Nặng tình!
Chiều nay, anh chở chị đi thử áo cưới. Chị ngượng ngùng bước vào tiệm, nếu không có anh động viên, chắc chị đã quay về. Vóc dáng chị bây giờ đầy đặn hơn thời con gái nên thử mấy lượt mới vừa được một cái. Chị không ngờ, có ngày mình sẽ được mặc áo cô dâu…
Ngày anh dẫn chị về ra mắt, ba mẹ anh đã phản đối với những lý do thật buồn cười, nào môi chị thâm, người nhỏ, tóc xoăn, tên chị lại trùng với bà nội của anh… Chị hiểu, đó chỉ là cái cớ, nguyên do là vì nhà chị không môn đăng hộ đối với nhà anh. Ba chị mất sớm, mẹ bỏ theo người khác, bà nội tần tảo nuôi chị lớn khôn…
Biết không thể lay chuyển được ba mẹ, anh bàn với chị cố tình có thai để ép gia đình. Anh là con trai một, chắc ba mẹ anh không nỡ bỏ đứa cháu. Chị về nhà anh lần thứ hai với cái bụng bầu hơn ba tháng, anh hồ hởi thông báo đứa bé trong bụng chị là con trai. Nào ngờ, mẹ anh giận tím mặt, ba anh tức đến lên cơn tai biến phải nhập viện, rồi mất ba ngày sau đó. Chị lại mang thêm trọng tội mới: vì chị mà ba anh chết. Sau đám tang, mẹ anh tuyên bố cấm cửa chị, nếu anh còn có ý định lấy “loại đàn bà” đó thì đợi bà chết đã. Anh sợ mẹ buồn, cũng không dám lui tới nhiều nhà chị dù lòng vẫn yêu…
Video đang HOT
Bà chị buồn phiền vì điều tiếng thiên hạ mà sinh bệnh. Chị cũng không dám ngẩng mặt nhìn ai, cặm cụi đi làm chờ ngày sinh. Anh vẫn gọi điện động viên chị cố gắng để anh sắp xếp việc nhà, thuyết phục mẹ. Thỉnh thoảng, anh nhờ người gửi tiền cho chị nuôi con. Chỉ như thế, làm sao bù đắp nỗi tủi nhục của chị khi phải nuôi con một mình…Gần mãn tang ba, mẹ anh đổ bệnh. Những ngày cuối đời, bà muốn nhìn mặt đứa cháu đích tôn mà mình đã chối bỏ. Anh về đón hai mẹ con. Đây là lần thứ ba chị đến nhà anh. Bà chỉ chịu gặp cháu, bắt mẹ nó đứng đợi ngoài sân. Chị lại cắn răng chịu nhục…
Mẹ anh mất. Anh chị đi đăng ký kết hôn để làm khai sinh cho con trai. Anh hứa, mãn tang mẹ, anh sẽ tổ chức đám cưới, rước chị về nhà đàng hoàng. Anh thật lòng muốn bù đắp cho những thiệt thòi chị đã phải chịu đựng suốt mấy năm trời. Giờ con trai đã sắp vào lớp một, anh chị mới tất bật chuẩn bị cho đám cưới. Dù sống đã quen hơi nhưng cảm giác hồi hộp, chờ đợi ngày cưới vẫn cứ nôn nao trong lòng chị. Lần này, chị sẽ bước vào nhà anh mà không còn e ngại. Chị đã là vợ chính thức của anh.
Hạnh phúc dẫu đến muộn nhưng vẫn ngọt ngào….
Theo VNE
Thân cò
Bác đẻ được hai con trai, đứa nào cũng đẹp y như bố. Năm chúng chừng trên dưới mười tuổi, bác theo tiêu chuẩn cơ quan đi lao động nước ngoài. Thằng lớn ở nhà cùng đám bạn ra hồ bơi chết đuối. Thế là hai bác còn mỗi một người con.
Nhắc đến chuyện này lòng bác vẫn đau đớn. Chỉ thoáng nghĩ thôi nước mắt đã nghẹn ngào. Bác tự trách mình dứt áo đi khi các con còn nhỏ quá, để chúng thiếu bàn tay chăm sóc, bảo bọc của mẹ. Thế là bao nhiêu tình yêu thương, bao nhiêu mặc cảm tội lỗi, mong muốn được bù đắp, bác dồn hết cho đứa con còn lại.
Ai từng làm mẹ cũng đều hiểu để sinh ra được một đứa con phải qua biết bao hiểm nguy, khốn khó, thế nhưng nuôi được cho nó khôn lớn thành người còn khó đến vô cùng. Thằng nhỏ nhà bác càng lớn càng trở nên ngang tàng, chẳng ai bảo được. Nó không sợ bố. Mà nó ghét nhất là người ta mang bố ra so sánh với nó. Nó chẳng thừa hưởng được của bố chút thông minh nào. Ở lớp lúc nào nó cũng là đứa đội sổ, rồi đúp 2 năm liền. Nó lớn nhất lớp, đi học lúc nào cũng có "đàn em" xách cặp lẽo đẽo theo sau. Thầy cô mắng phạt hay có nói điều gì đó không vừa lòng, nó sừng sộ, chưa đợi để được "mời" cũng phi luôn ra khỏi lớp không quên đạp rầm rầm lên cánh cửa.
Bao nhiêu năm nó đèn sách là bấy nhiêu năm bố mẹ vất vả, lận đận đến nhà thầy cô. Xin xỏ cũng có, tâm sự rớt nước mắt cũng có. Vì bác cứ nhắc đến thằng anh chỉn chu giống bố lại khóc, nên thầy cô cũng chẳng đành lòng, lại bỏ qua lỗi cho thằng con vì thương hai bố mẹ. Cấp hai nó không tốt nghiệp nổi, bác lại chạy vạy lo cho nó cái bằng rồi tống nó vào một trường bổ túc văn hóa. Tội nợ cứ lớn dần theo tuổi đời của nó. Ngày con nhà người ta cùng trang lứa với con mình vào đại học, bác ngậm ngùi xin cho con vào trường dạy nghề. Nhưng nó không học. Nó ỷ bố mẹ có tiền, ỷ người mẹ khốn khổ lúc nào cũng thương khóc và muốn nâng đỡ cho con nên nó không phấn đấu.
Thoắt cái hai bác đã về già. Thằng con 30 tuổi nhưng không công việc, nghề ngỗng, chẳng gia đình, vợ con. Buồn tình nó quay ra "ôm bóng", ngày ngủ đêm cày cá độ. Lời lãi chẳng thấy đâu, chỉ thấy cứ cuối năm là có người đến nhà đòi nợ, hai cái thân già nai lưng đền cho thằng con đến cả trăm triệu. Không đền ai người ta để cho nó yên, có mà đánh cho róc xương, hoặc giả cũng lằng nhằng pháp luật.
Mới rồi trong người không được khỏe, bác trai đi khám mới biết có bệnh tim mạch, mỡ máu, cơn tai biến có thể đến bất cứ lúc nào. Bác gái lo lắng làm cuộc kiểm tra sức khỏe tổng thể lại tìm thêm được bệnh tiểu đường, thảo nào gần đây bác hay mệt mỏi, suy kiệt, có lúc thấy nôn nao, mắt quầng trũng sâu, đêm thì không yên giấc vì cứ hay phải đi tiểu.
Nghĩ đến thằng con hai bác không thể yên lòng. Bố mẹ đã qua dốc bên kia của cuộc đời rồi mà nó chưa thành nhân. Không thể kiếm cho nó một người vợ tử tế vì nó ăn ở với ca ve còn làm cô ả ễnh bụng ra. Cưới hay không cưới? Rồi cũng vẫn là hai bác phải đi lo cho nó thôi, nhưng có lo được đến hết cuộc đời?
Theo Dantri
Muốn qua đêm với người cũ trước khi lấy chồng Trước ngày lấy chồng, trong cái tâm trạng rối bời xen lẫn hạnh phúc nôn nao ấy, nhiều cô nàng lại tìm đến người cũ, và chuyện không dừng lại ở buổi cafe... Dâng hiến cho người yêu thật sự Dù bận rộn chuẩn bị cho đám cưới chỉ còn vài ngày nữa sẽ diễn ra nhưng Hồng Nhung (nhân viên PR công...