Một buổi đọc sách với nhà văn
Những ý tưởng hay nhất thường đến vào ban đêm, cứ như ban đêm cô trở thành một con người hoàn toàn khác vậy. Anh ta sẽ bảo đó là lối mòn. Anh ta sẽ chuyển chủ đề và bắt đầu một câu mới với từ “Anh…”. Anh ta sẽ nói: “Anh có những suy nghĩ rõ ràng nhất vào ban ngày…”.
Cô không sao ngủ được khi biết anh ta sẽ đến Phổ, đến Allenstein, rất gần cô thôi. Cô miệt mài nghiền ngẫm tất cả những khả năng có thể biến mục tiêu của mình thành hiện thực. Cô sẽ tới sân ga ở một thị trấn vô danh, và anh ta sẽ đi ngang qua cô từ chiều ngược lại. Anh ta sẽ nhận ra cô với vẻ hết sức ngạc nhiên. Cũng có thể như thế này: Cô sẽ đi dọc theo con đường đầy nắng ở một khu chợ nào đó ở Allenstein và anh ta đi từ phía ngược lại. Rồi anh ta sẽ nhận ra cô.
Anh ta sẽ run rẩy nhấc chiếc mũ sáng màu ra. Cô sẽ chìa tay về phía anh ta, bình thản, bởi cô đã đi quanh khu chợ hàng giờ chỉ để gặp được anh ta. Nhưng cũng có thể là hoàn toàn khác. Có thể họ đón anh ta từ nhà ga và đưa thẳng đến khách sạn; có thể hôm đó trời sẽ mưa; có thể anh ta sẽ không tới, sẽ hủy chuyến đi vào phút chót…
Sáng ra, cô bất ngờ bảo muốn đi Danzig thăm bố vài ngày. Johann đưa khăn ăn lên miệng chấm chấm, không tỏ vẻ gì là ngạc nhiên. Từ ngoài đường, tiếng xe ngựa vọng vào. Mùi hương mượt như nhung của hoa tử đinh hương đang nở rộ trước nhà đã ngập tràn căn phòng.
Vậy là cô đi. Tới ga Danzig, cô mua vé đến Allenstein. Cô phát hiện ra rằng Allenstein và Venice bổ khuyết cho nhau. Sau mười năm, chúng bỗng trở thành hai thái cực. Là Bắc và Nam. Là giữa trưa và nửa đêm. Là khô nóng và ẩm ướt. Là quá khứ và khi không còn ý niệm về thời gian. Là nhìn về phía sau và nhìn lên phía trước. Là sự gặp gỡ của những điều trái ngược.
Minh họa: PHÙNG MINH
Lần đầu gặp gỡ, anh ta bảo: “Tôi là nhà văn”, nhưng điều này không quan trọng với cô. Chỉ khi thấy cái phòng tắm trong khách sạn, cô mới nghĩ mình thực sự biết anh ta. Chính là cái phòng tắm của khách sạn chứ không phải thứ nào khác, kể cả cái đêm thân mật ấy, đã giúp cô bước vào bên trong con người anh ta. Chiếc khăn vắt ngang bồn tắm, dao cạo râu, bàn chải, chiếc hộp đựng xà bông bằng gỗ-những vật bất động đó là nhân chứng cho sự tồn tại của cơ thể một con người. Chạm vào những thứ đó khi anh ta còn đang ngủ làm cô đột nhiên cảm thấy xúc động. Cái tĩnh lặng buổi sáng khiến người ta thấy bối rối sau một đêm yêu đương.
Cô luôn nhớ lại khoảnh khắc đó. Có lẽ đó là khởi đầu cho tình yêu trong cô. Chẳng phải yêu là thấu hiểu một con người đó sao? Có phải vì lý do này mà mọi người khao khát tìm hiểu cơ thể của nhau, không phải vì khoái cảm hoan lạc, mà là để tiến đến gần nhau nhất có thể được?
Nhà ga ở Allenstein hóa ra nhỏ hơn cô nghĩ. Tới khách sạn, làm như vô tình cô hỏi nhân viên lễ tân: “Có phải là nhà văn T. sẽ tới khách sạn này tối nay không?”.
“Đúng thế. Ông ấy sẽ có buổi đọc sách ở đây vào ngày mai. Vâng, chiều mai”.
Rồi anh ta chỉ vào chiếc chìa khóa treo dưới số I La Mã, bảo: “Chúng tôi đã chuẩn bị sẵn một phòng cao cấp dành riêng cho ông ấy”.
Cô hỏi: “Có thật ông ấy nổi tiếng đến thế không?”.
Anh ta đáp như thể câu nói của mình đã trả lời cho tất cả: “Vợ tôi đã đọc tất cả các tác phẩm của ông ấy”.
Cô lên phòng, nghĩ mình vẫn còn khá nhiều thời gian, nên có thể ra ngoài mua sắm, ngắm nhìn hình ảnh của mình phản chiếu trên các ô cửa kính của các cửa hàng và ngắm cái rộng lớn tạm bợ của khu chợ, hay ngồi uống ly nước chanh dưới một chiếc ô nào đó. Cô đội mũ vào, nhưng lại nhanh chóng nằm vật xuống giường, tay vẫn cầm chiếc ô.
Họ đi bộ cả ngày quanh thành phố. Venice oi ả và ẩm thấp. Những con kênh bốc mùi hôi thối. Anh ta liên tục nói, như để chứng minh với cô rằng anh ta đang tồn tại, rằng anh ta mang trong mình dòng máu của những thương nhân Hanse. Cô không tin những gì anh ta nói, rằng không phải ai cũng có thể trở nên thú vị. Nó phi logic. Cô nghĩ thế giới là một đám đông và một số ít cá nhân đơn lẻ, một số ít thôi. Với cô, con người giống như một làn sóng, không thể phân biệt được, ngoại trừ những người cô yêu. Mà yêu tất cả mọi người là điều không thể.
Chỉ khi họ cùng nhau ngồi xuống đâu đó, như trong quán cà phê, trên một chiếc ghế trên bãi biển trống trải, hay trên những tấm gỗ ở cầu cảng, thì ánh mắt họ mới gặp nhau. Buổi tối, họ thường ngồi cùng những người khác trên bậc thềm. Lá cây chuyển vàng dưới ánh đèn đem lại ảo giác về một nơi xa xôi ít ai ngờ tới.
Rồi cô tới ngôi nhà đó. Ngôi nhà ẩn trong vạt ngưu bàng. Cô bí mật tiến tới chỉ để nhìn thấy anh ta. Đột nhiên cô thấy mình hiện ra thật lộ liễu. Cô vội chui vào vạt cây ngưu bàng, đi xuyên về phía vườn sau. Ánh sáng hắt ra từ cửa sổ phòng khách. Có lẽ anh ta đang tiếp khách. Chỉ thấy môi, miệng những người bên trong cửa kính mấp máy. Người phụ nữ kia, người phụ nữ xinh đẹp trong bộ đồ màu xanh, là vợ anh ta. Cô ta liên tục mỉm cười. Cô ta kiểm soát mọi thứ thật tốt! Anh ta không có mặt trong phòng khách. Anh ta không có mặt ở đó. Lá ngưu bàng bỗng trở nên sắc cạnh, chích vào da cô đau buốt.
Cô chợt tỉnh! Thì ra chiếc mũ rơm đang chọc vào cổ. Cô đứng dậy soi gương. Đôi mắt đã ngấn nước và hơi sưng lên. Thời gian…
Video đang HOT
Allenstein chỉ là nơi nên đến, chứ không để sống, bởi nó là nơi duy trì trật tự của nước Phổ và nỗi u sầu của châu Á. Cô chậm rãi đi về phía nhà ga. Sân ga trống vắng, chỉ có một chàng trai trẻ với bó hoa trên tay, một người phụ nữ cùng hai đứa con đang ngồi trên băng ghế, một du khách nhìn qua là biết luôn muộn giờ tàu. Sau cô là một nhóm người chắc là đại diện cho Allenstein đón chờ sự xuất hiện của một nhà văn. Tiếp theo đó là một nhóm học sinh khá đông. Nhà ga đột nhiên huyên náo.
“Thật là lạ!”-Anh ta bảo khi họ chia tay ở Venice, nắm lấy tay cô, nước mắt dâng lên. Anh ta bảo: “Thật ngu ngốc, khóc ư? Chúng ta sẽ gặp lại nhau thôi”. Cô đã nghĩ anh ta sẽ cầu hôn cô khi ấy. Cô nghĩ: “Thật ngu ngốc, cầu hôn ư? Dù sao chúng ta cũng sẽ ở bên nhau”. Giờ thì bất kỳ khả năng nào khác cũng đều là không tưởng.
Rồi cô hiểu rằng anh ta đang khóc vì chính anh ta. Trong bức thư thứ năm, anh ta viết: “Anh đã viết cho em bốn bức thư, nhưng lại không gửi chúng đi. Chúng khoét sâu thêm vết thương lẽ ra phải bắt đầu lành. Em thật xinh đẹp và tươi tắn, như thể cả thế giới này không thể chạm được vào em. Em như từ một nơi nào khác tới, như một thiên thần. Càng không có em, anh càng mong có được em”. Cô thấy lá thư này thật khó chịu, dù không biết tại sao. Như thể nó được viết cho người khác.
Chàng trai trẻ với bó hoa đứng vụt dậy từ băng ghế. Đám người ở sân ga lao xao. Cô chợt hiểu rằng tất cả những người này đang đợi nhà văn T., rằng anh ta đã không còn là của cô nữa, rằng anh ta cũng thuộc về người khác.
Tàu vào ga. Tim cô đập mạnh. Đôi môi khô nẻ. Cô lùi ra phía sau tấm biển hiệu nhà hàng và hạ tấm voan che mặt xuống. Tàu dừng bánh. Đám đông đột ngột di chuyển về phía đầu đoàn tàu. Chàng trai trẻ với bó hoa đi đầu, gần như chạy.
Cô chỉ nhìn thấy anh ta khi anh ta đi ra cửa ga, đám đông vây quanh. Cô ngạc nhiên khi thấy anh ta nặng nề hơn, phàm tục hơn và vụng về hơn. Vẫn là khuôn mặt cô từng biết rất rõ đó, nhưng giờ thì có khác, thực tế hơn. Anh ta trở thành nhân vật trung tâm, trầm tĩnh như không còn gì có thể khiến anh ta ngạc nhiên được nữa.
Bây giờ không phải là lúc… Hãy để sau! Tim cô chùng xuống. Cô đi theo đám đông ở một khoảng cách an toàn cho tới khi họ bước vào xe.
“Trong đời không gì quan trọng với anh hơn viết văn. Anh biết em sẽ hiểu điều đó”. Lá thư cuối cùng cô nhận được từ anh ta kết thúc như vậy. Cô không hiểu. Cô có tiền. Anh ta có thể sống cùng cô ở Venice hoặc bất cứ nơi nào khác và viết. Có lẽ đó mới là vấn đề. Có lẽ trình độ văn hóa của cô là chưa đủ, hay gia đình cô chưa đủ tốt. Cô nhớ rằng khi nghe thấy từ “giáo sư”, anh ta đã vểnh tai lên, nghiêm người lại. Thật kỳ lạ! Chưa đầy một năm sau thời gian ở Venice, anh ta kết hôn với con gái một giáo sư. Cô không tin rằng đó là tình yêu; hẳn phải có những động cơ thầm kín nào đó và sẽ là khởi đầu cho một câu chuyện ngu ngốc.
Cô viết cho anh ta một lá thư dài và chẳng bao giờ nhận được hồi âm. Anh ta chắc đã vò nát lá thư và ném nó vào sọt rác. Cũng có thể anh ta đã đốt nó. Anh ta cũng không bao giờ viết cho cô nữa. Rồi anh ta đã kết hôn và có con. Còn cô thì đọc tất cả những gì anh ta viết với suy nghĩ ám ảnh rằng anh ta viết cho cô, rằng đó là cách anh ta giải thích câu nói khủng khiếp của mình: “Trong đời không gì quan trọng với anh hơn viết văn”.
Buổi đọc sách với nhà văn T. diễn ra tại nhà hát thị trấn. Cô tìm một chỗ ngồi cách xa cái bàn phủ vải nhung đỏ. Anh ta bước vào. Cô lại nhớ tới đôi chân trần của anh ta, trần trụi hơn bất kỳ lời thú nhận nào. Cô mường tượng ra cảnh anh ta đi chân đất ngang qua khán phòng.
Anh ta đã già, đã thay đổi. Anh ta ngồi thoải mái trên chiếc ghế bành nhưng anh ta chẳng nói gì về thị trấn, không cười với khán giả đang say mê lắng nghe bên dưới, không nhìn họ, cũng chẳng cảm ơn họ… và không biểu cảm trên khuôn mặt. Anh ta nói rõ ràng, rành rọt, và đơn điệu. Anh ta hẳn là muốn nói chuyện với họ như một người hùng, một nhà văn nổi tiếng ở châu Âu, khôn ngoan và trung lập một cách khắc kỷ. Chắc hẳn anh ta coi việc ẩn nấp phía sau sự mập mờ là một đức tính, sang trọng mà quý tộc. Điều này đã quá quen thuộc với cô. Thật thú vị, nhưng cô biết chắc rằng chiếc mặt nạ có thể rơi ra bất cứ lúc nào. Sự tương phản chính là những gì đem lại điều thú vị.
Anh ta kết thúc. Mọi người đứng dậy, vỗ tay. Vài người bước tới. Anh ta rút ra một cây bút và cúi xuống chồng sách. Cô bước ra ngoài, vội vã trở về khách sạn, cảm thấy cô đơn gấp bội, gần như là tuyệt vọng.
Ở quầy lễ tân không có ai. Cô tự lấy chìa khóa phòng mình, nhưng một cách vô thức cô lại với lấy chiếc chìa khóa treo dưới số I La Mã. Cô rón rén mở cửa phòng anh ta. Trên chiếc giường cỡ lớn là chiếc vali mở toang, bên cạnh là ba bản in cuốn sách mới nhất của anh ta, rất mới, có thể giấy còn chưa dọc. Trên bệ rửa mặt trong phòng tắm vẫn đặt chiếc hộp gỗ đựng xà bông cạo râu. Là mùi hương xà bông quen thuộc, dù rằng nó không còn tạo được ấn tượng mạnh như cô đã nghĩ.
Đúng lúc đó, có tiếng động ở tầng dưới. Cô vội lao ra khỏi căn phòng.
Khi cô tới quầy thanh toán thì mọi người đang lục tục trở về từ buổi đọc sách. Cô nghe tiếng anh ta đang nói điều gì đó. Anh chàng nhân viên lễ tân tự hào thì thầm: “Đó là nhà văn T. Vợ tôi đã đọc hết các tác phẩm của ông ấy”.
Cô muốn quay lại nhìn, nhưng không thể. Cô đứng yên đó, chỉ hai bàn tay là cử động… để đếm tiền.
Cô bước vào trong xe như người kiệt sức. Người đánh xe hỏi: “Ta đi đâu đây, thưa cô?”.
Cô đáp nhanh: “Tới nhà ga”.
Ở các thị trấn như Allenstein, mọi thứ đều bắt đầu và kết thúc tại nhà ga.
Truyện ngắn của Olga Tokarczuk (Ba Lan, Nobel Văn chương 2018)
HỮU DƯƠNG (dịch)
Theo qdnd.vn
"Đại tiệc" thời trang mùa Thu Đông 2019: Mới mẻ và giàu cảm hứng
Không chỉ đơn thuần là những góc nhìn mới cho trang phục Thu-Đông, các NTK đã gửi gắm vào BST những thông điệp mang tính nghệ thuật, lịch sử và cả thời sự.
CHANEL - THIÊN ĐƯỜNG MÙA ĐÔNG
Buổi trình diễn đánh dấu thời kỳ chuyển giao giữa "bố già" Karl Lagerfeld và người kế nhiệm Virginie Viard. Không gian Grand Palais được biến hóa thành Bavaria, thiên đường trượt tuyết vùng núi Alps. Bên cạnh những thiết kế phát triển từ chất liệu và bộ suit kinh điển, BST thời trang mùa Thu - Đông 2019 còn có những trang phục lấy cảm hứng từ họa tiết Nordic vùng Bắc Âu và phụ kiện ấn tượng theo một cách rất "Karl Lagerfeld" mà có thể sẽ không bao giờ xuất hiện lần nữa.
LOUIS VUITTON - SÂN CHƠI CỦA NGHỆ THUẬT VÀ KIẾN TRÚC
Không gì có thể tả xiết tình yêu của Nicolas Ghesquière với thập niên 80 và lần này cũng không ngoại lệ. Những thiết kế đầy kịch tính thể hiện nhịp điệu sôi động của dòng nhạc New Wave với cầu vai ngang, chi tiết bèo nhún phóng khoáng cũng như họa tiết và màu sắc sinh động. Cao trào của buổi trình diễn là khi những trang phục bằng da có cấu trúc chắc chắn và đường cắt táo bạo bước đi trong không gian kiến trúc công nghiệp sặc sỡ mô phỏng lại Pompidou Centre của bộ đôi kiến trúc sư Renzo Piano và Richard Rogers.
DIOR - NGÔN NGỮ CỦA NỮ QUYỀN
Trong không gian trình diễn được bao bọc bằng những tác phẩm của nghệ sĩ, nhà hoạt động nữ quyền Tomaso Binga, BST thời trang mùa Thu - Đông năm nay của Dior đầy ắp thông điệp nữ quyền. Đầu tiên là sự xuất hiện của chiếc áo t-shirt với slogan "Sisterhood is Global" của nhà thơ, nhà nữ quyền Robin Morgan. Tiếp đến là cuộc diễu hành của những cô nàng Teddy cá tính của nước Anh thời thập niên 60. Ngoài ra, dấu ấn haute couture của nhà thời trang cao cấp được thể hiện khá rõ trên những chi tiết đính kết thủ công vô cùng ấn tượng trên tùng váy.
GUCCI - KHIÊU KHÍCH VÀ GAI GÓC
Alessandro Michele luôn có ly do khiến người ta phải chờ đợi BST mới của Gucci. Nếu như trong đoạn phim quảng cáo, BST đưa chúng ta về khung cảnh một buổi trình diễn thời trang thập niên 70 thì trên sàn diễn lại là sự bùng nổ kịch tính của ánh sáng, cá tính pha chút lập dị. Thế giới của Gucci lần này kể về những nàng yêu tinh, chú hề Pierrot, một chút kinh dị với chiếc mặt nạ trong bộ phim Thứ Sáu ngày 13 kinh điển và rất nhiều đinh tán gợi đầy nhục cảm.
Các thiết kế thời trang mùa Thu - Đông 2019 của Gucci "bùng nổ" sự nổi loại, cá tính và gai góc.
CELINE - TÌM VỀ NGUỒN CỘI
Không rock'n'roll, không cá tính gai góc, Hedi Slimane đã tìm tòi và khai thác hình tượng quy cô trung lưu Pháp nữ tính, chỉn chu và sang trọng. Nếu có ai nói Hedi chỉ là một stylist, ông đích thị là một stylist tinh tế. Chỉ là sự kết hợp giữa thiết kế chân váy xếp pli, áo blouse thắt khăn lụa với áo khoác hoặc kết hợp quần jeans với bốt cao cổ, nhưng hình tượng hoài cổ của Celine cuối thập niên 70 lại dễ dàng đi vào trái tim những quy cô yêu phong cách Pháp.
BURBERRY - CƠN GIÔNG TỐ ANH QUỐC
Là thương hiệu "quốc bảo" của Anh quốc, Burberry không tránh khỏi tâm bão của sự kiện Brexit. Giám đốc sáng tạo Riccardo Tisci chia sẻ khi được hỏi về vấn đề này rằng ai cũng có quan điểm riêng. Có lẽ đó là ly do BST mang tên "The Tempest" (cơn bão lớn) được trình diễn ở hai không gian trái ngược: khán phòng xi măng với hàng rào sắt và căn phòng lát gỗ với ghế bọc nhung. Ngay cả trong BST cũng có nhiều thứ để quan tâm: từ streetwear bụi bặm cho đến thanh lịch cổ điển. Đáng chú y là sự xuất hiện của tấm chăn lớn hình cờ Union Jack, một phụ kiện đón bão ly tưởng hay là niềm tự hào của nước Anh trong bất cứ tình huống nào.
SAINT LAURENT - BỮA TIỆC BẤT TẬN
Nếu có một bữa tiệc thời trang đáng tham dự nhất, chắc chắn đó phải là của Andy Warhol hoặc Yves Saint Laurent. NTK Anthony Vaccarello tiếp tục khai thác sự hào nhoáng và gợi tình của thập niên 80 với BST "Scandal" nổi tiếng năm 1971, kết hợp với hình tượng nàng Thơ Betty Catroux của Yves trong BST này. Tiêu điểm của buổi trình diễn là khi những thiết kế phát sáng tông màu neon dưới tác động của đèn UV, trông giống như một đêm tiệc phong cách phù hoa mà ai cũng muốn ở đó.
BOTTEGA VENETA - GÓC NHÌN MỚI
Có thể nói hướng đi mới của Bottega Veneta với giám đốc sáng tạo Daniel Lee thực sự tham vọng và mạo hiểm khi thay đổi từ phong cách sang trọng cổ điển kiểu châu Âu sang phong cách tối giản mới. Phom dáng và đường nét của trang phục đơn giản nhưng cứng cáp với chất liệu chủ đạo là da và dệt kim. Dấu ấn đặc trưng da đan của thương hiệu cũng được làm mới một cách phóng khoáng trên các thiết kế và phụ kiện.
BST thời trang mùa Thu - Đông 2019 của Bottega Veneta đề cao tính ứng dụng và xây dựng phong cách tối giản mới.
PRADA - SỰ LÃNG MẠN U ÁM
Miuccia Prada là một trong những nhà thiết kế khiến chúng ta không ngừng hỏi "tại sao". BST phản ánh rất nhiều nhân vật trong phim kinh dị nổi tiếng như Wednesday Addams, Frankenstein và cô dâu hay ma cà rồng nhưng trong trang phục của quân nhân, kết hợp những chiếc đầm quy phái với giày bốt hầm hố. Ngoài ra, trang phục in họa tiết đồ họa bắt mắt hay những đóa hoa hồng lụa 3D đính kết một cách ngẫu hứng. Nếu bạn đến đây để tìm sự logic mỹ miều, rất tiếc Prada chỉ có sự kỳ quặc, hỗn độn và thậm chí tàn bạo.
ALEXANDER MCQUEEN - NIỀM KIÊU HÃNH CỦA NƯỚC ANH
Ngày nay, hiếm có một thương hiệu nào trình diễn BST ready-to-wear với những kỹ thuật haute couture, dưới sự dẫn dắt của một NTK nữ như Alexander McQueen. Với BST này, Sarah Burton tự hào 100% "Made in England" từ chất liệu đến từ những xưởng dệt phía Bắc, họa tiết Prince of Wales, trang phục lấy cảm hứng từ thời kỳ Victorian cũng như binh chủng hoàng gia và kỹ thuật may đo lừng danh của Savile Row.
Theo elle.vn
5 bí quyết da đẹp, dáng thon chị em nên học tập từ cô nàng sang chảnh nhất Kpop Thân hình không mỡ thừa của Jennie không phải bỗng dưng mà có. Danh tiếng gắn liền với thành công của nhóm nhạc Black Pink nhưng không một ai có thể phủ nhận, Jennie Kim luôn là thành viên nổi trội và được ưu ái hơn cả. Jennie Kim là thành viên nổi bật nhất của nhóm Black Pink Sở hữu vẻ đẹp...