Nàng dâu hân hoan mang đặc sản nhà ngoại về, mẹ chồng nói một câu khiến cô rớt nước mắt
Cô tủi thân, ôm mặt rồi chạy lên phòng khóc nức nở. Gia đình, công việc, thu nhập của cô có tới nỗi nào đâu? Ra ngoài cũng được nể trọng mà về gia đình này cô lại phải ngậm đắng nuốt cay, để họ coi thường như thế này.
Phương là con gái tỉnh lẻ nhưng cuộc sống gia đình cô cũng đủ đầy. Bố mẹ làm công chức nhà nước cả, chẳng để chị em cô thiếu thốn điều gì. Long là trai Hà Nội, thích Phương từ cái nhìn đầu tiên nên quyết theo đuổi cô tới cùng. Mất rất lâu, cô gái xinh đẹp này mới chịu đổ Long.
Phương xinh đẹp, lại năng động nên nàng rất kén. Cô đồng ý Long chẳng phải vì cái mác trai Hà Nội, càng không phải vì cậu điển trai, cũng không phải vì cậu giàu có. Phương đổ Long vì cô đã thử chàng rất nhiều và Long đều vượt qua được. Biết bao nhiêu chuyện, chàng trai này vẫn kiên trì bên cô, yêu thương cô thật sự.
Trước bao thử thách cả hai cũng cùng nhau vượt qua. Thử thách lớn nhất có lẽ đến từ hai phía gia đình khi mẹ Long không thích con trai lấy vợ tỉnh lẻ, mẹ Phương không thích con lấy chồng xa. Nhưng cả hai đấu tranh để đến với nhau. Và hai người đã có một cái kết đẹp khiến ai cũng mừng thay: về chung một nhà sau 2 năm yêu nhau.
Đám cưới là kết thúc viên mãn của cặp đôi sau 2 năm yêu nhau. (Ảnh minh họa)
Bà Mai mẹ Long vốn không thích nhưng Phương cũng khéo, bà cũng tạm chấp nhận dù trong lòng không mấy vui.
Ở với nhau mới rõ tính nhau, Phương không ngờ chàng trai yêu chiều mình là thế khi lấy về cứ hở ra lại là mẹ, mẹ. Một câu mẹ anh, hai câu cũng mẹ anh. Đi ra ngoài thì vợ là nhất, chứ cứ về đến nhà thì đội mẹ lên đầu.
Nhiều lần, Phương cũng hờn dỗi nhưng Long lại kéo Phương vào phòng riêng, dỗ dành ngon ngọt. Anh lại nịnh cô, sống chung thì cứ nịnh mẹ vậy cho cô dễ sống, còn khi ra ở riêng, cô muốn sao anh cũng chiều. Cô cũng nguôi vì thật sự, có Long chiều mẹ nên mẹ chồng cũng không bắt bẻ cô nhiều. Và cô cũng biết, sẽ chẳng bao giờ chồng cô thay đổi được cái tính này đâu. Với chồng, dù sao mẹ vẫn luôn là nhất và vợ chỉ là thứ hai, thứ ba, có khi thứ n đằng sau thôi. Cô cũng không mấy vui nhưng chỉ giữ trong lòng, cố nhịn để cho thuận hòa cửa nhà.
Mỗi lúc vợ dỗi, Long luôn kéo cô vào phòng riêng dỗ dành. (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Hôm rồi, ở quê có đám giỗ, cô bảo cả chồng về nhưng bà Mai không cho. Bà bảo: “Mấy bữa nay mẹ đau lưng với đau đầu quá. Chắc trở trời, bệnh đau tiền đình lại tái phát. Thằng Long ở nhà đưa mẹ đi khám rồi lấy thuốc, cái Phương cho nó về quê ngoại chơi tới bao giờ lên thì lên.”
Mặc dù được hôm mẹ chồng “dễ tính”, cho đi tới bao giờ về thì về nhưng cô cười không nổi. Cho đi chơi mà như đuổi khéo thế, cô biết phải làm sao. Hơn nữa, Long lại cũng chẳng mở miệng từ chối mẹ chồng lấy một lời. Cô hậm hực, lườm chồng một cái rồi quay ngoắt đi thu dọn đồ về quê.
Ở nhà hai ngày, mẹ cô chuẩn bị cho bao nhiêu là đồ để Phương xách lên Hà Nội. Lại có ít thịt trâu giật đặc sản, bà giữ lại, phải để trong ngăn đá cho cô con gái mang đi.
Nhìn dáng mẹ gầy gò cứ tất bật chuẩn bị đồ, Phương thương mẹ quá. Phận gái đi lấy chồng xa, chẳng mấy khi về nhà, về cũng chẳng mua được gì cho mẹ mà chỉ đẽo mang đi khiến cô áy náy kinh khủng. Lần này về cũng thế, Phương lỉnh kỉnh những đồ là đồ: nào rau sạch, nào gà ta, nào thịt trâu, nào lạc, đỗ…
Cô khệ nệ leo lên xe, tới Hà nội, gội chồng thì không bắt máy. Gọi tới cuộc thứ 3 mới nghe nhưng thì thầm thì thầm bảo mẹ đang ngủ, em có chuyện gì không. Phương bực bội, tắt máy cái rụp rồi gọi taxi về nhà.
Cô xếp đồ ăn vào trong tủ lạnh rồi lên phòng nghỉ. Tận chiều hôm ấy, cô mới xuống dưới nhà thì đã thấy mẹ chồng đang lui cui ở tủ lạnh.
Bà tỏ ý không hài lòng khi cái tủ của bà bỗng bị chất đầy thêm đồ rau quả. Bà nhấc từng món ra xem xét, lật trái, lật phải rồi mới thả vào lại. Tới khi mở ngăn đá, bà thấy miếng thịt trâu hồng tái, không nói không rằng, bà ném ngay xuống đất rồi phủi tay như sợ bẩn lắm.
Miếng thịt trâu đặc sản quê cô, được mẹ chuẩn bị cho không ngờ lại bị mẹ chồng coi như của ôi thiu, bỏ đi. (Ảnh minh họa)
Bà còn chẳng thèm mở ra xem đã phán một câu khiến nàng dâu rớt nước mắt: “Nhìn đã biết đồ ôi thiu rồi, thằng Long mang cho con béc-giê cho mẹ.”
Chồng cô từ trên nhà phi xuống, nhìn vợ đứng trân trối nhìn xuống dưới bếp mà nước mắt cứ chảy, anh dừng lại. “Vợ, vợ sao thế?”
Mẹ chồng lại gọi với lên: “ Còn đứng đấy làm gì. Mày mang cái này quẳng ra kia cho mẹ. Tính cho chó mà thôi, sợ chó ăn vào lại bệnh.”
Những tưởng mọi người sẽ hào hứng với những món quà quê của cô nhưng không ngờ, mẹ chồng lại coi thường cô và những món đồ của quê cô tới vậy. Phương càng buồn hơn khi rõ là mẹ chồng sai mà anh cũng chẳng bênh vực cô lấy một lời.
Vừa tủi thân, vừa giận chồng, Phương chạy lên phòng khóc nức nở. (Ảnh minh họa)
Cô tủi thân, ôm mặt rồi chạy lên phòng khóc nức nở. Gia đình, công việc, thu nhập của cô có tới nỗi nào đâu? Ra ngoài cũng được nể trọng mà về gia đình này cô lại phải ngậm đắng nuốt cay, để họ coi thường như thế này. Càng nghĩ, Phương càng thấy uất ức và nước mắt tuôn như mưa. Cô không biết có nên tiếp tục nhẫn nhịn như thế này vì chồng hay không?
Theo Afamily
Mẹ bị bệnh hiểm nghèo nhưng chồng khuyên không nên chữa và sự thật oan nghiệt phía sau
Tôi không ngờ sau lưng mình lại là một câu chuyện oan nghiệt như vậy. Lần đầu tiên biết đến chuyện này, cả tôi cũng cảm thấy sững sờ.
Tôi vừa cãi nhau với chồng. Đến nước này rồi, tôi không thể hiểu nổi con người anh nữa. Người ta thì sợ rằng mẹ chồng con dâu gây gổ, cãi vã. Đường này tôi thương mẹ chồng hết mực, còn chồng tôi thì chỉ xem mẹ như gánh nặng của mình.
Đúng là có những chuyện thật sự rất khó tin. Mẹ là người sinh ra chồng tôi, nuôi nấng anh nên người. Vậy mà chồng tôi lại đối xử với mẹ bằng thái độ dửng dưng lạnh nhạt.
Vợ chồng tôi sống ở thành phố, còn mẹ chồng tôi một mình ở quê lo việc thờ phụng gia tiên. Khi bước chân về làm dâu, tôi đã thấy rất thương mẹ. Nhìn mẹ rất hiền lành, dù tuổi già chưa đến nhưng trên khuôn mặt mẹ đã hằn rõ những nếp nhăn kham khổ.
Trước khi kết hôn, tôi đã bàn bạc với chồng và bày tỏ mong muốn được đón mẹ lên thành phố. Vậy nhưng trái với suy nghĩ của tôi, chồng tôi một mực không chấp nhận yêu cầu ấy. Sau đó mẹ chồng tôi cũng nói không muốn lên thành phố vì không hợp, đất chật người đông, không khí lại chẳng thể trong lành như ở nông thôn dân dã.
Thấy tôi thường mua đồ về biếu mẹ, chồng tôi không hài lòng ra mặt. (Ảnh minh họa)
Tôi tôn trọng quyết định của mẹ nên không bàn tính gì thêm. Hàng tháng tôi vẫn gửi tiền và thuốc bổ cho mẹ. Thấy tôi thường mua đồ về biếu mẹ, chồng tôi không hài lòng ra mặt. Thậm chí có lần chúng tôi cãi nhau to vì chuyện này. Tôi vẫn luôn đặt đâu hỏi không hiểu tại sao chồng mình lại có thể đối xử với mẹ như vậy. Cho đến ngày hôm nay thì mọi chuyện đã sáng tỏ.
Đợt trước gọi điện về hỏi thăm mẹ, tôi nghe mẹ kể gần đây thường xuyên bị đau họng, có lần mẹ còn ho ra cả máu. Cảm thấy không ổn, tôi giục mẹ lên thành phố để khám bệnh gấp.
Hôm qua là ngày nhận kết quả xét nghiệm. Cầm kết quả mẹ bị ung thư vòm họngtrên tay, tôi ứa nước mắt vì thương mẹ. Tôi còn dự định lần này nhất định sẽ không để cho mẹ về mà bắt mẹ ở thành phố để tôi tiện bề chăm sóc. Hơn nữa cũng thuận lợi cho việc chữa bệnh của mẹ.
Thế nhưng, chồng tôi, con trai của mẹ lại hờ hững chẳng mấy quan tâm. Tối nay ăn cơm xong, anh hỏi mẹ khi nào về. Cả tôi và mẹ đều bất ngờ khi chồng tôi hỏi vậy. Mẹ buông đũa xuống, lau vội giọt nước mắt: "Ngày mai con cho mẹ về. Mẹ đi lên trên này cũng không yên tâm nhà cửa".
Tôi không muốn mẹ về nên đã cáu chồng. Anh là con trai của mẹ, giờ mẹ bệnh tật lại muốn xua đuổi mẹ về. Phận làm dâu con, tôi không thể đồng ý để chồng mình làm việc đó. Chồng tôi thấy vợ cáu nên đã lớn tiếng: "Em không biết gì thì im đi. Còn mẹ, bị ung thư không chữa được nên cũng không cần xạ trị cho tốn tiền. Mẹ muốn ăn gì thì cứ ăn kẻo sau này lại ân hận". Nói xong, anh lấy áo khoác rồi ra khỏi nhà.
Tôi là vợ của anh nhưng không thể tưởng tượng anh có thể nói những lời nói cay nghiệt đó với mẹ. (Ảnh minh họa)
Tôi là vợ của anh nhưng không thể tưởng tượng anh có thể nói những lời nói cay nghiệt đó với mẹ. Lúc ấy, tôi chỉ biết ôm lấy người mẹ để an ủi mẹ. Mẹ chồng tôi vừa khóc vừa nói với tôi: "Mẹ không còn nhiều thời gian nữa. Cũng nên kể mọi chuyện cho con. Lỗi là tại mẹ. Nó hận mẹ vì đã làm mất con của nó. Năm thứ 2 đại học, nó dẫn bạn gái về và nói cô ấy có thai. Mẹ không muốn nó mất tương lai nên đã bí mật gặp cô gái đó xin cô ta bỏ thai. Không ngờ cô ta lại dại dột tự tử. Vì thế nó cho rằng mẹ đã hại chết người yêu và con của nó".
Lần đầu tiên biết đến chuyện này, cả tôi cũng cảm thấy sững sờ. Đúng là mẹ chồng tôi đã sai, nhưng chồng tôi làm con thì cũng phải hiểu cho tấm lòng người mẹ chứ. Nhất là bây giờ mẹ chồng tôi cũng đau đớn dằn vặt và còn bị bệnh tật hành hạ bản thân.
Tôi không ngờ sau lưng mình lại là một câu chuyện oan nghiệt như vậy. Dù sao tôi cũng muốn mẹ chồng ở lại thành phố và tiếp tục điều trị. Tuy nhiên với thái độ của chồng tôi, tôi e là anh sẽ gây khó dễ. Bây giờ tôi phải làm gì để thuyết phục chồng mình và khiến anh tha thứ cho mẹ đây các bạn?
Theo Afamily
Nỗi ấm ức của nàng dâu út Có bao nhiêu vốn liếng, mẹ chồng tôi dốc sạch cho hết anh chị cả để mua nhà. Cưới tôi về ai cũng "ô" với "ồ", bảo tôi là dâu út được bù trì, chiều chuộng chắc sướng lắm. Chỉ có tôi là biết, từ khi ra ở riêng chị dâu tôi hồn nhiên quên hết trách nhiệm của mình. ảnh minh họa...