“Năm sau nếu không sinh con thì… về”
Mẹ chồng nói với tôi những lời cay đắng như vậy khi mà đã lấy chồng suốt 4 năm rồi, tôi vẫn không thể sinh cho anh một đứa con.
Tôi cảm thấy buồn và thất vọng vô cùng, thất vọng vì tình người, vì một cách ứng xử. Chẳng phải lúc này rơi vào hoàn cảnh này tôi mới nói mạnh, nhưng lúc nào tôi cũng tự nhủ, nếu như tôi lấy phải người chồng không thể sinh con, tôi thề là sẽ xin con nuôi. Sau đó, hai vợ chồng đồng tâm, coi con như con ruột của mình, nuôi con khôn lớn trưởng thành. Tôi chưa từng nghĩ đến việc sẽ bỏ gia đình này.
Nhưng có lẽ, đàn ông họ khác phụ nữ ở chỗ đó. Đàn bà khi đã yêu, họ có thể hi sinh nhiều thứ vì chồng, vì gia đình. Với đàn ông thì lại khác, họ dù rất yêu người phụ nữ của mình nhưng, khi vợ không sinh được con, họ thờ ơ, chán nản, muốn bỏ. Còn khi họ không sinh được con thì, họ cố gắng níu kéo người vợ của mình bằng mọi giá.
Tôi đã từng rất yêu chồng, yêu nhau 3 năm mới cưới, và trong 3 năm đó, chúng tôi chưa từng có điều gì giận hờn, trách cứ nhau. Tôi cảm nhận được tình cảm thắm thiết cả hai vợ chồng dành cho nhau. Tôi tin mình sẽ có một gia đình hạnh phúc. Và dù tôi biết, mẹ chồng của mình rất khó tính nhưng tôi coi đó là chuyện nhỏ, chỉ cần yêu chồng, tôi sẽ cố gắng được.
Tôi đã từng rất yêu chồng, yêu nhau 3 năm mới cưới, và trong 3 năm đó,chúng tôi chưa từng có điều gì giận hờn, trách cứ nhau. (ảnh minh họa)
Mọi chuyện có lẽ sẽ tốt đẹp nếu không có chuyện, suốt 4 năm cưới nhau mà tôi không thể nào sinh con. Tất nhiên, nguyên nhân là do tôi. 1 năm đầu thì chúng tôi kế hoạch, sau đó vợ chồng &’thả’ để mong có con, sinh cháu nội cho ông bà. Thế mà, đợi mãi không thấy có con. Gần 2 năm sau, chúng tôi đi khám, bác sĩ nói nguyên nhân là do tôi. Và kể từ đó, những tháng này mệt mỏi, nơm nớp lo sợ bắt đầu.
Tôi sống như người mất hồn mỗi khi ai đó hỏi chuyện con cái. Lâu dần người ta cũng tế nhị, không muốn nhắc chuyện đó nữa vì mỗi lần họ hỏi là tôi lại ấp úng, không biết trả lời ra sao. Ai hỏi do chồng hay do vợ, tôi cũng không dám thừa nhận vì chuyện đó quả thật quá tế nhị.
Video đang HOT
Tôi cứ ôm trong lòng sự đau khổ này. Cố gắng sống qua những ngày kinh khủng, nuôi niềm hi vọng sẽ có một đứa con. Tôi như người chết đuối, sống cô độc và bơ vơ giữa gia đình chồng. Chồng cũng không còn quan tâm tôi nhiều như trước khi bị họ hàng, bố mẹ nói quá nhiều. Ban đầu, mọi người cũng không dám nói chuyện con cái trước mặt tôi. Nhưng giờ, mẹ chồng, bố chồng và các các cô dì nhà chồng cứ nói chuyện chị ấy bên hàng xóm sinh con kháu lắm, rồi cô A bên kia có đứa con ngoan thật, nhìn sướng mắt… Tôi cảm thấy tổn thương vô hạn.
Tôi cứ ôm trong lòng sự đau khổ này. Cố gắng sống qua những ngày kinh khủng, nuôi niềm hi vọng sẽ có một đứa con. (ảnh minh họa)
Nhưng lỗi này là do tôi, tôi biết làm thế nào bây giờ. Ai chẳng mong có cháu bồng bế huống hồ anh là con trai duy nhất trong nhà. Bố mẹ anh cũng mong có cháu đích tôn, lấy một người vợ mãi 4 năm không thể sinh con cho anh như tôi, bố mẹ anh nào yên tâm được.
Tôi nuốt nhục vào trong lòng, cố gắng làm việc chăm chỉ, thể hiện mình là một đứa con dâu hiếu thảo, biết điều, kính yêu bố mẹ chồng. Nhưng bấy nhiêu cũng không đủ để mẹ chồng tôi cảm động, vì lúc này với bà, con cháu là chuyện quan trọng nhất. Dù là tôi tốt đến mấy nhưng tôi không thể sinh được con cho bà bồng bế, bà nhất định không chấp nhận…
Hôm rồi, tôi mách mẹ chuyện anh có nhắn tin qua lại với người con gái khác. Vì lúc đó mẹ bắt gặp chúng tôi cãi nhau và mẹ hỏi chuyện gì thì tôi trình bày như vậy. Thế mà mẹ bênh anh ra mặt. Mẹ bảo &’thì nó cũng phải này kia chứ, mày cứ như thế mãi, đàn ông nào mà chịu được’. Nghe mẹ nói, tôi hiểu ý ngay. Tôi biết được mẹ đang mong cháu như thế nào, hiểu được tâm tư của mẹ. Bây giờ, cả nhà nói tôi ra mặt là phải tính xem thế nào. Tính thế nào bây giờ, họ muốn đuổi tôi khỏi nhà chứ còn tính thế nào. Cách chữa trị này kia, tôi đều làm cả rồi. Có phải là tôi không cố gắng đâu. Nhận con nuôi thì nhất định mẹ anh không đồng ý, anh cũng không đồng ý, còn lựa chọn nào cho tôi?
Tôi không cần đợi tới năm sau, tôi sẽ giải thoát cho mình và giải thoát cho nhà chồng ngay trong năm nay. (ảnh minh họa)
Đến bây giờ, 4 năm đã trôi qua. Mẹ anh đã không còn phải cẩn trọng trong từng lời nói vì sợ tôi tổn thương nữa. Hôm rồi, hai vợ chồng cãi nhau vì chuyện con cái, mẹ chồng ở đâu xông vào nói một câu cụt lủn: “Năm sau không sinh được con thì… về”. Chồng tôi không nói gì nữa, tôi cũng không nói gì sau câu nói đó của mẹ vì nước mắt đã trào ra, nghẹn ứ cổ họng. Tôi lên phòng, nằm suy nghĩ và khóc như mưa.
Tôi không cần đợi tới năm sau, tôi sẽ giải thoát cho mình và giải thoát cho nhà chồng ngay trong năm nay. Tôi ngồi dậy, viết đơn ly hôn. Không phải là quyết định nông nổi nữa rồi. Điều này tôi đã nghĩ suốt mấy năm qua và đây là cơ hội tốt nhất để tôi ra đi. Chẳng còn mặt mũi nào mà ở đây nữa khi mẹ anh đã buông những lời như vậy. Thôi thì coi như tôi và anh có duyên không có phận. Đành chia tay dù đã từng rất yêu chồng…
Theo VNE
Ăn cơm Việt thì đừng nên chê trai Việt
Yêu được anh ngoại quốc, cô này về chê đàn ông Việt thôi rồi! Nào là đàn ông Việt gia trưởng, nào là họ chỉ biết khư khư cái túi tiền, nào là đàn ông Việt bảo thủ, trì trệ,...
Đàn ông Việt chẳng thua gì trai Tây (ảnh minh họa)
Nhiều chị em hạnh phúc vì lấy được chồng Tây?
Tôi có một cô bạn, có người yêu Việt Nam 4 năm nhưng vì phải đi du học, nên cô ấy đã lập nghiệp bên nước ngoài và công thành danh toại. Nhưng cũng trong thời gian đó, cô ấy đã đem lòng yêu một anh chàng Tây và bỏ luôn anh người yêu Việt 4 năm tình nghĩa. Dù là cũng có chút đau khổ nhưng thời gian ở bên cạnh người yêu ngoại quốc, cô ấy bảo, &'đó là một người đàn ông tuyệt vời, sống thoáng, không gia trưởng, lại rất chiều người yêu'. Cô ấy bảo, &'lửa gần rơm lâu ngày cũng bén', thế nên cô có cảm tình và đã yêu anh ta trong thời gian cảm thấy cô đơn. Thế là cuộc tình 4 năm nhanh chóng tan thành mây khói. Cô ấy trở thành người phụ nữ được gắn mác lấy chồng Tây. Với mọi người ở nhà cô ấy, cái chuyện yêu đường chàng trai Tây là to tát lắm. To tát hơn là cái mác đi học ở nước ngoài lại còn lấy được chồng Tây thì thử hỏi, có ai bằng. Cô ấy thật sự cảm thấy hãnh diện với gia đình về điều đó và quên đi chuyện, trước đây mình cũng từng sống chết yêu anh chàng người Việt này thế nào. Tất nhiên, gia đình cô ấy có lý do để tự hào. Học ở bên Tây về thì tất nhiên trình độ của mình phải hơn hẳn người học ở Việt Nam. Đó là người ta luôn nghĩ như vậy, cứ ra nước ngoài là ngon ăn đã, còn chẳng biết thực hư ra sao, họ có học thật sự bên ấy không hay là chỉ nhanh nhanh chóng chóng tóm được anh chàng ngoại quốc rồi nghĩ rằng, tương lai mình sẽ có được cuộc sống sung sướng và giàu có.
Đàn ông Việt cũng có nhiều nhược điểm, cô bạn tôi nói không sai. Nhưng không phải ai cũng giống nhau, ở đâu chẳng có người này người nọ. (ảnh minh họa) Yêu được anh ngoại quốc, cô này về chê đàn ông Việt hết lời. Nào là đàn ông Việt gia trưởng, nào là họ chỉ biết khư khư cái túi tiền, kiếm được tí tiền thì giương oai, nào là đàn ông Việt bảo thủ, trì trệ, không tâm lý với vợ con. Khi yêu thì ngọt ngào, khi lấy về thì họ không còn là người yêu như trước nữa, bắt đầu khô khan, nhạt nhòa, không bao giờ biết tặng hoa, tỏ tình hay nói những lời ngọt ngào với vợ. Nói chung, cuộc sống hôn nhân với đàn ông Việt giống như trách nhiệm, làm cho có vậy.
Cứ bước vào hôn nhân là hết tình yêu. Nên đó là lý do vì sao người ta sợ hôn nhân đến vậy. Nói chung, cô ấy nói vậy không hẳn là sai, cũng có cái đúng. Hôn nhân vốn là &'nấm mồ chôn tình yêu', nhiều người vẫn nói thế. Tuy vậy, không phải gia đình nào cũng hết ngọt ngào khi kết hôn. Chỉ là một vài trường hợp, có lẽ là do chính bản thân họ không biết điều phối cuộc hôn nhân của mình mà thôi.
Đàn ông Việt &'cây nhà lá vườn', quá tốt
Đàn ông Việt cũng có nhiều nhược điểm, cô bạn tôi nói không sai. Nhưng không phải ai cũng giống nhau, ở đâu chẳng có người này người nọ. Vì bản thân đàn ông Việt, họ vốn sinh ra đã được quy định chuyện, đàn ông là trụ cột gia đình, phụ nữ là người vợ, người mẹ và là người làm nội trợ. Tuy xã hội phát triển, nhưng gần như sự phân biệt ấy vẫn chưa thể xóa bỏ. Và vì vậy, đàn ông họ luôn coi trọng trách của mình là việc kiếm tiền. Tất nhiên như vậy, tức là, phụ nữ phải đảm đương việc nhà. Tuy là việc đó không hẳn đúng đắn, nhưng chúng ta cũng không thể trách họ được, vì chuyện tự cho mình là người có quyền hành trong gia đình, không phải từ họ mà ra.
Chịu thương chịu khó cũng là một đặc tính tốt. Đàn ông ngoại thoáng nhưng vì văn hóa của họ quy định như thế. (ảnh minh họa) Tôi thấy, đàn ông Việt mình nhiều người quá chiều người yêu, cung phụng người yêu hết lòng. Có những người hi sinh vì vợ con, dù đã có con cái lớn rồi, họ vẫn gánh trách nhiệm với gia đình, vẫn yêu thương và chăm sóc cả nhà không nề hà gì. Đàn ông dù có chơi bời một tí nhưng họ luôn hướng về gia đình mình.
Phụ nữ hay chê đàn ông Việt bởi vì họ trọng tư tưởng &'được voi đòi tiên'. Thú thực, có chồng rồi thì chán chồng. Chưa lấy được thì yêu đương nồng thắm, lấy được rồi thì kêu than đủ thứ. Nói chung, phụ nữ cũng lắm chuyện...! Chịu thương chịu khó cũng là một đặc tính tốt. Đàn ông ngoại thoáng nhưng vì văn hóa của họ quy định như thế. Chúng ta là người phụ nữ Việt, hãy cứ ăn cơm Việt, uống nước Việt và lấy chồng Việt. Không nên vì thấy những điểm khác của đàn ông ngoại mà chê bai người mình. Bởi, ở mỗi nơi có mỗi kiểu người, tốt xấu là do chúng ta nhận định. Đàn ông ngoại chưa hẳn đã tốt, bản thân họ sốn thoáng nhưng cũng không thể khẳng định, sự thoáng đãng ấy không khiến họ nghĩ, có vợ rồi nhưng quan hệ với cô gái khác, ôm hôn người khác là chuyện thường.
Vậy thử hỏi, nếu bạn là phụ nữ Việt, bạn có chấp nhận như vậy không. Bạn thích họ chỉ vì bạn đã quen với lối sống của người ngoại quốc, chỉ vậy mà thôi, chứ chưa hẳn, họ đã hơn đàn ông Việt... Và đặc biệt, tôi không thích những người phụ nữ chê đàn ông Việt, &'vơ đũa cả nắm'...
Theo VNE
Những bố mẹ chồng khiến con dâu phát... sợ Cấm đưa con về nhà bố mẹ đẻ Câu chuyện của chị Nguyễn Thị Ngọc Hạ ở Phùng Khoang (Thanh Xuân, Hà Nội) kể về những tình huống chết dở vì phải sống chung cùng với bố mẹ chồng khó tính. Hiện vợ chồng chị Hạ đã có với nhau một cậu con trai gần 2 tuổi và phải sống với bố mẹ...