Mùa Giáng Sinh năm ấy
Mùa Giáng Sinh năm nay, cái lạnh miền Nam không buốt giá, chỉ là chút gió mạnh hơn, se se lạnh đủ để mình cảm nhận sự thay đổi của thời gian, tôi vẫn nhớ như in ngày má, chị hai và em tôi rời khỏi cổng nhà ngoại, má khóc, chị và em khóc, ngoại khóc còn mắt tôi ráo hoảnh.
Tôi nhớ về những ngày tháng cơ cực, nhớ nhung và tủi hờn của mình, nước mắt tôi lăn dài trên má, đôi chân tôi đã rảo bước đến cổng nhà thờ, bao ký ức hiện về, nhưng tôi không còn trách má nữa, má tôi đã quá cơ cực ở nơi đất khách quê người, má cũng nhớ nhung tôi gấp bao nhiêu lần cái nhớ nhung của tôi, má nỗ lực không ngừng cho ngày tôi có mặt bên đại gia đình của mình.
***
Mùa Giáng Sinh năm ấy tôi lên sáu, chị hai tôi tám tuổi. Tôi nhớ buổi chiều đông miền Trung lạnh giá, gió phả vào mặt, lạnh len lỏi vào từng thớ thịt, dựng đứng lông tay lông chân, má dẫn tôi với chị hai đi bộ đến nhà thờ trên con đường làng, má nói với chị hai “chị hai biết chữ rồi, chị hai ở nhà với ngoại, em chưa biết chữ để em đi với má, má dạy cho em học, rồi công việc ổn má dẫn hai theo”. Chị hai nằng nặc không chịu, má càng thuyết phục, chị hai càng lăn ra khóc.
Buổi sáng ngày má đi, tôi nhớ má đem theo một sọt gà, bụng đang mang bầu em út, cùng với vali quần áo, má, chị hai, em K. Tôi ở lại với ông bà ngoại và cậu út. Hôm đó má mặc cho tôi cái đầm màu trắng, đẹp nhất trong những cái đầm tôi có, cậu bồng tôi lên chiếc xe đạp đèo đi chơi. Tôi biết mọi người không muốn tôi ở nhà nhìn thấy cả nhà tôi rời đi, mọi người sợ tôi khóc. Ra đến đầu đường, má lại không thể mang hết tất cả mọi thứ ra bến xe nên cậu phải quay về, thế là tôi ở nhà. Tôi nhìn má, chị và em ra khỏi cổng nhà ngoại, tôi không khóc, dù cho mọi người khóc, chỉ là tôi không thể nói được một câu gì cả.
Những ngày sau đó tôi chính thức ở với ngoại mà không có gia đình bên cạnh. Ngoại dắt tôi đi học ở trường làng, gần nhà thờ nơi buổi chiều hôm đó má dẫn tôi với chị hai đến, sau này nó trở thành một ký ức lớn của tôi trong suốt thời gian chờ đợi má, tiếng chuông nhà nhờ gợi cho tôi nỗi nhớ nhung xa xăm khó tả thành lời. Thời gian không đi học thì ở nhà để bà và cậu sai việc lặt vặt, tôi lớn dần, biết giữ trâu, cắt cỏ, quét nhà, xay lúa, nấu cơm. Ở xóm vào lúc đó, một đứa như tôi thường được khen là được việc, lễ phép, dù ốm tong ốm teo và đen nhem nhẻm. Ngoài giờ đi học còn lại công việc chính của tôi là giữ trâu, cắt cỏ, quét nhà. Tôi nhớ má ghê lắm, nhưng tôi không dám nói với ai cả, cũng không dám khóc, sợ bị la. Ngày xưa ngoại thường dùng cách rầy la để át đi những cảm xúc ướt át và khiến tôi nín lặng.
Video đang HOT
Sáu năm trôi qua, má tôi thỉnh thoảng vẫn viết thư về cho ngoại, cho cậu dì mỗi khi có người về quê, chưa một lần về thăm đứa con bé nhỏ này. Theo thời gian, tôi quen với nỗi nhớ của mình, tôi không còn nhắc đến má nữa, tôi cũng không muốn nghe ai hỏi tôi có nhớ má không, bởi mỗi lần như vậy trong lòng tôi bao nhiêu tủi hơn cứ chực chờ tuôn ra, tôi ghét người ta nhìn thấy tôi như vậy.
Tôi gặp má ở trong những cơn mơ, má ôm tôi, má hôn lên trán tôi, vuốt ve vỗ về tôi. Trong những lần nhớ má quá hay những ngày bị ngoại hay cậu rầy la những chuyện mà tôi cho là oan ức, tôi từng nghĩ đến việc sẽ bỏ nhà đi tìm má. Trong bức ảnh má gửi về, tồi thấy má đứng trong sân của một căn nhà nhỏ, trước mặt là con đường nhựa lớn, bằng trí khôn non nớt của mình, tôi nghĩ rằng tôi cứ đi theo đường quốc lộ, đi hướng vào miền Nam, rồi tôi sẽ gặp một căn nhà như trong hình, má, chị hai và các em tôi ở đó. Kế hoạch bỏ đi được tôi suy nghĩ cả ngày, và tôi đợi tới tối khi cả nhà ngủ say, tôi sẽ ra đi.
Tôi bỏ vào bọc vài bộ quần áo mới, một chai nước đã chuẩn vị sẵn và toàn bộ số tiền lẻ mà ngoại vẫn thường cho tôi để dành, tôi trằn trọc mãi với kế hoạch lớn của mình cho đến khi mọi người đã ngủ say, thế nhưng lúc quyết định để ra đi tôi lại không dám bước chân ra khỏi nhà, tôi sợ, sợ bị phát hiện thể nào ngoại cũng cho tôi một trận no đòn, rồi các cậu dì lại có một cuộc họp gia đình khẩn cấp và tôi là tâm điểm của mọi sự phán xét… nỗi sợ hãi khiến tôi chùn bước, dù ước muốn đi tìm má vẫn thôi thúc tôi ghê gớm, tôi nhớ má, tôi hờn trách má đã không hiểu nỗi lòng của tôi, tôi vì sợ má khổ cực nên ở lại thay chị hai, nào phải vì tôi muốn ở với ngoại mà không chịu theo má.
Mùa Giáng Sinh năm nay, cái lạnh miền Nam không buốt giá, chỉ là chút gió mạnh hơn, se se lạnh đủ để mình cảm nhận sự thay đổi của thời gian, tôi vẫn nhớ như in ngày má, chị hai và em tôi rời khỏi cổng nhà ngoại, má khóc, chị và em khóc, ngoại khóc còn mắt tôi ráo hoảnh. Tôi nhớ về những ngày tháng cơ cực, nhớ nhung và tủi hờn của mình, nước mắt tôi lăn dài trên má, đôi chân tôi đã rảo bước đến cổng nhà thờ, bao ký ức hiện về, nhưng tôi không còn trách má nữa, má tôi đã quá cơ cực ở nơi đất khách quê người, má cũng nhớ nhung tôi gấp bao nhiêu lần cái nhớ nhung của tôi, má nỗ lực không ngừng cho ngày tôi có mặt bên đại gia đình của mình.
Nguyễn Thị Cẩm Trang
Theo blogradio.vn
Khi nào chúng ta cần có bạn?
Tình cảm gia đình, tình yêu và tình bạn đều là những mối quan hệ tình cảm không thể thiếu trong cuộc đời mỗi con người. Vậy khi nào chúng ta cần có một người bạn để chia sẻ?
Đó là khi chúng ta buồn, chúng ta đau khổ vì bị thất tình, chúng ta bối rối vì một vấn đề phức tạp trong tình cảm cần có người góp ý, khi chúng ta cần tìm hiểu một thông tin nào đó về " đối thủ " của mình. Đơn giản hơn nữa: chúng ta cần có bạn để tán gẫu trong quán cà phê hay đi du lịch cho vui mà thôi.
Nói chung, cuộc sống của chúng ta cần có bạn để chia ngọt sẻ bùi và tránh được những nổi cô đơn, tẻ lạnh trong cuộc sống.
Tuy nhiên, không phải ai cũng đều có thể trở thành bạn của chúng ta. Tùy theo trình độ học thức, nghề nghiệp hay hoàn cảnh sống mà chúng ta có cách lực chọn bạn khác nhau. Nhưng luôn có một điểm giống nhau, đó là tình bạn phải chân thành và thật sự hữu ích về mặt vật chất hoặc tinh thần.
Thực ra trong bất kì mối quan hệ nào, sự chân thành cũng đều rất quan trọng. Sự chân thành trong tình bạn sẽ giúp cho chúng ta cảm thấy tự tin, an lòng. Bởi, một tình bạn thực sự và bền vững là tình bạn mà ở đó ta có thể sống thực với chính bản thân mình. Bạn sẽ là người có thể có tính cách gần giống ta, hoặc là người không giống nhưng có thể chấp nhận tính cách của ta. Bạn sẽ không phải cố gắng thể hiện những điều khác với bản chất của mình chỉ để được người bạn đó chấp nhận. Thực tế, chúng ta chỉ có thể duy trì tình bạn thân thiết với những người mà ta cảm thấy thoải mái nhất và tin tưởng về họ nhất.
Bạn bè chính là gia đình mà chúng ta được quyền lựa chọn.
Tuy nhiên, thành thật không có nghĩa là chúng ta được phép làm tổn thương đối phương bằng những lời nói kém tế nhị của mình.
Về cách ứng xử trong tình bạn, chúng ta nên hiểu rằng: khi ta biết cách lấy lòng bạn nghĩa là ta cũng biết rõ cách làm tổn thương bạn. Chúng ta cần học cách giữ sự điềm tĩnh giữa những thăng trầm của cảm xúc. Các bạn biết không, sự quen thuộc và thoải mái trước bạn thân sẽ dể làm cho chúng ta vượt qua lằn ranh tôn trọng lẫn nhau.
Trong đôi lúc nào đó, khi căng thẳng giữa hai người bạn đã nuốt trọn những suy nghĩ sáng suốt, ta cứ thế tuôn ra những lời ta cho là "thật" nhất, "đúng" nhất về người bạn của mình mà chẳng hay biết điều ấy đang làm tổn thương họ. Trong lúc tức giận, cần tránh những đánh giá chủ quan là điều quan trọng để duy trì niềm tin trong quan hệ bạn bè.
Bạn bè chính là gia đình mà chúng ta được quyền lựa chọn. Một tình bạn tuyệt vời là thứ mà mỗi người cần đặt sự trân trọng và bảo vệ tuyệt đối. Muốn duy trì một tình bạn bền vững phải xây dựng một nền tảng vững chắc trước đã, thiết lập một sự kết nối cho bản thân và bạn bè. Nếu có mâu thuẫn xảy ra, chúng ta cần nỗ lực giải quyết bất đồng, những sự hiểu lầm để tình bạn không bị sứt mẻ.
Sự chân thành trong tình bạn sẽ giúp cho chúng ta cảm thấy tự tin, an lòng
Cuốn vào vòng xoáy của những bộn bề hằng ngày, dần dần chúng ta đã tạo nên khoảng cách và sự hờ hững trong mối quan hệ bạn bè. Cởi mở chính là chìa khóa của sự thân thiện. Một người bạn tốt sẽ biết đặt sự quan tâm vào bạn mình và cùng nhau giải quyết những khó khăn mà họ đang đối mặt. Và hiển nhiên, chỉ khi sự quan tâm đến từ hai phía thì mới có thể thiết lập sự kết nối tình bạn bền vững. Tình bạn hữu ích khi cả hai có thể cùng thảo luận về những mục tiêu, kế hoạch trong cuộc sống.
Trong thời đại công nghệ thông tin bùng nổ như hiện nay, người ta giao tiếp nhiều hơn qua mạng xã hội, chia sẻ cho nhau những khoảnh khắc qua tin nhắn, qua những tấm ảnh số. Nếu chúng ta biết sử dụng phương tiện này trong giao kết bạn bè thì đó là một ý hướng tìm bạn thú vị. Nào, chúng ta hãy thể hiện tình bạn trong mùa Giáng sinh này bằng những lời chúc mừng qua messenger hay facebook nha các bạn.
TRÚC GIANG
Vì điều này, tôi hoàn toàn mất tự tin sau khi ra mắt nhà bạn gái "... Ngày em đưa tôi đến gặp mặt đại gia đình, tôi không biết nên dùng từ nào để diễn tả về cảm giác của mình cho phù hợp, có lẽ là sốc, hoặc "bị khớp" hay một cảm giác gì tương tự vậy...". Sau một thời gian yêu nhau qua mạng rất rất dài (có đến gần 2 năm), tôi cuối cùng...