Muốn chồng cùng mình báo đáp ân nhân, người vợ nhận cái kết ‘đắng’ không ngờ
Càng nghĩ, tôi càng đau đớn. Cuộc đời tôi chưa đủ đáng thương hay sao mà hai người tôi tin tưởng nhất lại nỡ đối xử với tôi như vậy?
Tôi mồ côi mẹ từ nhỏ. Mẹ tôi mất trong một vụ tai nạn giao thông lúc tôi lên 9 tuổi. Ít lâu sau, bố tôi kết hôn cùng người phụ nữ khác. Người này cũng từng đổ vỡ trong hôn nhân, có một bé gái kém tôi 4 tuổi. Vậy là, tôi bắt đầu cuộc sống trong gia đình chắp vá với nhiều tủi hờn trong suốt những năm tháng sau đó.
Mẹ kế là người trước mặt mọi người luôn đon đả, ngọt nhạt với tôi nhưng sau lưng, bà luôn tìm mọi cách hành hạ tôi, bắt tôi phải làm mọi việc theo ý mình. Nhất là khi mẹ kế sinh em bé, cuộc sống của tôi càng cay đắng hơn.
Ở độ tuổi 12, khi các bạn còn đang được bố mẹ chăm lo từng bữa ăn, giấc ngủ, tôi đã phải làm tất tần tật mọi việc trong nhà, từ giặt giũ, nấu nướng, bế em cho mẹ kế nghỉ ngơi đến việc ra đồng làm thay cho bà ta.
Vợ đau khổ khi phát hiện nhân tình của chồng là ai. Ảnh minh họa
Vì không thể chịu đựng được cuộc sống ngột ngạt, nhiều lần tôi xin sang ở với ông bà ngoại nhưng vấp phải sự phản đối của mẹ kế. Cứ như vậy, mối quan hệ giữa tôi và mẹ kế ngày càng trở nên căng thẳng.
Đỉnh điểm, năm tôi 17 tuổi, trong một lần dẫn em trai đi chơi, tôi không để ý khiến em chạy bị ngã phải đi viện khâu vết thương trên trán. Lần ấy, tôi bị mẹ kế ra tay đánh đập, mắng nhiếc thậm tệ.
Bà ta cho rằng tôi cố tình đẩy thằng bé để “trả thù”, điều đó khiến tôi ấm ức vô cùng. Trong lúc phẫn uất, tôi bỏ nhà ra đi, lên thành phố tìm việc mong có một cuộc sống đỡ tủi nhục hơn.
Thế nhưng, trải qua bao công việc, từ rửa bát thuê, bưng bê trong quán ăn, làm phục vụ ở quán café đến đi phát tờ rơi ngoài đường, cuộc sống của tôi vẫn ở trong vòng luẩn quẩn.
Mãi đến khi tôi gặp chị, cuộc sống của tôi mới có một bước ngoặt lớn. Chị hơn tôi gần 20 tuổi, là chủ nhà hàng nơi tôi xin vào làm khi đó. Chị là bà mẹ đơn thân nhưng luôn toát lên sự sang trọng, quý phái và đặc biệt, chị rất tốt bụng.
Biết về hoàn cảnh của tôi, chị chủ động an ủi tôi nhiều hơn. Chị nói, thấy tôi, chị như nhìn lại được tuổi trẻ của mình, cũng từng phải bươn chải ngoài đời từ sớm. Chị nói đồng cảm với tôi, thương tôi nên cho tôi ở luôn ở cửa hàng cho đỡ tiền thuê nhà trọ.
Video đang HOT
Thời điểm ấy, tôi biết ơn chị vô cùng. Ngoài làm ở cửa hàng, chị còn chủ động thuê tôi về dọn dẹp cho nhà chị 1 tuần 1 lần với mức chi phí khá cao. Dĩ nhiên tôi biết, đến những lao công chuyên nghiệp cũng chưa được trả với số tiền lớn như thế, nói gì đến một đứa ngoại đạo như tôi.
Không những thế, chị còn đầu tư cho tôi đi học thêm chương trình đào tạo kỹ năng bán hàng. Chị nói, muốn vực tôi lên, sau nếu giỏi, chị sẽ cất nhắc lên làm quản lý vì chị rất tin tưởng tôi.
Suốt quãng thời gian ấy, tôi cũng không kể hết được tôi đã biết ơn chị đến nhường nào. Thậm chí có lúc, tôi coi chị như người thân ruột thịt trong nhà. Mẹ chị ốm nằm viện, chị bận lo công việc, tôi tình nguyện xin nghỉ đi chăm bác cả tuần mà không hề lấy một đồng công nào. Tôi sẵn sàng làm mọi việc chỉ cần là chị cần tôi.
Đi làm 4 năm, tôi quen và yêu chồng hiện tại. Anh hiền lành, tử tế và rất trân trọng tôi dù biết hoàn cảnh của gia đình tôi phức tạp. Lúc quyết định kết hôn, chúng tôi cũng vấp phải sự phản đối của gia đình anh vì cho rằng tôi không xứng. Tuy nhiên, trải qua bao sóng gió, cuối cùng, chúng tôi cũng đến được với nhau.
Đương nhiên, đám cưới tôi, chị được mời với tư cách một ân nhân đặc biệt. Kể cả sau đó, tôi luôn tâm sự với chồng về những ơn huệ mà chị đã giúp tôi. Tôi muốn anh có thể cùng tôi đền đáp những ân tình to lớn đó của chị.
2 năm qua, mọi việc khá suôn sẻ với tôi. Tôi sinh một bé gái bụ bẫm, đáng yêu. Công việc cũng ngày một tốt lên. Vợ chồng tôi đang phấn đấu dành tiền để mua trả góp một căn chung cư ở Thủ đô.
Tôi từng nghĩ, mình kém may mắn khi mẹ mất sớm, phải trải qua tuổi thơ cay đắng, tủi nhục với người mẹ kế. Song, cuộc đời lại bù đắp cho tôi một người ân nhân tốt bụng cùng một người chồng luôn quan tâm, yêu thương tôi hết mực.
Thế nhưng…
Ngày tôi tận mắt chứng kiến cảnh chồng mình tay trong tay tình tứ cùng chị đi vào khách sạn, trái tim tôi như vỡ vụn.
Tôi nhớ lại khoảng thời gian tôi bầu bì, ở cữ, anh luôn nói công việc bận rộn nên về muộn. Rồi những lúc chúng tôi mang đồ ở quê lên, anh luôn hăng hái nhận mang sang biếu chị vì không muốn vợ phải đi lại vất vả.
Không ít lần, đồng nghiệp nói nhìn thấy chồng tôi đi cùng chị nhưng tôi vẫn nghĩ bọn họ là quan hệ chị em thông thường. Tôi luôn tin tưởng chị tuyệt đối.
Nhiều lần chị chủ động hỏi tôi chuyện của hai vợ chồng. Chị luôn nói mong tôi được hạnh phúc. Vậy mà, cuối cùng, điều gì đang diễn ra trước mắt tôi vậy?
Càng nghĩ, tôi càng đau đớn. Cuộc đời tôi chưa đủ đáng thương hay sao mà hai người tôi tin tưởng nhất lại nỡ đối xử với tôi như vậy? Tôi phải làm thế nào trong hoàn cảnh nghiệt ngã này đây?
Xây nhà đập rầm rầm từ 5h sáng, bị nhắc nhở còn giở giọng côn đồ, nhà vừa xây xong thì hàng xóm của tôi nhận cái kết tái mặt
Tình làng nghĩa xóm có chắc sẽ bền lâu.
Chuyện là tôi và chồng lấy nhau xong thì quyết định không ăn bám bố mẹ mà dọn ra ở riêng để ông bà tận hưởng cuộc sống an nhàn không phải phục vụ con cháu. Tôi và chồng cũng bảo nhau, sau này có con có cái thì cũng phải tìm cách tự lo chứ đừng có về bắt ông bà hai bên đã phải nuôi con cả thời trẻ rồi đến già lại phải chăm cháu.
Được cái hai vợ chồng cùng chí hướng nên không có tranh luận cãi vã gì về chuyện này. Cũng bởi vì không muốn phiền đến bố mẹ hai bên nên chúng tôi quyết định kế hoạch vài năm, khi nào kinh tế cuộc sống ổn định mới nghĩ đến chuyện con cái.
Nhưng khổ cuộc đời đâu phải cứ phấn đấu là được, hai vợ chồng cố gắng mua được miếng đất nhưng cứ để đấy thôi coi như đầu tư mà giả dụ lỡ không bán được sinh lời thì coi như của để dành, chẳng mất đi đâu được.
Hiện tại hai vợ chồng tôi vẫn đi thuê nhà, thuê một ngôi nhà nguyên căn ở hơi xa trung tâm một chút nhưng bù lại thì vợ chồng ở thoải mái, không khí chỗ này cũng trong lành, rất hợp với những người làm việc nặng nề về đầu óc, sáng tạo như vợ chồng tôi.
Ảnh minh họa
Cô chú chủ nhà cực kì tốt, căn nhà như vậy bình thường giá thuê phải lên đến 15 triệu/tháng nhưng cô chú chủ yếu là cần người trông nhà hộ nên tin tưởng cho vợ chồng tôi thuê với giá 5 triệu/tháng. Nói thật nếu ở trung tâm muốn thuê 1 căn nhà 4 tầng rộng 56m2, 3 phòng ngủ thế này thì chẳng bao giờ có cái giá ấy.
Đến năm nay tôi quyết định sẽ thả bầu vì tôi hơn 30 tuổi rồi, kinh tế cũng ổn định, nhà thì tuy chưa mua được nhưng căn nhà tôi đang ở rất thích hợp cho việc có con nhỏ. Tôi có chút tính toán rằng sinh con xong đợi bé lớn lớn xíu lỡ cô chú chủ nhà có việc lấy lại nhà thì tìm căn khác thuê cũng không phải nặng đầu lắm.
Hồi tôi mới chuyển đến, có một anh hàng xóm cũng vừa mới bán nhà đang chuyển đi. Anh nói chuyện với chồng tôi thì có lắc đầu bảo, dân ở đây khó sống lắm, anh phải bán nhà vì không chịu nổi hàng xóm đây này. Lúc ấy tôi cũng hơi lấn cấn thật.
Ở đây mấy năm tôi không thấy vấn đề gì lắm, nhưng ngẫm lại thì quả thật là chúng tôi đi làm xa nên dậy từ 6h sáng rồi đến tối 7h mới đi làm về nên ít tiếp xúc với hàng xóm. Mãi cho đến hiện tại, tôi mang bầu gần đến ngày sinh nở nên xin phép sếp cho làm online tại nhà thì mới hiểu đúng là người ta phải bán nhà vì không chịu nổi hàng xóm cũng không sai.
Mấy năm ở đây không sao, giờ tôi có bầu thì đùng một cái xung quanh nhà tôi có đến 4 cái nhà thi nhau xây. Đương nhiên tôi hiểu, nhà ai mà không có lúc có việc nên dù cả ngày 4 cái nhà nó đập ruỳnh ruỳnh tôi cũng cắn răng chịu đựng. Mang tiếng ở nhà nghỉ ngơi dưỡng thai nhưng tôi vẫn không có ngày nào được yên ổn.
Tôi vẫn bảo chồng là thôi người ta xây nhà mình cố gắng thông cảm nhưng đến hôm vừa rồi thì muốn thông cảm cũng không nổi.
Khi mà 3 nhà còn lại họ biết ý thường tầm sau 7h30 họ mới bắt đầu làm thì nhà ông Tuyến đầu ngõ cứ liên tục nhè lúc 5h sáng bắt đầu đập ầm ầm, vừa làm vừa nói chuyện rõ to. Tôi gần sinh nên khó ngủ, 3h sáng chợp mắt được một chút thì 5h đã bị tiếng ồn làm tỉnh giấc.
Tôi chịu đựng như vậy đến ngày thứ 3 thì chồng tôi tức quá phải ra nhà ấy nói chuyện. Anh nói chuyện rất lịch sự và nhẹ nhàng nhưng ông Tuyến cười khẩy, giở giọng khinh người.
- Mày là thằng nào ở đâu đến đây thuê nhà thì đừng có đòi hỏi quyền lợi gì với dân địa phương. Cẩn thận ra đường bị đánh vỡ mồm lúc nào không biết đâu!
Tôi nghe vậy bảo chồng thôi nhịn đi. Riêng cái đám người vô lại thế này cứ tránh đi cho lành.
Đến ngày thứ 4 thì tôi nghe thấy chửi bới ầm ỹ cả ở phía nhà ông Tuyến. Hóa ra một nhà có con nhỏ mới sinh đang khóc dạ đề, gần sáng mới ngủ được một xíu thì nhà ông Tuyến lại quen mui đập rầm rầm. Cả nhà họ không chịu nổi phải gọi công an đến vào cuộc. Nhà ông Tuyến tự nhiên bị chính quyền đến làm việc nên tức quá, ngang ngược đứng cãi nhau với nhà người ta.
Chuyện nhà ông Tuyến khiến rất nhiều người khó chịu nhưng ông ta vẫn chẳng coi ai ra gì, cũng may chỉ hơn 1 tháng sau là ông ta xây xong cái nhà.
Đầu năm nay ông Tuyến cưới cho 2 đứa con gái, cưới lần nào cũng dựng rạp chắn hết lối đi lại, lại còn đặt biển "nhà có việc, cấm đi đường này", hẳn là cấm đi chứ không phải là mong thông cảm nhé!
Xây xong nhà ông Tuyến lại dựng rạp cưới cho con trai. Dân người ta chửi cho mà vẫn lì cố tình bày ra.
Cuối ngõ có cái nhà anh Toán toàn dân anh chị, cả xóm biết nhưng nhà người ta sống biết điều nên vẫn được mọi người nể. Sáng hôm ấy, mẹ của anh Toán bị ngã cầu thang nên phải gọi cấp cứu. Ấy vậy nhưng xe cứu thương không vào nổi vì cái rạp cưới nhà ông Tuyến. Anh Toán và gia đình phải khiêng cáng từ cuối ngõ chạy gần 200m ra đường.
Thế rồi sáng hôm sau, cả xóm bốc lên mùi rất khó chịu, mọi người dậy đi làm mới thấy toàn bộ rạp cưới nhà ông Tuyến bị người ta hất mắm tôm không sót chỗ nào. Thế là cưới xin phải hoãn lại hết!
Cả khu nhà tôi không biết ai là người làm, chỉ biết sáng ra đã như vậy. Ông Tuyến cũng không dám báo công an vì ông ấy gây thù chuốc oán với nhiều người rồi, vả lại bản thân ông Tuyến cũng nợ nần linh tinh nên càng sợ lỡ may chủ nợ người ta dằn mặt.
Tôi thì chẳng đến mức gọi là hả hê nhưng dù sao thì cũng là bài học để ông Tuyến hiểu rằng gieo nhân nào ắt sẽ gặt quả ấy!
Chê vợ quê mùa lại hay càm ràm, tôi bắt đầu cuộc tình chớp nhoáng với tình trẻ rồi nhận cái kết đau đớn Tôi còn không cảm thấy có lỗi với người vợ của mình. Thậm chí tôi thường xuyên nói những lời khiến vợ tổn thương. Trâm là một người phụ nữ giỏi giang, bản lĩnh. Chúng tôi làm chung được hơn 5 năm, có thể nói tình cảm hơi khác biệt so với những đồng nghiệp khác. Cô ấy tâm lý, hài hước lại...