Mùa đông, đến nóng lạnh, mẹ chồng cũng không cho dùng
Tôi chẳng biết phải nói sao với người mẹ chồng như chồng tôi nữa, thật sự không còn lời nào để nói và cũng không muốn nói gì.
Máy giặt, mẹ cũng không cho tôi giặt, mẹ bắt tôi giặt tay, với lý do là quần áo sẽ hỏng nếu giặt máy nhiều nhưng tôi hiểu, mẹ sợ tốn nước. (ảnh minh họa)
Cuộc đời người phụ nữ, chỉ mong lấy được người chồng hiểu và yêu thương mình, được nhà chồng ưu ái. Tôi không có được may mắn thứ hai cũng có được người chồng mình yêu thương. Nhiều khi nghĩ, thôi vì chồng thì cố gắng, nhưng mà cứ cố mãi không được, vì mẹ chồng tôi là người ki bo, keo kiệt, khó tính mà tôi chưa từng thấy trên đời…
Lấy chồng ở thành phố, với thân gái ở quê như tôi, nghĩ vậy là quá may mắn. Ra trường, đi làm bao nhiêu năm, tích cóp được chút ít nhưng vẫn phải đi thuê nhà trọ. Nghĩ đời này chỉ hi vọng có được người đàn ông quan tâm mình, có được chỗ dựa là yên tâm. Nên khi lấy được chồng khá giả lại ở phố, có nhà cửa đàng hoàng, ai cũng vui cho tôi. Bố mẹ tôi thì khỏi phải nói là họ vui như thế nào. Con gái yên bề gia thất, có ai mà không yên tâm chứ.
Về nhà chồng, dù mẹ chồng cũng không mấy thích tôi vì cái chuyện môn đăng hộ đối, nhưng vì tôi cũng khéo léo, chồng tôi cũng thuyết phục bố mẹ nhiều nên ông bà cũng không phản đối quá nhiều. Về nhà chồng, sống chung với gia đình chồng, tôi nghĩ, chỉ cần cố gắng làm tốt vai trò của con dâu là được rồi, thế nhưng, dù cố gắng ra sao thì dường như, mẹ chồng vẫn không thật sự ưng tôi…
Về nhà chồng ở cùng tôi mới càng thấy bức bách. Mẹ chồng ở thành phố nên hễ nói một câu là bảo &’ở thành phố vậy con ạ’. (Ảnh minh họa)
Về nhà chồng, việc lớn việc nhỏ đều do tôi làm. Mẹ chồng tôi vì phong kiến nên muốn con dâu phải làm mọi việc. Vả lại, bà vốn không thích tôi làm dâu nhà bà, nên mẹ chồng mới nói với tôi là, &’con về nhà này thì phải theo lệ nhà này, nhất định không được lười nhác, mọi việc nhà này dâu con phải đảm nhận hết. Mẹ bây giờ già rồi, không làm được gì. Con phải cố gắng đảm đương trách nhiệm làm dâu con trong nhà… Tiết kiệm, chỉn chu, không được tự ý quyết định những việc lớn’.
Về nhà chồng ở cùng tôi mới càng thấy bức bách. Mẹ chồng ở thành phố nên hễ nói một câu là bảo &’ở thành phố vậy con ạ’. Mẹ mặc định, tôi là con gái nhà quê nên mẹ nói vậy có ý coi thường tôi. Mệt mỏi, chán nản, nhưng tôi phải cố gắng vì chồng, dĩ hòa vi quý. Tôi thật sự không thể khiến chồng buồn và khó xử chỉ vì những chuyện nhỏ nhặt.
Những ngày ở nhà mẹ chồng tôi càng thấy mẹ là người tính toán chi li từng tí một. Tôi đi chợ, về mẹ hỏi giá cả rồi hạch toán lại, ghi tất cả giá ra ngoài để kiểm tra. Hôm sau, mẹ gọi tôi vào và bảo &’con ơi, con tiêu hoang quá, nhà mình xưa nay chỉ ăn 100 nghìn 1 bữa, con ăn tới 3 trăm nghìn 1 bữa thì lấy đâu ra tiền hả con? Ở thành phố ăn thanh cảnh lắm con ạ!”. Nghe đến đó, tôi đã bực mình vô cùng. Tôi thật sự không thể vui được vì mẹ chồng tôi đúng là người tính toán vô cùng.
Ngày lạnh, tôi bật nóng lạnh, mẹ chồng vừa thấy đã tắt ngay đi rồi bảo &’gớm, trời này tao còn tắm được nước lạnh mà thanh niên chúng bay lại phải tắm nước nóng là sao. Cái này bật tốn điện lắm, đại hàn thì hãy dùng, đừng có mà hoang phí. Tiền không có thì phải tiết kiệm’. Tôi chưa từng thấy mẹ chồng nào lại nói con dâu như vậy. Tôi nào đâu có hoang phí gì, tiền điện cũng đóng hàng tháng, sao mẹ không hiểu cho tôi lại bắt tôi phải tắm nước lạnh. Trời mùa đông mà tắm nước lạnh thì đúng là.
Video đang HOT
Có hôm, lạnh, mẹ còn bảo tôi lấy nước phích mà tắm vì đun ga rẻ hơn điện. Tôi thất bất ngờ luôn…
Máy giặt, mẹ cũng không cho tôi giặt, mẹ bắt tôi giặt tay, với lý do là quần áo sẽ hỏng nếu giặt máy nhiều nhưng tôi hiểu, mẹ sợ tốn nước. Người đâu mà tiết kiệm vô độ. Đến rau cũng không dám rửa nhiều nước vì sợ tốn. Vậy thử hỏi, ăn vào mắc bệnh thì tốt hơn hay là tiết kiệm mấy khối nước thì tốt hơn?
Cuộc đời người con dâu như tôi ở chung nhà chồng thật sự mệt mỏi. Tại sao lại có thể sống cuộc sống tù túng như thế này được? Tôi tính ra ở riêng nhưng chồng lại cau có, khó chịu không chấp nhận. Nếu tôi không ra riêng thì cứ sống mãi cảnh này có ức mà chết. Tôi không ác cảm quá nhiều với mẹ chồng nhưng cũng không thể nào chấp nhận một cuộc sống bí bách, vì tôi cũng có quyền riêng tư của mình. Phen này, nếu chồng không chịu ra riêng thì chỉ còn cách chia tay nhau. Tôi thật sự không bao giờ chịu chấp nhận cuộc sống như thế này và cũng không có lý do gì phải khổ như vậy…
Theo blogtamsu
Trời lạnh nhưng chồng không cho vợ bầu bật bình nóng lạnh vì sợ tốn điện và...
Luc nay Thanh ngôi nhin vơ, anh sơ hai tay chân run lây bây. Anh không ngơ moi chuyên lai trơ nên tôi tê như thê nay.
ảnh minh họa
Thanh va Minh kêt hôn đên nay đa đươc 5 năm. Hai vơ chông đa co 1 câu con trai khau khinh, nhưng khô nôi ho vân phai sông kiêp đi thuê nha. Nhin ban be ngươi thi đa co nha đươc vai năm ngươi thi co ca ô tô sang chanh trong khi minh vân hôm nay ơ đây mai ơ đo nên Thanh quyêt đinh ban vơi vơ mua 1 căn hô chung cư tra gop.
Vơi sô tiên 500 triêu do anh va bô me gop lai cung đa đươc 1 nưa sô tiên nha. Hai vơ chông chi cân vay 50 % va tra dân hang thang nưa thôi, chư chơ đên khi đu tiên thi co ma đên mua quyt. Nghi vây Thanh lam liêu quyêt tâm đi mua nha, thây chông lam hơp đông Minh vưa mưng vưa lo.
Mưng vi săp co nha riêng ơ Ha Nôi đê ơ, lo vi con 1 đông nơ chưa tra hêt. Tư ngay vơ chông hun tiên mua nha, Thanh trơ nên tiêt kiêm vô cung. Vi sô tiên nơ con chât chông trên vai nên anh rât lo lăng.
(Anh minh hoa)
Anh dăn vơ han chê mua săm chi tiêu đê cuôi năm nhân nha con co tiên đê mua nôi thât cac thư. Minh hiêu tâm ly cua chông nhưng nhiêu khi thây anh trơ nên căn ke tưng lo măm lo muôi, con ca miêng thit ma cô thây buôn.
Dương như nôi lo cơm ao gao tiên đang biên chông cô thanh 1 ngươi khac. Anh chi ly tưng ty môt nêu không noi la bun xin. Nhiêu luc Minh chi biêt thơ dai, con đâu cung đa đi hoc rôi giơ Minh muôn sinh thêm con nhưng ban vơi Thanh thi anh gat phăng ra. Anh trơn măt lên rôi bao:
- Sinh con bây giơ nưa co ma ăn cam a, cô không biêt minh con 1 đông nơ chưa tra không ma đoi sinh con bây giơ ha?
Nghe chông noi Minh cung thây co ly, nhưng chơ đên khi tra hêt nơ thi biêt đên bao giơ. Mây hôm sau đang mêt thây Thanh đoi hoi chuyên đo, nha lai hêt bao nên Minh tăc lươi: "Chăc không sao đâu vi ngay trươc cung tha mây thang liên mơi dinh bâu ma".
Sau lân đo cô vân lo cay cuôc kiêm tiên rôi chăm con ma không hê hay biêt minh đa co bâu. Nhiêu luc thây mêt moi Minh nghi chăc do cô thiêu ngu nên mơi vây, nhưng đên khi thây mai vân chưa co kinh cô liên thư thai thi biêt minh đa co bâu rôi.
Minh âm thâm đi siêu âm bac si noi đa co tim thai, cô vưa hanh phuc vưa lo lăng. Minh chưa bao giơ co y đinh bo con, nhưng giơ gia đinh minh như vây thi cô phai lưa lơi đê noi vơi chông.
Tôi đo sau 1 hôi bân thân suy nghi va ru con ngu xong 10 giơ cô mơi ôm đô đi giăt va tăm rưa. Đung luc cô cham đên nut bât binh nong lanh thi nghe chông quat khiên cô giât băn minh:
- Trơi nay ma cô con đinh bât binh nong lanh a, 1 sô điên 5 nghin đây cô đưng co ma phung phi.
- Hôm nay trơi trơ lanh rôi em bât nong lanh ty thi co sao?
- Trơi thê nay la mat chư lanh leo gi, sao cô chăng biêt tiêt kiêm la gi vây?
Minh cay đăng vô cung, cô bưc doc đi tăm. Vưa tăm cô vưa nôn mưa, vi bi nghen, thây vơ nôn Thanh ơ ngôi noi lâm bâm:
- Lai ăn linh tinh cho lăm vao, mây cai đô hang quan đo sach se gi ma ăn. Chông thi noi ca trăm lân rôi ma vơ vân li như cho đa.
Minh bât voi rôi khoc nưc nơ, dong nươc măt cư thê tuôn theo dong nươc. Nhưng rôi cô thây đau đâu nga quy, măt mui tim tai ngươi Minh cưng đơ ra. Cô lăn xuông san co giât, cô cô goi cho chông như Thanh bât ti vi to qua nên không nghe đươc. 1 luc sau buôn đi vê sinh thây vơ tăm lâu qua Thanh cau nhau:
- Cô tăm gi ma lâu thê, tiên đâu ma tra tiên nươc, voi cư bât chay mai vây a.
Goi mai thây vơ không tra lơi Thanh liên pha cưa xông vao thi chêt sưng khi thây vơ năm song soai măt mui tim tai trên nên gach lanh leo.
- Minh ơi, em lam sao thê. Em ơi, em tinh lai đi, em ơi...
Anh bê vơ vao nha rôi goi câp cưu, Thanh sơ hai tay chân run lây bây. 1 luc sau bac si đên nơi ho câp cưu trươc khi cho lên xe nhưng Minh vân mê man bât tinh. Nhin 10 bac si thay nhau hô hâp rôi tiêm đu thư nhưng vơ vân tai xanh không co chut đông tinh gi. Thanh sơ hai khoc lên khoc xuông, 1 luc sau thây bac si keo manh vai trăng che kin măt vơ. Thanh het lên:
- Em ơi đưng bo anh va con, em tinh lai đi Minh ơi. Anh sai rôi, em tinh lai đi.
- Xin anh đưng qua đau buôn, me con cô ây đa không qua khoi.
- Me... me con sao, bac si noi cô ây co bâu ư?
- Vơ anh co bâu đươc hơn 2 thang rôi, chuyên nay anh không biêt sao?
Thanh ngôi phich xuông san nha miêng u ơ:
- Chuyên nay la sao, sao em không cho anh biêt.
Anh như ke mât hôn cư ngôi bên canh vơ đơ đân đên mưc không nghi đên viêc goi điên cho ngươi thân. Giơ ân hân thi đa qua muôn, vơ anh đa ra đi mai mai. Ngôi nha hai vơ chông tich gop đê mua cuôi cung cô ây vân chưa đươc ơ, con đưa con be bong ây nưa. Thanh gao thet vi không châp nhân nôi sư thât nay... nhưng tât ca đa qua muôn, chinh sư bun xin, cau co cua anh đa đây vơ con minh đên cai chêt.
Theo blogtamsu
Cuộc sống và sự đối mặt Hồi còn nhỏ, tôi có một người hang xóm mà mọi người gọi là bác sĩ Gibbs. Ông không giống như bất kỳ bác sĩ nào tôi từng biết. Ông rất giản dị và hiền từ, nhất là đối với bọn nhóc nghịch ngợm chúng tôi. Ảnh minh họa Ngoài giờ làm công việc cứu người, bác sĩ Gibbs thường trồng cây. Ông...