Muốn bỏ chồng để về nước với người tình cũ
Tôi biết rằng người cũ đang cần tôi và tôi sẽ rất hạnh phúc khi về bên anh chứ không tủi thân, cô đơn như bây giờ.
ảnh minh họa
8 năm trước tôi và anh yêu nhau. Nhưng vì nhà anh giàu, nhà tôi nghèo và vì lòng tự ái của một cô gái nghèo, tôi đi lấy chồng nước ngoài. Trước khi yêu anh, tôi cũng yêu vài người nhưng không ai tốt với tôi như anh. Anh là người hiền lành, chịu khó. Anh đã can đảm đứng ra phản kháng gia đình để bảo vệ tôi nhưng không được.
Rồi tôi về sống bên chồng ở nơi xứ lạ. Cuộc sống lúc đầu cũng rất hạnh phúc nhưng về sau thì tôi có quá nhiều áp lực và tủi hổ cho bản thân mình. Vợ chồng tôi sống cùng ba mẹ và một người chị chồng, khi tôi làm nhiều việc tốt thì cũng không nhận được một lời khen. Còn khi tôi không làm thì họ nói lảm nhảm và mặt lớn, mặt nhỏ với tôi. Mẹ chồng tôi thường nói cũng như trách tôi rằng tôi theo chồng mà không đem theo của hồi môn. Từ ngày tôi về làm dâu, có đôi lúc tôi về Việt Nam, mẹ chồng tôi cũng cho tiền. Nhưng tôi cũng chưa bao giờ lấy đồng nào của bà vì tôi sợ lấy tiền của bà, tôi sẽ sống không yên trong ngôi nhà đó.
Video đang HOT
Hiện nay, mẹ chồng tôi đang lâm bệnh nặng, vì thế, tôi phải làm tất cả việc nhà và nấu những món ăn riêng cho bà. Vô tình bây giờ tôi đã trở thành một osin không lương cho gia đình nhưng họ vẫn không hoài lòng. Bà thường nói con dâu cũng như một nửa con gái nhưng gia đình chưa bao giờ xem tôi như người trong nhà dù tôi luôn cố gắng làm tốt mọi việc.
Tôi biết rằng cho đi để rồi nhận lại nhưng phần thưởng của tôi là gì ngoài sự khinh rẻ vì tôi nghèo. Còn chị chồng tôi suốt ngày đến, giờ ăn thì ăn, sau đó vào phòng ôm máy tính, chị không làm bất cứ việc nhà gì. Có điều làm tôi buồn nhất là trong khi tôi là người nấu chính nhưng mẹ chồng tôi chỉ gỡ xương cá cho chị ăn. Nhiều lần tôi lặng lẽ vào phòng khóc một mình vì buồn tủi làm sao.
Cưới nhau đã lâu nhưng chồng tôi không cho tôi sinh con vì anh nói anh nghèo, sợ sinh con nuôi không nổi. Tôi đã nhiều lần bày tỏ với anh rằng tôi rất muốn có một đứa con với anh. Tôi cũng giải thích rằng vì tôi ở đây chỉ có anh, tôi thật cô đơn và tôi sống không có mục tiêu để phấn đấu nhưng anh bỏ ngoài tai dù tôi công nhận rằng anh cũng rất yêu và chiều chuộng tôi. Ngày ngày, tôi đối diện với anh ánh mắt đó, nụ cười đó, tôi thấy thất vọng vô cùng. Giờ đây tôi bị áp lực vô cùng và cảm thấy hụt hẫng, cô đơn. Tôi sống với anh chỉ còn tình thương hại. Nhiều lúc tôi muốn ra đi nhưng tôi sợ anh không chịu đựng được cú sốc đó.
Những lúc hụt hẫng, cô đơn, tôi lại muốn trở về cùng người yêu xưa để làm lại từ đầu vì giờ đây anh cũng cần tôi và còn rất yêu tôi. Gia đình anh không can thiệp vào chuyện giữa tôi và anh. Nhiều lúc tôi muốn về sống với người yêu xưa là vì một phần tôi muốn được sống gần cha mẹ mình. Cha mẹ tôi đã già, lịch sử bệnh của mẹ tôi rất nhiều, cha tôi cũng già yếu nhưng mỗi lần nằm viện không ai chăm sóc.
Tôi biết nếu tôi về sống cùng người yêu cũ thì tôi sẽ rất hạnh phúc. Thật lòng tôi rất muốn thoát ra khỏi nơi những con người vô cảm nơi đây nhưng buồn hơn vì lương tâm tôi không cho tôi làm như vậy. Tôi phải làm sao đây?
Theo VNE
Tủi phận khi làm dâu vì "bác sĩ bảo cưới"
Chúng tôi yêu nhau từ cấp ba. Lên Hà Nội học, hai đứa từng chia tay vì nhiều lý do vậy mà không hiểu sao chúng tôi vẫn quay lại được với nhau, để cuối cùng lĩnh cái hậu quả không mong muốn, phải cưới sớm bởi cái thai trong bụng mỗi lúc một lớn dần.
Mà có phải bảo cưới là cưới luôn được đâu, dùng dằng mãi đến khi cái thai trong bụng tôi tới tháng thứ 6. Không biết mẹ của Minh, người yêu tôi, nghe lời ai đi xem bói, thầy bói phán "cái thai không sống được qua tháng thứ 5", thế nên bà lần lữa chờ cho hết tháng thứ 5 mới cho cưới.
Cuối cùng cũng đến ngày tôi lên xe hoa, áo cưới phải nới dây nơ. Hai bên họ hàng, bạn bè đến chung vui, chúc phúc cho chúng tôi. Ai cũng cười nói cố ra vẻ tự nhiên nhưng tôi biết trong lòng họ mỗi người một suy nghĩ, người thì thương tôi thật, nhưng nhiều người đến với tôi chỉ tò mò muốn xem cô dâu hóa trang cái "bụng ễnh" thế nào.
Tôi ngại ngùng và xấu hổ vô cùng, mỗi khi có bạn bè tới là tôi đỏ ửng mặt. Tôi cố làm ra vẻ tự nhiên nhưng trong lòng thì bất an, lo sợ, cảm giác như lúc đó có cái kẽ nẻ nào ở dưới đất thì tôi sẵn sàng chui ngay xuống dưới để không cảm thấy mất mặt với bạn bè và mọi người tới dự.
Cưới nhau không được bao lâu, tôi đã phải rơi lệ vì anh chồng chưa qua được tuổi trẻ con ham chơi tối ngày. Anh còn công khai đi tán tỉnh bên ngoài, khiến tôi cảm thấy ấm ức. Cái bụng thì mỗi ngày một to, mà Minh thì chẳng hề đoái hoài gì tới tôi.
Đã thế tôi còn phải chịu cảnh "mẹ chồng nàng dâu". Từ khi tôi về làm dâu đến giờ, mẹ chồng không hề hỏi han tôi một câu. Bà có mở lời với tôi cũng chỉ là những lời bóng gió, mát mẻ. Bà kể chuyện con dâu nhà hàng xóm mới lấy nhau về mà bụng đã "vượt mặt", rằng là "con gái bây giờ dễ dãi thật" đâu có như thời ngày xưa...
Mẹ còn nói sau này sẽ đưa đứa bé con tôi đi xét nghiệm ADN để xem có phải cháu nội của bà thật không. Mỗi khi nghĩ đến những câu nói của mẹ chồng là lòng tôi cảm thấy đau nhói, chỉ còn biết ôm mặt khóc trong phòng một mình cho đỡ tủi.
Gần đến tháng sinh, mà công việc trong nhà đều đến tay tôi lo liệu, trước thì mẹ chồng đi chợ, nấu cơm giờ đã có con dâu đảm nhận. Cô em chồng cũng tiện thể nhờ luôn chị dâu giặt giũ, phơi phóng áo quần. Chồng thì cứ đi cả ngày, chẳng thèm hỏi han, quan tâm gì tới vợ, đêm về lăn ra ngủ. Có hôm đêm khuya, tôi thấy đói liền than với Minh, anh cằn nhằn giọng khó chịu "tối không ăn, giờ lại giở chứng. Thôi, để sáng mai", rồi anh tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Nghĩ đến mấy đứa bạn mình, có đứa cũng có bầu trước mà sướng đến vậy, được mẹ chồng vồ vập, tâm lý "bây giờ người ta hiếm muộn nhiều, chuyện có cháu sớm là chuyện mừng", lại được chồng quan tâm, cưng chiều, tôi thấy tủi.
Theo VNE
Yêu cô chị làm cô em có bầu Tôi phải chọn ai giữa hai người: Cô gái có bầu với mình và người con gái mình yêu. Hiện tại, tôi vẫn đang giấu bạn gái mình và chưa dám cho cô ấy biết về sự thật này. Tôi muốn đợi cô ấy về để thú nhận tất cả. Nhưng quan trọng nhất là chính tôi đang không biết phải giải quyết...