Một lần nữa…em sai!
Không biết em có sai khi một lần nữa đánh mất anh, đưa anh ra xa cuộc đời em trong khi chỉ có anh mang hạnh phúc và niềm tin cho em.
Chúng ta quen nhau tình cờ anh nhỉ? Em không ngờ một cô bé rất đỗi bình thường như em cũng khiến anh và cả những người bạn anh đều thích em. Đến giờ dù hàng ngàn chuyện xảy ra em cũng vui vì từng có thời gian được nũng nịu với mấy anh. Nhưng dường như quy luật tình cảm chỉ cho phép hai và chỉ hai người cùng nhau vẽ tiếp bức tranh tình yêu đó. Nên buộc em phải chọn….Em từng nghĩ em sẽ chọn anh. Nhưng không biết sao lý trí em lại mách bảo em phải chọn bạn anh.
Cho dù người ấy không quan tâm em bằng anh, không đi sâu vào cuộc đời em như anh, không biết em cần gì, muốn gì… Có quá mâu thuẫn không anh? Nhưng tình yêu không bao giờ có lý do anh ạ . Nhưng em nghĩ em chọn đúng. Để rồi người ấy nhẫn tâm vùi dập tình cảm em 1 cách tàn nhẫn. Em nghĩ sẽ rất khó để tiếp tục trở lại bình thường là cô bé lạc quan như lúc trước. Cũng may, em còn có anh, anh thắp lên lại ngọn nến trong tim em mà em nghĩ đã tắt lụi ngay cái đêm người đó phũ phàng ra đi.
Anh luôn làm em vui, em cười, anh luôn gọi để hỏi thăm em cho dù không biết nói chuyện gì. Dù mưa hay nắng anh vẫn chỉ muốn gặp em trong vài giờ đồng hồ ngắn ngủi. Cho dù em không biết ngay lúc đó tim anh có quặn đau, có nhói lên khi anh biết em đang đau khổ vì bạn anh chứ không phải anh. Nhiều lúc em tự hỏi mình có quá ích kỉ không anh? Đáng lẽ em phải chủ động xa anh, nhưng em không làm được. Tại sao cái tình cảm to lớn đó của anh lại trao cho người như em được chứ? Em không xứng đáng anh ạ.
Video đang HOT
********
Để rồi cái hạnh phúc đó em lại đánh đổi bằng chính việc em cố ghép anh với bạn em. Anh có vẻ khó chịu, có vẻ không thích như thế nhưng em không làm gì khác hơn. Em tin nếu anh yêu em thì chắc chắn thế nào anh cũng sẽ vẫn quay về với em …. Cái tôi của em quá lớn, em tham lam quá nên đã đẩy anh ra xa cuộc đời em. Hằng đêm em chờ cuộc điện thoại từ anh. Nhưng em biết anh và bạn em đang gọi nói chuyện với nhau. Em vui vì bạn em cũng thích anh nhưng em lại cảm giác khó chịu khi người đó không phải là em. Em chỉ mong sau cuộc nói chuyện đó anh sẽ gọi cho em dù chỉ là chúc ngủ ngon. Nhưng càng chờ đợi thì càng vô vọng. “Vì vốn dĩ em là nắng, anh là mưa. Bởi đôi ta không thể chung 1 con đường”. Có khó chịu, có buồn thì em biết làm sao bây giờ khi mọi chuyện đều do em bày ra. Một trò chơi ngốc nghếch mà em đã đùa giỡn với chính tình cảm chân thật của anh.
Em chấp nhận mất anh , và anh sẽ không còn đau đầu vì cái tính ngang như cua của em nữa, anh sẽ không buồn khi phải suy nghĩ về em nữa.
Và sẽ là bài học đắt giá cho chính em khi em bàng hoàng nhận ra rằng “em yêu anh nhiều mà em không hề biết”…
“Quy luật tình cảm chỉ cho phép hai và chỉ hai người cùng nhau vẽ tiếp bức tranh tình yêu đó” và ta phải chọn lựa. Ta cứ ngỡ rằng lí trí đã giúp ta lựa chọn đúng. Ta tự tin rời bỏ ai kia để đến với nơi mà ta đã quyết định thế nhưng…Một lần nữa…ta sai… Ta nhận ra rằng, ta yêu ai đó nhiều mà ta không hề hay biết. Vậy, ta phải làm sao? Nhân vật nữ chính trong câu chuyện trên đã hành động đúng không? Bạn đã từng ở trong tình huống như vậy? Bạn đã làm gì?
Theo Mực Tím
Đếm thời gian
Em đang đếm thời gian, từng ngày, từng ngày một. Cảm nhận rõ từng ngày trôi qua, cái lúc mình xa nhau ngày một đến gần. Em chẳng buồn, chẳng vui, chẳng tiếc nuối, thật sự em không biết cảm giác của em trong những ngày này là thế nào nữa.
Cảm thấy bình thản đến kỳ lạ, chỉ cảm thấy muốn yêu hết mình, yêu thật sự bằng trái tim mà bỏ qua lý trí, chẳng muốn nghĩ ngợi gì trong những ngày cuối.
Tình yêu, đến rồi đi, hội ngộ rồi chia ly. Một tình yêu mà em không muốn đón nhận nhưng dường như con tim có lý lẽ riêng của nó. Đây cũng chẳng phải lần đầu mình yêu nên cũng qua rồi cái thời đau khổ vật vã vì yêu.
Những ngày này, thật sự em muốn dành hết thời gian có thể cho anh, muốn gửi hết yêu thương đến anh, muốn quan tâm đến anh bằng hết sự chân thành của mình, muốn cho tình yêu của mình có một kết thúc trọn vẹn. Nhưng đã chia tay thì làm gì có một chia tay được định nghĩa là trọn vẹn anh nhỉ? Chia tay là dở dang...
Có lẽ chính tại cái đếm thời gian này mà dường như mình cũng dễ bỏ qua những điều làm cả hai khó chịu. Thời gian cũng có còn lâu đâu để phí chỗ cho những hờn giận, những ngày cuối thì cứ để ưu tiên cho yêu thương đã, còn sau đó sẽ có một thời gian rất dài muốn nghĩ gì về nhau thì thoải mái mà suy nghĩ.
Em biết em sẽ chẳng nhớ anh suốt đời và chẳng yêu anh mãi mãi. Và em biết anh cũng vậy. Cũng đâu cần nhứng lời lẽ bóng bẩy rằng mình sẽ mãi yêu nhau để làm tình yêu này đẹp hơn bởi vì bản chất của nó đã thật sự là một tình yêu rất lãng mạn, rất nhiều yếu tố bất ngờ rồi, phải không anh?
Đếm thời gian, từng ngày, từng ngày trôi qua, từng ngày nhấm nháp cái hạnh phúc khi nồng nàn trong vòng tay của anh, nhấm nháp cái ngọt ngào của từng nụ hôn, cái âu yếm trong từng cái nắm tay. Em muốn tận hưởng và giữ trọn những cảm giác êm ái và bình yên bên anh trong những ngay cuối này để sau đó mạnh mẽ mà quay đi.
Tương lai là dấu chấm hỏi nhưng em luôn mong những điều tốt đẹp và hạnh phuc sẽ luôn ở bên hai đứa dù mình không còn bên nhau.
Phía trước là con đường và đường còn dài lắm, mỉm cuời mà vững bước thôi anh nhỉ. Anh hỏi em có yêu anh không? Em trả lời có! Anh hỏi em yêu anh có nhiều không ? Mỗi người có một trái tim và bây giờ em đang yêu anh bằng cả trái tim, vậy đã được gọi là nhiều chưa anh?!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Em là cơn gió thoảng qua lòng anh Ngoài trời đang gió và sấm rền. Nghe cái âm thanh ấy sao mà thấy lòng buồn đến thế. Nó khiến anh gợi nhớ chiều mưa bên em hồi nào. Nhìn em co ro vì bị lạnh sao thấy xót xa. Anh vẫn biết được ở bên em là một điều vô cùng hạnh phúc nhưng càng ở bên em anh càng nhận...