Muốn đi “vượt rào” để “kiếm” con
Mệt mỏi vì chồng không chịu đi làm, tôi cần người chia sẻ, cảm thông. Và đó là điều kiện đẩy tôi vào hành động tội lỗi.
ảnh minh họa
Tôi năm nay 34 tuổ.i. Vợ chồng tôi là bạn học với nhau từ thời phổ thông. Năm năm trước, chúng tôi đã có một đám cưới hạnh phúc sau 9 năm yêu nhau. Thời gian yêu nhau, chúng tôi nhiều lần đi quá giới hạn và do không giữ gìn được, tôi đã phải 3 lần đến bệnh viện để bỏ đi giọt má.u của mình. Vì thế, đã 5 năm cưới nhau mà chúng tôi vẫn chưa một lần mang thai lại, dù chúng tôi không dùng biện pháp kế hoạch nào. Vợ chồng tôi đã chạy chữa nhiều nơi bằng đông y, tây y nhưng vẫn chưa có kết quả. Vợ chồng tôi cũng đã làm các xét nghiệm cần thiết và bác sĩ kết luận chúng tôi hoàn toàn bình thường.
Ba năm trở lại đây, chồng tôi kinh doanh, buôn bán bị thua lỗ liên tiếp, vì thế, anh quyết định nghỉ hẳn ở nhà lo cơm nước và sắc thuố.c uống cho hai vợ chồng để tôi toàn tâm, toàn ý với công việc. Lúc đầu, nghe anh nói thế, tôi cũng nhất trí, muốn anh nghỉ ngơi một thời gian cho lại sức vì sau khi làm ăn thua lỗ, vợ chồng tôi cũng suy sụp, giảm sút sức khỏe.
Ba năm anh ở nhà là ba năm tôi phải gồng mình lên để lo toan cho cuộc sống gia đình. Với đồng lương công chức nhà nước, một mình tôi phải đảm bảo cuộc sống tối thiểu của hai vợ chồng, lo tiề.n thuốc thang chạy chữa, lo đối nội đối ngoại, lo gom góp trả món nợ khổng lồ gần 1 tỷ đồng mà chúng tôi đã vay. Mặc dù đã cố gắng chi tiêu thật tiết kiệm nhưng tôi cũng chưa gom góp trả nợ được bao nhiêu. Mỗi lần, có người trong gia đình hoặc bạn bè cần tiề.n, tôi lại phải chạy đôn chạy đáo đi vay chỗ nọ để
Video đang HOT
trả chỗ kia. Còn anh, hằng ngày vẫn chỉ quanh quẩn ở nhà phục vụ cơm nước và đợi tôi tan sở về.
Đã nhiều lần tôi nhỏ to tâm sự cùng anh và mong anh tìm một công việc nào đó để đi làm cho khuây khỏa, cũng vừa là để phụ giúp tôi lo cho cuộc sống, trả bớt nợ nần. Nhưng tôi gợi ý làm bất cứ việc gì anh cũng chê thu nhập thấp, không làm. Mặc dù anh làm ăn thua lỗ và nợ nần nhiều nhưng chưa khi nào tôi than phiền hay trách mắng gì anh. Tôi luôn động viên, an ủi và chia sẻ cùng anh với mong muốn vợ chồng chung sức để làm lại từ đầu.
Thời gian này, tôi thấy căng thẳng và mệt mỏi vô cùng vì vừa lo thuố.c thang cho hai vợ chồng lại vừa lo kiế.m tiề.n trang trải cuộc sống, trả nợ. Nhiều lúc, tôi không hiểu chồng mình nghĩ gì khi thấy tôi lo nghĩ nhiều và sút cân trầm trọng? Tôi buông xuôi và chán nản. Tôi muốn đi thụ tinh ống nghiệm nhưng kinh tế không cho phép tôi làm việc đó lúc này. Chính sự thờ ơ, bỏ mặc tôi tự loay hoay với cơm áo gạo tiề.n của chồng đã đẩy tôi đến việc ngoạ.i tìn.h, mặc dù tôi vẫn rất yêu chồng.
Người ấy là bạn của tôi. Chúng tôi quen nhau cách đây 6 năm khi anh đến cơ quan tôi công tác. Tôi là người không xinh đẹp nhưng theo bạn bè, đồng nghiệp đán.h giá thì rất có bản lĩnh, tự tin và duyên. Vì vậy, anh cũng không là ngoại lệ khi bị tôi thu hút. Anh cũng đã nhiều lần nhắn tin, gọi điện thổ lộ điều đó với tôi nhưng tôi vẫn giữ mối quan hệ ở mức bạn bè. Thỉnh thoảng, chúng tôi vẫn gọi điện hoặc nhắn tin hỏi thăm nhau, chia sẻ với nhau về công việc.
Một năm trở lại đây, chúng tôi có nhiều cơ hội gặp nhau hơn và cách đây không lâu, do không kìm chế được cảm xúc, chúng tôi đã “ vượt rào”. Cả tôi và anh đều nhận thấy chúng tôi có lỗi với chồng tôi và vợ con anh, song do quá chán nản, mệt mỏi với cuộc sống nên tôi luôn khát khao có người để tâm sự, động viên, chia sẻ với tôi mọi vui buồn. Anh luôn sẵn sàng đến với tôi bất cứ khi nào tôi cần. Tôi ngoạ.i tìn.h
nhưng không có ý định b.ỏ chồn.g.
Gần đây, tôi luôn có suy nghĩ sẽ giấu mọi người để có một đứa con với người ấy, sau đó, tôi sẽ chủ
động chấm dứt chuyện này để cả hai trở lại với gia đình. Mặc dù biết như thế là tội lỗi nhưng tôi hy vọng khi có con, cuộc sống vợ chồng tôi sẽ thay đổi. Mấy ngày nay, tôi suy nghĩ rất nhiều. Mong các
độc giả quan tâm hãy cho tôi lời khuyên hữu ích.
Theo VNE
Trót ‘vượt rào’ với chồng của bạn
Tôi đã giấu kín tình cảm khi biết cô ấy yêu anh. Và giờ, dù anh và cô ấy đã cưới nhưng anh vẫn quan tâm, chăm sóc cho tôi.
ảnh minh họa
Năm nay tôi 30 tuổ.i, làm việc tại Hà Nội. Tôi thật sự không biết phải làm như thế nào nữa. Tôi, cô ấy và anh chơi với nhau từ hồi đại học, tình bạn kéo dài theo năm tháng. Sau khi ra trường, chúng tôi vẫn thường liên lạc với nhau. Cách đây 4 năm, tôi và anh ấy trò chuyện với nhau nhiều hơn. Ban đầu, tôi chỉ nghĩ đó là tình bạn vì chưa bao giờ tôi nghĩ rằng tôi và anh sẽ có tình cảm với nhau. Rất nhiều lần anh nói với tôi rằng: "Nếu ngày nào đó mình có tình cảm với bạn thì sao?", tôi đều bỏ qua và trêu lại: "Để xem lúc đó thế nào".
Cách đây 2 năm, người bạn gái kia của chúng tôi lên Hà Nội chơi và gặp lại anh ấy. Tình cảm có thể đã bắt đầu nảy sinh nhưng khi tôi đoán được ra và hỏi thì hai người đều chối. Anh ấy nói rằng coi tôi và cô ấy như nhau, không ai hơn ai cả. Rồi đến một hôm, cô ấy tâm sự là có tình cảm với anh. Cùng lúc đó, tôi nhận ra mình cũng yêu mến anh. Nhưng tôi không nói ra, vẫn hỏi han, chia sẻ với cô ấy.
Cô ấy không làm việc ở Hà Nội và khoảng cách này đã khiến cho lòng người dao động. Anh và cô ấy chỉ thỉnh thoảng mới gặp nhau, một tháng hoặc vài tháng một lần. Trong khi đó, anh vẫn quan tâm đến tôi, đưa đón tôi, đưa tôi đi ăn. Những lúc tôi cần, anh đều có mặt, những lúc vui buồn, tôi gọi cho anh, anh đều đến. Anh rất sợ tôi giận. Anh luôn nghe theo lời của tôi. Rất nhiều lần, anh nói bóng là có tình cảm nhưng tôi đã từ chối vì thấy rằng người bạn của mình rất mến anh. Tôi nghĩ nếu tự dưng tôi chấp nhận, khác gì cướp đi người yêu của bạn mình?
Thời gian cứ thế trôi. Đến khi tôi và anh gắn bó với nhau như hình với bóng, tất cả bạn bè của chúng tôi trên này đều nghĩ rằng chúng tôi yêu nhau và họ tán thành cho chúng tôi dù thực tế không phải như vậy. Nhưng tôi không hiểu sao anh có người yêu rồi mà vẫn không từ bỏ tôi, vẫn luôn quan tâm, chăm sóc tôi hàng ngày.
Đến giờ, anh đã lấy người con gái đó với bao sự ngỡ ngàng của mọi người, bạn bè. Còn tôi, anh vẫn quan tâm, vẫn hỏi han, dù không còn gần tôi nữa. Tôi khóc rất nhiều vì không biết bây giờ mình phải làm như thế nào nữa. Chúng tôi đã không dừng lại ở mức là bạn bè thông thường. Chúng tôi đã đi quá giới hạn. Anh cưới vợ đã được nửa năm nhưng chúng tôi vẫn gặp nhau, vẫn liên lạc với nhau.
Có phải tôi đang dần phá vỡ hạnh phúc gia đình của anh ấy? Tôi cần phải làm thế nào để quên anh? Anh đang nghĩ gì, tại sao anh lại đối xử với cả hai người con gái như thế - 1 người là vợ anh, 1 người anh chưa từng nói yêu nhưng quan tâm, chăm sóc như người yêu? Xin hãy giúp tôi giải thoát ra khỏi chuyện này.
Theo Ngoisao
Sống cùng bạn trai 3 năm nhưng chưa vượt rào Năm đầu sống cùng, anh cố gắng thuyết phục em "vượt rào", em kiên quyết từ chối. Chúng em sống cùng là để chăm sóc, hiểu kỹ con người nhau chứ không phải để thoả mãn se.x. Từ đó trở đi, anh không bao giờ có những đòi hỏi như thế. Ảnh minh họa Em năm nay 25 tuổ.i, anh hơn em một...