi, tôi sinh được hai cậu con trai kháu khỉnh. Tôi rất nhớ mẹ và nhớ quê mình nhưng vì sĩ diện nên tôi không gọi điện về.
Tôi và chồng gặp nhau khi tham gia các hoạt động ở trường đại học. Tôi vẫn còn nhớ lần đầu chạm mặt là khi tôi làm MC cho một chương trình của trường, còn anh là thành viên tham gia. Khi thấy anh ngồi ở hàng ghế đầu với diện mạo bảnh bao đẹp trai, tôi đã ấn tượng lắm. Ai ngờ sau đó, tôi và anh có dịp cùng song ca ngẫu hứng trên sân khấu.
Tôi không nghĩ mình lại "phải lòng" một người đàn ông tình cờ như vậy. Khi quen một thời gian, tôi chủ động tỏ tình với anh. Ban đầu anh có vẻ do dự nhưng rồi lại đồng ý với tình cảm của tôi. Tình yêu của chúng tôi rất ngọt ngào và lãng mạn. Anh chiều chuộng tôi hết mực, luôn giúp đỡ tôi từ những việc nhỏ nhất.
Sau khi ra trường, cả hai chúng tôi ra mắt gia đình hai bên nhưng bố mẹ tôi không đồng ý đám cưới. Ông bà cho rằng, gia cảnh nhà anh kém, lại ở quê nên cuộc sống sẽ rất vất vả, khó khăn. Mẹ còn tuyên bố : "Con mà lấy nó thì coi như nhà này không còn con gái nữa". Mặc những lời phản đối của bố mẹ, tôi một lòng yêu anh và kiên quyết lấy anh làm chồng. Tôi và anh tự đăng kí kết hôn rồi tổ chức một đám cưới nhỏ .
Cưới nhau xong, tôi về quê chồng sinh sống và làm việc. Cuộc sống nơi đây không ồn ào như thành phố nhưng tôi lại thích vì có thể cảm nhận được sự bình yên, nhẹ nhàng. Chồng và nhà chồng đối xử rất tử tế với tôi. Mẹ chồng còn tâm sự: "Mẹ biết con yêu thương thằng T. lắm nên mới bỏ cả gia đình mà đi theo nó. Mẹ sẽ thay mẹ đẻ chăm sóc cho con". Nghe mẹ chồng nói, tôi như được an ủi và vô cùng ấm lòng.
Thời gian trôi đi, tôi sinh được hai cậu con trai kháu khỉnh. Tôi rất nhớ mẹ và nhớ quê mình nhưng vì sĩ diện nên tôi không gọi điện về. Hơn nữa, tôi luôn muốn chứng minh cho mẹ thấy sự lựa chọn của tôi là đúng đắn.
Cuộc sống đang êm đềm thì đột nhiên tôi bị tai nạn phải ngồi xe lăn một thời gian. Chồng và mẹ chồng thay nhau chăm sóc tôi tận tình. Một lần, tôi đang ở nhà thì có người gõ cửa, bước ra ngoài thấy mẹ ruột đến thăm. Bao nhiêu cảm xúc giấu trong lòng bấy lâu chợt ùa về, tôi bật khóc, còn mẹ thì ôm chầm lấy tôi.
Sau này tôi mới biết, mẹ tuy giận nhưng vẫn nghe ngóng cuộc sống của tôi qua những người bạn. Lần đó đến mẹ còn cho tôi 300 triệu làm vốn. Mẹ bảo đó chính là của hồi môn định tặng cho tôi nhưng do tức giận nên hồi đó không đưa. Thấy chồng và mẹ chồng đối xử tốt với tôi, mẹ cũng rất cảm kích.
Khi tình cảm được hàn gắn, tôi cũng về thăm nhà. Thấy mọi thứ đồ đạc trong nhà vẫn nguyên vẹn. Tôi hỏi mẹ sao không thay mới đi thì mẹ trả lời: "Mẹ sợ con về không thấy đồ của mình đâu, nên mẹ vẫn để nguyên như thế". Lời mẹ nói lại khiến tôi rưng rưng nước mắt. Tôi thương bố mẹ vô cùng. Giờ tôi phải cố gắng đề bù đắp, báo đáp công ơn cho bố mẹ thật nhiều.
(ngocanh...@gmail.com)
Tôi không dám nhận món quà sếp tặng trong ngày lễ Tình nhân Nhìn món quà sếp tặng, tôi mới biết bữa ăn trưa không phải là miễn phí. Ngay từ đầu, sếp đã có tính toán mà tôi lại vô tư đón nhận. Ảnh minh họa Tôi và Khôi yêu nhau đến nay là 4 năm, chúng tôi phấn đấu kiếm tiền mua nhà mới nghĩ đến chuyện cưới xin. Trong suốt thời gian yêu...