Nàng dâu không yên phận (Phần 1)
Vậy là xong một đời con gái, Vân đã rời xa nó như thế. Chỉ một cái nắm tay cũng đã cắt đứt những ngày tháng vui vẻ của cô. Đột nhiên Vân lại không muốn cưới nữa, cô giật tay mình ra khỏi tay Mạnh.
Tiếng chúc tụng ồn ào và náo động, trẻ con, người lớn đi qua đi lại tấp nập. Thi thoảng có người đi qua phòng của Vân lại ngó vào nói:
- Ôi cô dâu xinh quá!
Vân không đáp lại vì họ đã nhanh chóng rời đi.
Chỉ còn một tiếng nữa là nhà trai sẽ đến, mẹ cô vừa mới vào thông báo thế. Mấy người trang điểm và làm tóc mau chóng hoàn thành công việc thật nhanh cho kịp giờ đẹp. Ai cũng nói cô có phước vì lấy được nhà chồng giàu có, chưa kể chồng còn đẹp trai. Vân cười nhạt, từ bao giờ mà con người ta lại có những mong ước đơn giản, yếu đuối như thế này. Ai cũng mong lấy chồng giàu, chồng đẹp, chứ không phải bản thân cố gắng để được giàu, được đẹp.
Người đàn ông mà Vân cưới ba tháng trước vẫn còn là một người xa lạ. Sau đó bố cô bảo hai nhà đã có hôn ước từ lâu. Ông nội cô và ông nội người đó năm xưa ở chiến trường vào sinh ra tử, trong lúc cao hứng đã đem đứa cháu trong tưởng tượng ra gán ghép với nhau. Cũng may bố cô sinh ra một đứa con gái như cô, và bố người đó sinh ra một người con trai như anh ta. Ông trời cũng thật biết chiều lòng người.
- Nào nào, sao mà mặt mày lại xị ra thế? Ngày vui nhất trong đời thì phải vui lên chứ!
Điệp từ bên ngoài chạy vào, cô ta mặc một chiếc váy trắng thanh thoát và yêu kiều. Điệp là bạn thân từ hồi cấp ba của cô, chuyện gì trọng đại trong đời cô cũng đều có mặt nó cả. Con bé đã cưới từ một năm trước, đang có thai ba tháng. Bác sĩ dặn đi đứng phải cẩn thận, thế mà hôn nay nó vẫn tung tăng chẳng sợ hãi gì. Nhiều khi Vân ước mình có thể vô tư được như Điệp.
- Liệu tao có hạnh phúc được không mày?
Điệp xuỳ một tiếng:
- Hạnh phúc là tự bản thân đem lại. Nếu mày có cái nhìn hạnh phúc, thì chẳng ai làm mày đau khổ được.
- Lời nói nghe nặng mùi lý thuyết.
- Thế nào là lý thuyết? Tao đây lấy chồng rồi, cũng gọi chịu cái cay đắng khi về làm dâu rồi, chả có gì làm tao đau buồn được hết. Bản thân đừng cầu toàn quá, sau này chấp nhận và bằng lòng những gì mình đang có là được rồi.
Vân biết Điệp không hiểu những suy nghĩ trong lòng của mình. Cô không được lấy người cô yêu, cuộc hôn nhân này là dựa trên sự sắp đặt của bậc bề trên. Nhân lúc hiện tại cô không có bạn trai, họ vội vàng tổ chức lễ cưới để tránh gây ra chuyện chia uyên rẽ thuý sau này. Vân thở dài, bố mẹ cô nhiều lần cũng sợ cô sẽ không chấp nhận. Vì thời hiện đại bây giờ, làm gì có kiểu cha mẹ đặt đâu con ngồi đó nữa. Nhưng cô không phản đối, cũng không đồng tình, họ đành đẩy thuyền theo dòng nước trôi thôi.
Vân biết Điệp không hiểu những suy nghĩ trong lòng của mình. Cô không được lấy người cô yêu, cuộc hôn nhân này là dựa trên sự sắp đặt của bậc bề trên. (Ảnh minh hoạ)
- Thôi mày đừng ủ rũ như vậy nữa, đã chấp nhận lấy người ta thì cũng đừng để người ta buồn. Mày xinh đẹp nhường ấy, chắc chắn sẽ hạnh phúc thôi.
Video đang HOT
- Xinh đẹp? – Vân cười. Cô chưa bao giờ nghĩ mình xinh đẹp cả. Cô chỉ có khuôn mặt khả ái, đôi mắt lanh lợi gây sự chú ý thôi.
Ngày trước cô có yêu một người, nhưng không được đáp lại. Anh yêu một cô hoa khôi mà cô nghĩ có cố gắng cả đời cô cũng không thể đẹp bằng cô ta được. Cô đã nghĩ mình không xinh đẹp để người ta động lòng.
Sau này trưởng thành thêm một chút, mới thấy hồi ấy mình khinh suất quá. Nếu cô cứ âm thầm yêu anh, từng ngày vun vén một chút thì biết đâu sẽ được đáp lại. Chuyện đó cũng xảy ra khá lâu rồi. Nghe đâu về sau hai người đó cũng làm đám cưới với nhau, giờ đã có hai mặt con.
- Nào nào, con gái của mẹ. – Mẹ của Vân từ bên ngoài đon đả đi vào. – Trời ơi xinh đẹp quá, mẹ không ngờ lại có đứa con thế này đâu đấy.
Mẹ cô lúc nào muốn nịnh cô làm điều gì đó cho bà, bà đều không tiếc lời ngon ngọt của mình.
- Thôi đi mẹ, con đã chịu đội dế cô dâu rồi thì mẹ cần gì phí nước bọt để phun châu nhả ngọc nữa.
Mẹ cô trợn mắt nhìn:
- Ôi trời ơi coi kìa, sao mày dám nói mẹ mày như thế hả? Mẹ thấy mày xinh thì khen xinh không được sao?
- Không được, con nghe không lọt tai.
Mẹ Vân quay sang Điệp, than thở:
- Cháu thấy chưa? Nó lúc nào cũng thích bắt nạt cô.
Điệp che miệng cười:
- Vân cá tính như thế sau này sẽ áp đảo được nhà chồng, sống độc lập và vui vẻ cô ạ.
- Phải, cô nuôi mãi mới được mụn con này, giờ bảo gả cho người khác cũng tiếc lắm chứ.
- Mẹ tiếc thật không? Nhà người ta là danh gia vọng tộc, gả con đi mẹ được lợi chứ tiếc thương gì.
- Mày…
Mẹ Vân bị cô làm cho tức đến không nói được gì, bà vuốt ngực vài cái rồi nhanh chóng rời đi. Vân không thích chuyện mỗi lúc mẹ muốn tạ lỗi với cô về việc gì đó, bà lại nói những lời không thật tâm. Bà là mẹ của cô, bà có quyền mắng mỏ nếu như cô không nghe lời. Cô biết bà cũng chỉ lo nỗi lo của một người mẹ, muốn con gái mình tìm được một tấm chồng tốt, có gia có thế để sau này còn được nhờ. Cái tư tưởng ấy khiến cô không thể nào làm gì khác được. Cô chống đối, bà sẽ đâm đầu vào tường tự tử không biết chừng.
Nhà đó nghe đâu từ đời cụ cố đã là một đại tư sản, trải qua thời kỳ cải cách vẫn không hề mai một. Người ta nói không ai giàu ba họ, không ai khó ba đời, nhưng nhà họ tính đến nay đã là đời thứ tư rồi. Ngoài chuyện kinh doanh làm rất tốt ra thì những thành viên trong dòng tộc ra rất giỏi giang, có người làm cho công ty nước ngoài, có người làm chức cao cho những tập đoàn lớn trong nước. Vân chỉ sợ với công việc kế toán cho một phòng tập như mình sẽ bị họ cười chê.
Mẹ Vân bị cô làm cho tức đến không nói được gì, bà vuốt ngực vài cái rồi nhanh chóng rời đi. Vân không thích chuyện mỗi lúc mẹ muốn tạ lỗi với cô về việc gì đó. (Ảnh minh hoạ)
Từ bên ngoài ồn ào những tiếng gọi nhau, Vân đoán là nhà trai đã đến. Điệp lay cô mau mau sửa soạn lại rồi ngồi lên giường để đợi chú rể vào đón. Vân thấy như cuộc đời mình đến đây là hết, hết thật. Cô không còn được tụ tập bạn bè, cô không được quá chén đến khuya, cô không được tự do nữa. Cô sẽ phải vào làm dâu của một nhà có truyền thống và kỷ luật trong nhiều đời. Không hiểu sao, nhưng Vân không có nhiều cảm giác tốt về cuộc hôn nhân của mình.
Vân nói với Điệp:
- Nếu như sau này tao có bất cứ hối hận nào, mày cũng nhất định phải chửi mắng tao chứ đừng an ủi, nghe rõ chưa?
- Tại sao?
- Bởi vì tất cả những chuyện này là do tao chứ không phải bố mẹ tao. Là do tao đã đồng ý bước chân đi theo con đường này.
Một hàng xe đắt giá nối đuôi nhau rẽ vào con đường lớn. Chiếc xe Bentley dẫn đầu chậm lại dần. Chú rể cầm bó hoa từ trên xe bước xuống, bộ vest trên người mới vừa vặn làm sao. Bố mẹ Vân đứng trong này vội vàng khoác tay nhau thầm thì về mấy cái xe. Những người ở đằng sau cũng bàn tán về chuyện chú rể đẹp trai và phong độ như thế nào.
Đoàn đón dâu hoành tráng khiến bao nhiêu người phải trầm trồ khen ngợi rằng gia đình Vân đúng là có phước, sao lại kiếm được đám tốt như thế này. Bố mẹ Vân được dịp nở mày nở mặt.
Mạnh bước đến trước mặt bố mẹ vợ, cúi đầu chào hai người. Việc còn lại chỉ là lễ nghi, anh cũng không cần thiết phải để tâm đến. Cứ làm theo lời người lớn là được.
Họ bảo Mạnh lên trên phòng cô dâu để đón cô xuống còn làm lễ gia tiên, Mạnh liền bước lên cầu thang. Trong lòng anh không có nhiều hồi hộp, bởi dù sao cả hai vẫn không phải cưới nhau dựa trên tình yêu. Khi anh mở cửa phòng ra, đã thấy Vân cùng với một cô bạn ở trong phòng. Vân không phải là kiểu sắc nước hương trời, nhưng cô ta có đôi mắt dễ khiến người ta chú ý. Một đôi mắt lanh lợi và thông minh.
Vân mỉm cười với Mạnh, Mạnh cũng đáp lại cô. Anh nói:
- Chúng ta mau xuống nhà thôi, mọi người đang đợi.
Vậy là xong một đời con gái, Vân đã rời xa nó như thế. Chỉ một cái nắm tay cũng đã cắt đứt những ngày tháng vui vẻ của cô. Đột nhiên Vân lại không muốn cưới nữa, cô giật tay mình ra khỏi tay Mạnh.
Theo Eva
Vì quá uất ức mà tôi buộc phải buông câu nói sâu cay khiến chị chồng phải câm nín ngậm ngùi khóc một mình
Tôi biết mình đúng là đã quá cay nghiệt nhưng tôi không sao chịu đựng nổi chị chồng rồi.
Khi quyết định về ở nhà chồng, tôi đã đắn đo lắm. Tôi không sợ bố mẹ chồng vì họ đều hiền lành, dễ chịu. Tôi chỉ sợ mỗi chị chồng. Chị chồng tôi năm nay 40 tuổi rồi nhưng chưa có chồng. Sau khi bị u nang buồng trứng phải cắt bỏ cả hai bên, chị cũng không thể có con được nữa.
Tính chị chồng khó chịu, ăn nói điêu ngoa, lại hay bắt bẻ tôi từng chút một. Hồi trước, khi chưa cưới nhau, tôi đến nhà chồng chơi vài lần, lần nào tôi cũng điên đầu vì chị chồng.
Có lần đám giỗ, tôi mải làm gà với chồng nên không nghe chị chồng gọi vào giã mắm. Một lúc sau đem hai con gà vào, tôi nghe chị ấy huýt dài: "Ối dào, chưa về làm dâu mà đã không biết tôn ti trật tự rồi. Chị chồng gọi cũng chẳng lên tiếng dạ thưa". Chồng tôi khi ấy lên tiếng giải thích thì chị nói anh chưa chi đã để tôi trên đầu mà vác đi. Tức lắm nhưng nghĩ trước sau gì cũng là chị em nên tôi nhịn.
Tức lắm nhưng nghĩ trước sau gì cũng là chị em nên tôi nhịn lấy. (Ảnh minh họa)
Sau đám cưới, tôi có ý định ra riêng nhưng chồng tôi không chịu. Anh nói nhà chồng rộng rãi, anh lại là con trai duy nhất nên không thể ra riêng được. Vì chồng, tôi đành bóp bụng ở lại nhà anh.
Ngay ngày đầu tiên làm dâu, tôi đã tức điên vì chị chồng. Mới 4 giờ sáng, chị ấy đã đập cửa phòng tôi rầm rầm. Tôi lò dò ra mở cửa, chị ấy mắng cho một trận vì không chịu dậy sớm nấu ăn sáng cho cả nhà. "Đợi người khác hầu hạ nữa à?". Tôi nói hôm qua đãi khách về trễ nên tôi mệt quá, chị chồng vẫn không để yên mà lôi tôi xuống nấu ăn.
Nấu xong, tôi mệt rã người nhưng chị vẫn bắt tôi phải dọn dẹp bếp núc cho sạch bóng. Khi mọi người ăn uống xong rồi, tôi lại phải rửa chén bát rồi mới được đi làm. Kết quả hôm đó tôi bị trễ làm gần nửa tiếng, vừa bị sếp la, vừa bị đồng nghiệp chọc ghẹo một trận.
Hàng ngày chị chồng luôn theo sát tôi trong mọi hoạt động. Đến mức mẹ chồng tôi phải nhắc nhở chị đừng có quá quắt.
Sáng sáng, nấu nướng xong xuôi, tôi còn phải vào dọn dẹp mền gối trong phòng. Trước đây chồng tôi có giúp tôi một lần nhưng bị chị chồng mắng cho vì tội "đàn ông mà làm chuyện của đàn bà". Xuống ăn cơm, chị cứ lôi chuyện đó ra răn dạy tôi. Từ đó, để tôi yên thân, chồng bảo tôi chịu khó dọn dẹp một chút.
Tôi biết mình đúng là đã quá cay nghiệt nhưng tôi không sao chịu đựng nổi chị chồng rồi. (Ảnh minh họa)
Mới đây, tôi đã cãi tay đôi với chị vì không sao chịu đựng được tính soi mói của chị nữa. Chẳng là bố chồng tôi bị đứt tay nên ông vào nhà vệ sinh lấy giấy vệ sinh chùi tay. Chùi xong, ông vứt luôn giấy bẩn vào sọt rác nhưng vẫn còn vài giọt máu vương vãi ở nền nhà.
Chị chồng tôi vào sau, thấy được thì hầm hầm mặt đi xuống bếp. Chị chống nạnh, chỉ tay vào mặt tôi mà chửi: "Cái thứ ăn ở bẩn thỉu, ngày dơ dáy cũng không biết cách mà lau dọn. Vào mà xem nhà vệ sinh bị mày làm cho bẩn hết kia kìa. Gớm quá đi thôi".
Tôi đứng dậy, dõng dạc nói rằng tôi không đến ngày vì đã có bầu hơn một tháng nay rồi. Chị chồng tôi cứng họng nhưng cũng không yên chuyện. Chị ấy mắng tôi bẩn thỉu, dù có bầu thì thấy máu trong nhà vệ sinh cũng phải tự biết lau dọn chứ.
Bực quá, tôi mắng lại luôn: "Chị nghĩ sao khi em đang ốm nghén thế này, nhìn thấy máu đã nhợn người rồi còn bảo em lau. Đúng là chỉ có những người không bao giờ mang bầu sinh con như chị mới nói được như thế thôi".
Lần này thì chị dâu tôi im miệng thật. Chị ấy bỏ lên phòng, không xuống ăn cơm tối. Nhưng nhà chồng lẫn chồng tôi cũng quay sang trách móc tôi vì không giữ kẽ, đánh trúng vào nỗi đau lớn nhất của chị. Rồi họ bảo tôi lên xin lỗi chị chồng.
Tôi biết mình đúng là đã quá cay nghiệt nhưng tôi không sao chịu đựng nổi chị chồng rồi. Giờ tôi có nên xin lỗi chị ấy cho yên chuyện không? Tôi vẫn không phục nhà chồng tí nào.
Theo Afamily
Bị lừa có bầu nên phải cưới, ngày đầu làm dâu tôi choáng váng trước tuyên bố của nhà chồng Buổi sáng đầu tiên khi làm dâu, sau bữa cơm sáng, cả nhà chồng tôi họp lại ở phòng khách và đưa ra những tuyên bố dành cho nàng dâu mới như tôi. Nghe xong, tôi chết lặng giữa căn phòng mà tôi sẽ phải coi đó là nhà của mình. Thấm thoát đã hơn 2 tuần trôi qua, kể từ ngày tôi...