Mưa rơi ướt một góc trời ngày anh đi
Tôi muốn giữ anh lại, muốn ôm chặt anh, muốn gào thét, muốn trách móc… bất cứ là làm gì, chỉ cần anh ở lại bên tôi, vẹn nguyên và êm ả như những ngày xưa.
Nhưng có vẻ mọi chuyện bây giờ đã rất khác. Trái tim đó lạnh lùng như băng giá, lời nói đó như dao cứa và ánh mắt đó như bóp nghẹn hơi thở yếu ớt còn sót lại trong tôi.
Anh không giết tôi, nhưng anh làm tôi chết trong sự hụt hẫng, đớn đau tột cùng. “Anh sẽ mãi mãi yêu em, mãi mãi bên em, mãi mãi chăm sóc em, sẽ như vậy bên em suốt đời cho dù một ngày nào đó em không còn yêu anh nữa”. Nhớ lại câu nói của anh ngày nào, tôi đã bật cười trong nước mắt khi, hay đúng hơn là tiếng nấc uất nghẹn. Tôi đã chuẩn bị gì cho ngày hôm nay đâu, tất cả đến quá bất ngờ. Khi muốn chia tay nhau, người ta phải chán nhau, phải mệt mỏi, phải không còn muốn gặp nhau, rồi dần dần xa nhau. Còn với tôi, ngày hôm qua anh vẫn ở đây, vẫn diu dàng nắm tay tôi, vẫn hôn một nụ hôn dài và chúc tôi ngủ ngon… Thế thì là vì điều gì? Tôi chưa sẵn sàng, tôi chưa thể chấp nhận. Tôi không chấp nhận! Ngày tháng trôi qua, kỷ niệm còn nhiều hơn cả thời gian. Thế mà giờ đây chỉ nói một câu rồi vứt bỏ mọi thứ mà ra đi.
Tôi đã cố gói mình, gói kí ức về anh, gói cả tình yêu của tôi dành cho anh cột chặt rồi cất vào một góc nhỏ. Nhưng dường như con người bất cẩn trong tôi đã làm tuột dây mất rồi, tất cả vẫn ở đây, vẹn nguyên như chưa hề có một vết nứt. Tôi cố nghĩ về anh, về tôi, về tình yêu đã chết… Đã bao giờ tôi nói yêu anh???
Video đang HOT
Tháng ngày bên anh, tôi được nuông chiều yêu thương trong hạnh phúc. Anh yêu tôi, yêu rất nhiều , rất chân thành, rất nồng say, không một vết hoen ố. Tháng ngày qua, anh vẫn thế, vẫn giành trái tim vẹn nguyên như ngày đầu cho tôi thế nhưng tôi tự hỏi lòng mình, tôi đã làm gì để đáp lại tình yêu ấy, hay chỉ đơn giản là đón nhận trong vô thức. Tình yêu chỉ có thể tồn tại khi ta cho và nhận. Đôi khi là cho nhiều hơn nhận, vì khi ấy ta sẽ có một niềm hạnh phúc khác, niềm hạnh phúc thiêng liêng hơn nhiều những thứ ta đã cho đi. Đó là nhìn thấy người ta yêu thương hạnh phúc.Và anh, đã làm được điều ấy, còn tôi chỉ là một con ngốc tập yêu, nhưng luôn nghĩ mình đã sành sỏi trong tình yêu lắm rồi.
Tôi mang trong mình một thứ suy nghĩ ngốc nghếch, tôi sợ khi bộc lộ quá nhiều, sẽ khiến cho đứa con gái mạnh mẽ trong tôi trở nên yếu đuối, sợ người ấy nghĩ tôi quỵ lụy, sợ bị xem thường, sợ tình yêu trong anh mau chóng nhàm chán. Nhưng mãi đến ngày anh ra đi, tôi mới nhận ra rằng, tình yêu không phải là hơn thua, không phải là toan tính ta được gì mất gì mà tình yêu chính là những điều không thể diễn tả bằng lời mà chỉ có thể cảm nhận được bằng hai trái tim luôn cùng chung một nhịp đập.
Tôi phải mạnh mẽ, phải đứng lên từ những vết đau và học cách làm cuộc sống của mình có ý nghĩa hơn. Tôi vẫn tiếp tục công việc cuộc sống nhưng vẫn không nguôi nhớ anh. Tôi nhận ra cuộc sống của mình đang dần hạnh phúc, không phải vì có anh mà là vì tôi đã biết cách yêu thương một người, chờ đợi một người và biến tình yêu đó thành một động lực để sống tốt hơn. Tôi đã ngừng khóc hằng đêm, ngừng làm những điều ngốc dại vì anh, nhưng đó không phải vì tôi hết yêu anh. Thứ tôi dành cho anh là tình cảm thiêng liêng hơn cả, là sự chờ đợi một tình yêu hồi sinh, như là nắng lên sau những cơn mưa dài.
Mỗi người có một lựa chọn cho tình yêu của mình, có người sẽ cố gắng giữ, có người sẽ buông tay. Còn tôi, tôi chọn sự chờ đợi và tin tưởng. Vì ai đó đã nói “chờ đợi là hạnh phúc”. Tình yêu cần rất nhiều sự kiên trì, nhẫn nại, hy sinh và nước mắt. Chẳng bao giờ có điều gì mãi mãi hoàn hảo từ đầu đến cuối được. Khi yêu nhau chỉ có toàn niềm vui, thì tình yêu ấy sẽ bị chôn vùi trong ảo tưởng. Những nỗi buồn khiến chúng ta thực tế hơn, để biết rằng mình có thể gắn bó với người đó trong mọi gian khó, ngay cả khi họ hắt hủi ta đi.
Tôi không chắc mình sẽ chờ anh mãi mãi vì tương lai là chuyện ta không thể nào đoán trước. Nếu có ai đó kéo tôi ra khỏi anh, thì đó là lỗi do tôi đã yêu anh chưa đủ. Còn nếu có ai đó giành được trái tim anh, thì đó cũng là do tôi đã không biết cố gắng cho tình cảm của mình. Nhưng mọi chuyện giờ đây không còn quan trọng nữa. Chỉ cần tôi biết, trái tim mình hiện giờ cần gì và tôi tin rằng, sẽ chẳng ai làm được điều đó… vì tôi đã yêu anh nhiều lắm rồi…
Theo Bưu Điện Việt Nam
Chán vì mụ vợ ghê gớm!
Chán cảnh vợ suốt ngày đay nghiến và mở mồm ra là nói chuyện tiền nong nên Tiến đã khinh từ lâu. Tiến không thèm để ý vợ đi sớm, về muộn, làm gì hay quan hệ với ai.
Vợ Nam lúc nào cũng tự cho mình cái quyền làm sếp ở khắp mọi nơi, ở bất kì lúc nào và đối bất kì ai. Nam thấy ngán ngẩm và xấu hổ vì có một người vợ như thế.
Nhiều lần bị vợ bắt chở đi chợ nhưng Nam đều trốn tránh. Hôm thì lý do đau bụng, hôm thì đau đầu. Có hôm biết vợ chuẩn bị đi chợ lại nhờ mình chở, anh chạy vội vào trong nhà tắm xả nước ầm ầm nhưng thật tình anh đâu có tắm. Chờ cho đến khi vợ gọi mãi không được và đã đi, anh lại mò mò mở cửa, thò đầu ra ngoài.
Số là vợ Nam mắc cái bệnh thích làm sếp và thích ra oai. Lên sếp được mấy tháng nên có lẽ cái máu làm sếp, thích chỉ huy người khác vẫn chưa loãng. Lúc nào cô cũng tỏ ra như thể trên đời chỉ có mình mình là sếp.
Số là vợ Nam mắc cái bệnh thích làm sếp và thích ra oai. Lên sếp được mấy tháng nên có lẽ cái máu làm sếp, thích chỉ huy người khác vẫn chưa loãng. (ảnh minh họa)
Đã nhiều lần đi chợ, mua rau mua quả, cô đều phóng túng và vung tay quá trán. Bà bán hàng bảo bao nhiêu thì đưa từng đấy, thậm chí thừa tiền không lấy lại. Nhiều lần Nam nhắc nhở thì bị cô phản kháng ngượng chín cả mặt: "Anh làm đàn ông bà ki bo, em là sếp chả lẽ lại đi chắt bóp vào đồng bạc à? Đàn ông đi chợ cứ như đàn bà. Trên công ty em, em cũng thoáng như vậy đấy. Có thế thì nhân viên họ mới làm việc nhiệt tình được chứ".
Một lần như thế thì không nói nhưng lần nào đi ra chợ cô cũng tỏ vẻ mình lắm tiền, biết ưu đãi nhân viên. Nhưng cô có biết đâu rằng, người ngoài chợ chỉ là người bán hàng chứ không phải nhân viên của cô. Mấy bà hàng cá, hàng thịt nghe đi nghe lại điệp khúc ấy cũng chán nản và nhìn anh chồng cười khểnh. Có lẽ vợ Nam không nhận ra vẻ chín mặt ngượng ngùng của anh. Và đó cũng là lý do tại sao lần nào đi chợ Nam cũng trốn vợ. Hi vọng một ngày vợ có thể hiểu được nỗi khổ của kẻ làm chồng như anh.
Chẳng phải chỉ có mình Nam mà nhiều ông chồng còn rơi vào tình trạng khóc dở, mếu dở hơn anh. "Vớ" phải cô vợ lắm lời lại lúc nào cũng ra vẻ ta kiếm được nhiều tiền cũng đã quá mệt lại thêm cái việc, lúc nào cũng to tiếng chê bai chồng mình làm ăn không bằng một nhân viên quèn của công ty. Nói thế, có ông chồng nào mà không động lòng tự ái. Nhưng các bà vợ thì có hiểu mà thông cảm cho đâu, thậm chí thấy chồng không buồn nói gì lại tưởng chồng giả điếc nên càng nói hăng. Anh Tiến (Long Biên, Hà Nội) là một trong những trường hợp như thế.
Lúc nào vợ Tiến cũng tỏ vẻ ra oai rằng mình có thể kiếm được nhiều tiền, rồi chồng, rồi con đang sống nhờ số tiền mà cô ấy làm ra nên đương nhiên là chồng phải phụ thuộc vào cô ấy. Có lẽ là vợ anh đang hoang tưởng bởi từ trước tới giờ anh chưa hề dùng một đồng tiền nào của vợ. Có ít tiêu ít, dù không chu cấp được đầy đủ cho gia đình, con cái nhưng chưa khi nào Tiến phải ngửa tay ra xin tiền vợ thậm chí hết sạch, không có thì vay bạn bè.
Vật chất đã len lỏi vào từng gia đình và đang dần cướp đi hạnh phúc mong manh vốn dễ vỡ. (ảnh minh họa)
Tiến cũng là đàn ông, cũng có sĩ diện và lòng tự trọng của mình. Có thể Tiến không lo cho con được sung sướng như cô ấy nhưng cũng có thể tự nuôi được bản thân và các con no đủ. Biết là có tiền thì được tôn trọng, được kính nể nhưng điều đó cũng không có nghĩa rằng, không có tiền thì sẽ bị coi thường, khinh rẻ. Với cái xã hội hiện tại, người không có tiền chiếm nhiều chứ người có tiền là mấy.
Chán cảnh vợ suốt ngày đay nghiến và mở mồm ra là nói chuyện tiền nong nên Tiến đã khinh từ lâu. Tiến không thèm để ý vợ đi sớm, về muộn, làm gì hay quan hệ với ai. Anh mặc kệ những lời nói ra nói vào của hàng xóm láng giềng về vợ chồng anh. Mặc kệ vợ là bà hoàng, là trụ cột trong nhà. Tiến luôn tỏ thái độ với vợ rằng, cô làm được tiền thì cô tiêu, tiền tôi tôi hưởng, chẳng ai phụ thuộc ai.
Đó chính là lý do khiến tình cảm vợ chồng rạn nứt và gia đình không còn ấm cúng như xưa nữa. Vì đồng tiền, vì kinh tế nên cuộc sống có nhiều điều khó nói. Vật chất đã len lỏi vào từng gia đình và đang dần cướp đi hạnh phúc mong manh vốn dễ vỡ. Nếu không nhanh chóng đẩy lùi tình trạng ấy thì những mái ấm gia đình kia chỉ còn là trong ảo tưởng.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Đêm qua anh đã làm gì? "Sao bữa nay về trễ vậy anh?". Thỉnh thoảng, tôi vẫn hỏi Thắng như thế khi anh về muộn. Chồng tôi cười: "Anh ghé qua nhà má thằng cu". Biết anh đùa, tôi trêu: "Sao ghé thăm gì mà nhanh vậy?". Anh lại nói: "Thì ghé thăm thằng cu chớ có thăm má nó đâu mà lâu?". Chỉ là chuyện nói đùa nhưng...