Nản vì bạn gái tôi quá vô duyên
Em uống ừng ực, tu một hơi hết cốc rượu, làm tôi choáng vô cùng. Tôi chưa từng biết, người yêu mình có khả năng uống rượu
Buồn vì bạn gái vô duyên, góp ý không nghe (ảnh minh họa)
Ngày mới gặp em, tôi cực kì ấn tượng vì em là một cô gái cá tính, sôi nổi, ănnói vui vẻ, hòa nhã, lúc nào cũng tươi cười. Tôi cảm nhận đây chính là người con gái tôi muốn tìm bởi bản thân tôi luôn thích những người vui vẻ như thế. Em nói chuyện tất tếu táo, hài hước. Cứ bảo cho em vào đội kịch hài của trường, có lẽ là phù hợp. Mỗi lần gặp em, nói chuyện với em là em lại cho tôi một trận cười no nê, nghĩ mà thích. Tôi thường bảo &’chắc ai buồn mà gặp em thì quên mọi buồn phiền’.
Nhưng đó chỉ là ấn tượng lần đầu. Và chính cái sự vui vẻ, thân thiện đó của em sau này lại trở thành rào cản khiến tôi và em không thể hòa hợp được với nhau. Em sống vô tư, thoáng đãng, em không quan trọng hay câu nệ bất cứ thư gì. Thế nên, mỗi lần nói chuyện với em, em đều cười rất sảng khoái. Nhìn em cười không giống con gái chút nào. Cứ ngửa cổ lên cười sằng sặc. Lúc đầu thì nghĩ là bạn bè vô tư, em đùa như vậy trước mặt tôi, tôi không để ý nhưng sau này nó sinh chuyện hết…
Quen nhau được nửa năm, tôi chính thức ngỏ lời yêu em. Em cũng đồng ý ngay lập tức vì khi đó, cả hai có tình cảm với nhau rất lâu rồi, quan trọng chỉ là một câu tỏ tình của tôi làm hình thức mà thôi… Chúng tôi đến với nhau căn bản là vì tôi chủ động tiếp cận em, thấy tính cách em vui vẻ, hào hứng. Em cũng vì quý cái sự chân thành, sự nhiệt tình của tôi. Nói chung, ban đầu là vì hợp nhau…
Rồi tôi đưa em đi gặp bạn bè, về nhà chơi. Sau những lần ấy, câu chuyện rào cản của tôi và em mới bắt đầu xảy ra. Tôi luôn thắc mắc, tại sao trước đây em chưa hề bộc lộ những tính cách thế này. Hay tại lúc đó tôi quá vô tư nên không để ý nhưng giờ, tôi thấy mọi thứ em thể hiện rất là vô duyên.
Gặp bạn tôi, tưởng em sẽ nhút nhát, hiền thục một chút. Ai ngờ, em nói như thánh, ngồi luôn miệng không ngớt câu nào. Thì biết là em vui vẻ hòa đồng nhưng mà nói suốt trận, không cho ai nói làm cho bạn bè tôi ai cũng nhìn nhau ái ngại. Em còn chúc tụng rượu chè tóe loe, không nể nương ai cả. Em uống ừng ực, tu một hơi hết cốc rượu, làm tôi choáng vô cùng. Tôi chưa từng biết, người yêu mình có khả năng uống rượu. Khi tôi hỏi em sao không nói gì em bảo tôi &’anh có hỏi đâu mà em nói, với lại, anh đã đưa em đi uống rượu bao giờ đâu’.
Hôm ấy tôi nhắc nhở em, lần sau đi đâu, gặp những người mới gặp thì nên nhã nhặn, ý tứ, ăn nói nhỏ nhẹ, có duyên và đừng uống rượu như con trai thế. Em xua tay &’xời, anh cứ nhiều chuyện, việc gì. Mình vui vẻ thì người ta mới quý, với lại, tính em thế rồi, có phải anh không biết đâu…’. Như vậy là em không thích nghe lời…
Video đang HOT
Hôm ấy tôi nhắc nhở em, lần sau đi đâu, gặp những người mới gặp thì nên nhã nhặn, ý tứ, ăn nói nhỏ nhẹ, có duyên và đừng uống rượu như con trai thế. (ảnh minh họa)
Về nhà tôi, tôi đã dặn đi dặn lại em, các cụ ở quê khó tính, nhà toàn người cao tuổi nên phải tế nhị từ cách ăn nói đến việc ăn uống. Em phải chuẩn bị cơm nước đầy đủ thì mới chiếm được cảm tình của bố mẹ. Em vâng vâng dạ dạ để đó rồi hôm về chào bố mẹ và họ hàng, em cười như ma làm. Con gái gì mà cười há hốc mồm miệng, vô duyên kinh khủng. Em cứ ngửa mặt lên trời rồi cười ha hả, ai cũng ngạc nhiên vì một cô gái lần đầu về ra mắt nhà người yêu lại có hành động lạ lùng như thế…
Rồi lại như ngày trước, em uống rượu quá trời. Tất nhiên tửu lượng của em khá, còn khá hơn cả bố tôi nữa chứ đừng nói là khá hơn tôi. Nhưng mà em cứ thể hiện như vậy, tôi không thấy vui tí nào. Tôi thật sự cảm thấy ái ngại khi bao nhiêu con mắt của cô dì chú bác đổ dồn về phía em. Sau hôm ấy, tôi cho em dọn dẹp xong rồi đi luôn, không ở qua đêm…
Tôi biết chắc sẽ không được chấp thuận chuyện này khi tôi nhìn nét mặt của mẹ và bố tôi. Thật sự em làm tôi thất vọng. Tôi không cấm em, nhưng về thăn người lớn, em nên tế nhị, nhẹ nhàng, ôn hòa thì tốt biết bao. Có ai bảo em phải làm quá lên như vậy. Sự cá tính, hồn nhiên của em bây giờ thành rào cản khiến tôi và em khó lòng đến được với nhau, và căn bản là tôi không hài lòng.
Dù vậy, tôi vẫn ở bên cạnh em, góp ý với em để em sửa chữa. Có lần, em còn mặc áo dài nhưng lại ngồi dạng háng ra, ai cũng trố mắt. Bảo em thì em cãi &’em thích thế, tự nhiên, thoải mái, chẳng sao. Ai nhìn mặc họ’. Bây giờ là bảo thủ chứ không còn là cá tính nữa rồi…
Cũng vì những chuyện này, tôi càng ngày càng chán em. Nói em không chịu nghe, góp ý không được thì làm sao đây? (ảnh minh họa)
Cá tính nhưng em mặc váy, nên có lúc nhìn em cũng khá dịu dàng. Chỉ là, đichơi với bạn bè, tôi cấm em mặc váy, em tự ái. Căn bản, em ngồi không ý tứ, hở cả nội y. Áo trễ cổ thì hở cả ngực. Tôi không ngờ cô gái cá tính tôi quen ngày nào bây giờ lại là người kém ý thức như vậy. Em vô duyên tới mức làm tôi phát ngại.
Cũng vì những chuyện này, tôi càng ngày càng chán em. Nói em không chịu nghe, góp ý không được thì làm sao đây? Tôi sợ, vì em như thế mà lâu dầntình yêu trong tôi sẽ hết. Tôi thật sự chán em lắm rồi. Yêu thế mà bảo còn không nghe, không tiếp thu những cái tích cực thì tính gì đến chuyện cưới xin sau này. Nhất là khi gia đình tôi không đồng ý em. Ai cũng bảo bạn gái vô duyên, cưới về sau này xấu hổ với mọi người. Tôi không vì thiên hạ nhưng tôi cũng nghĩ, em thật sự quá vô duyên chứ không còn là tự nhiên, vui vẻ nữa rồi…
Theo Afamily
Chán ngán vì chồng "xong việc" là nằm lăn sang một bên
Con khóc, anh bực bội ném điều khiển ti vi xuống sàn vỡ tan tành. Sau đó anh hét lên: "Đúng là nợ đời, vợ với con, có ngậm họng hết không?". Nói xong anh ra sân, lấy xe đi liền 2 ngày không về.
Tôi làm ở bộ phận quản lí hồ sơ cho bệnh viện. Còn chồng tôi làm tài xế taxi. Chúng tôi kết hôn được hai năm và có bé trai được một tuổi. Vì công việc của chồng không có giờ giấc cụ thể nên chúng tôi chỉ gặp nhau vào sáng sớm và đêm khuya.
Thời gian quen nhau, tôi cũng nhận ra anh là người ít nói nhưng nóng tính. Tuy vậy, lúc đó anh vẫn thể hiện sự quan tâm của mình bằng nhiều cách như tặng hoa, nhắn tin, gọi điện... Tôi cứ ngỡ mình đã hiểu được anh vì vậy đồng ý kết hôn. Nhưng có lẽ tôi đã nhầm chăng, khi hiện giờ cuộc sống hôn nhân của tôi quá đỗi buồn chán.
Dù ở riêng nhưng tôi vẫn muốn cuối tuần hay ngày nghỉ, vợ chồng về nhà bố mẹ hai bên, ngoài việc thăm hỏi đó còn là cách làm ấm thêm tình cảm. Vậy mà, mỗi lần tôi rủ đi, anh đều la tôi một trận. Nào là về đó làm gì, kiếm một bữa ăn hay sao? Về chi mà về miết, về để nhiều chuyện, để nói xấu người này người kia chứ gì? Mỗi lần nghe anh nói như vậy, lòng tôi chùn xuống, cảm giác háo hức bay đâu mất, chỉ còn lại sự chán nản. Dần dần, tôi chỉ về nhà bố mẹ một mình.
Anh chị tổ chức kỉ niệm 25 năm ngày cưới cho bố mẹ tôi. Tôi cũng có nói với anh chuyện này trước mấy ngày để anh sắp xếp thời gian. Nhưng đến ngày đó, anh lại bỏ đi cà phê sáng với bạn bè, kệ mẹ con tôi tự bắt xe về một mình.
Cuộc sống hôn nhân của tôi vô cùng nhạt nhẽo và buồn chán. (Ảnh minh họa)
Đến giờ vào tiệc, tôi gọi điện giục anh, mãi mới thấy anh xuất hiện như thể người bị ép buộc, không cười nói với ai. Nhìn thái độ của anh như vậy, tôi thấy buồn và ngại vô cùng. Chiều về nhà, tôi hỏi anh hôm nay sao chồng lại thể hiện như vậy. Anh liền nạt tôi: "Lần sau đừng có lôi kéo tôi vào những trò trẻ con như hôm nay nữa, có mỗi ngày nghỉ cũng không được yên thân". Tôi nghe anh nói cảm giác hụt hẫng. Anh có phải là con rể của bố mẹ tôi không?
Thỉnh thoảng anh sẽ nghỉ buổi chiều, cứ tưởng vợ chồng ít gặp nhau, những ngày như thế sẽ có nhiều điều muốn chia sẻ. Anh là tài xế, đi đây đi đó, gặp gỡ nhiều người, chắc sẽ có rất nhiều câu chuyện thú vị. Vậy mà, anh luôn im lặng, không đi ra ngoài, thì anh nằm trên giường, dán mắt vào ipad. Khi tôi muốn gợi chuyện vừa mở lời,thì bị anh cắt ngang: "Im đi, lải nhải, ồn ào quá".
Như buổi cơm chiều hôm kia, vừa ăn tôi vừa nói chuyện cho không khí vui vẻ. Tôi kể với anh về con của một chị đồng nghiệp bằng tuổi con tôi. Tôi đang nói rất hứng thú thì đột nhiên anh cắt ngang: "Im miệng và ăn cơm đi. Sao cô nhiều chuyện vậy? Chuyện đó thì có liên quan gì đến mình mà nói. Đau hết cả đầu, ăn cũng không yên". Bị anh mắng, miếng cơm tôi đang nhai như bị mắc nghẹn ngay cổ. Nước mắt cứ muốn trào ra. Cảm giác mình quá vô duyên và cái giá là bị ai đó tạt cho một gáo nước lạnh.
Xong việc, anh nằm lăn sang một bên ngủ như thể vừa "chơi gái" xong. (Anh rminh họa)
Gần cuối năm, hồ sơ rất nhiều, tôi nhận thấy mình bị stress. Buổi chiều hết giờ làm tôi ghé nhà trẻ đón bé, nghe cô giáo nói bé khóc nhiều, không ăn. Lòng đang lo không biết bé mọc răng hay bị đau ốm gì. Về nhà, chồng không đi làm. Cứ tưởng chí ít ở nhà anh sẽ cắm giúp nồi cơm hoặc đỡ đần chút việc nhà để tôi chăm con ốm. Vậy mà anh chẳng giúp gì, nằm dài trên nhà xem ti vi. Con khóc, anh bực bội ném điều khiển ti vi xuống sàn vỡ tan tành. Sau đó anh hét lên: "Đúng là nợ đời, vợ với con, có ngậm họng hết không?". Nói xong anh ra sân, lấy xe đi liền 2 ngày không về.
Cuộc sống hôn nhân của tôi vô cùng nhạt nhẽo, ngay cả chuyện vợ chồng với anh cũng như để giải quyết nhu cầu. Xong việc, anh nằm lăn sang một bên ngủ như thể vừa "chơi gái" xong. Tôi buồn và chán nản đến tột độ. Chẳng lẽ kết hôn rồi thì không cần quan tâm, không cần hiểu nhau, không cần an ủi động viện chia sẻ sao. Áp lực công việc, con nhỏ, gia đình làm tôi không còn chút năng lượng nào nữa. Với tôi từng ngày trôi qua thật nặng nề. Tôi nên làm gì với chồng tôi bây giờ. Mọi người giúp tôi với?
Theo Afamily
Chiều con dâu Ngẫm đi ngẫm lại bà Hòa thấy mình dại quá! Ai đời cứ nghĩ thương con dâu...rằng mình già mình chết, nó phải sống khỏe mạnh còn nuôi con, nó mà lỡ ốm đau dặt dẹo lại khổ con mình phải chăm, cháu mình chẳng được nhờ... Thế là từ cái ngày nó sắp đẻ đứa đầu bà đã hầu tất, ôm hết...