Mong gặp lại em
Tôi không thể có thông tin gì về em, tôi thực sự rất buồn.
Không biết từ bao giờ, tôi lại thích viết văn đến như vậy. Ngày trước tôi còn nhớ mỗi lần làm bài văn hay học môn văn là lúc ấy tôi lại thấy sợ, có lẽ theo thời gian, tôi bắt đầu thay đổi. Tôi bắt đầu đam mê nhiều cái, tôi lại rất thích những câu chuyện cổ tích mà ở đó trong lòng tôi lại cảm thấy nhẹ nhõm, êm đềm giống như nhân vật trong chuyện.
Ngày hôm nay, sau khi đi học và làm vài câu chuyện, tôi thường lên mạng để thư giãn, và tôi tình cờ quen được em- một con gái mà tôi chỉ được nói chuyện qua mạng. Em và tôi không biết nhau, nhưng chúng tôi lại ở cùng tỉnh, tôi thấy mình may mắn khi quen được em. Mặc dù chúng tôi mới quen nhau, mới nói chuyện với nhau, nhưng tôi cảm nhận được rằng, chúng tôi rất hợp nhau, có cái gì đó vô hình mà trong lòng tôi luôn cảm thấy như vậy. Hôm ấy là sinh nhật em, tôi đã nhắn tin trên mạng chúc mừng sinh nhật, chúc em luôn thành công trong cuộc sống. Điều tôi thấy ấn tượng về em đó là mỗi lần tôi đăng dòng status về chuyện tình cảm, em thường like, và chúng tôi bắt đầu nói chuyện.
Tôi nói với em rằng: “Anh thích viết văn lắm, nhất là chuyện về tình yêu. Hình như em cũng thích đọc như vậy đúng không.”
“Vâng ạ, em thích câu những câu chuyện của anh”.
“Vậy à! Anh cũng không biết nữa, anh chỉ cố gắng nghĩ gì và viết như vậy thôi”
“Nhưng em chỉ thích những câu chuyện có hậu thôi, chuyện của anh toàn chuyện buồn nên em không muốn đọc.”
“Vậy à! Sao lại như vậy chứ?”- Tôi hỏi em như vậy.
“Vì mỗi lần em đọc, em lại khóc anh à”…
Chúng tôi bắt đầu nói chuyện và làm quen như thế. Tôi bảo em rằng “Nếu như em thích những câu chuyện có hậu thì anh sẽ viết cho em, em sẽ là nhân vật chính trong những câu chuyện cổ tích mà anh viết“, em cũng đã đồng ý như vậy, hy vọng rằng sẽ có một kết thúc thật có hậu trong câu chuyện của tôi. Rồi chúng tôi lại nói chuyện tiếp, chúng tôi nói rất nhiều chuyện, tôi không biết có phải vì lý do cả hai quen nhau buổi đầu tiên nên có nhiều chuyện để nói hay không, hay do có những điều tương đồng mà chúng tôi có thể nói chuyện hợp nhau đến như vậy. Vậy là khoảng thời gian lên mạng của tôi không được nhiều, tôi phải chuyển sang làm công việc khác nữa, chúng tôi sẽ còn rất nhiều thời gian để nói chuyện, trước khi nói lời tạm biệt em, tôi có bảo em rằng:
- “Anh cho em số điện thoại của anh nhé. Mình có thể nói chuyện với nhau nhiều hơn qua điện. Anh ít khi xin số điện thoại con gái trước lắm.
Video đang HOT
- Vậy à! Thế đã có người con gái nào đồng ý không?
Tôi không thể có thông tin gì về em, tôi thực sự rất buồn (Ảnh minh họa)
- Hihi! Chưa có ai em à, anh cũng không hiểu sao nữa. Chắc em cũng như vậy rồi.
- Anh đúng thật là, anh biết câu trả lời của em như nào đâu, toàn đoán trước thôi, ghét anh quá.
- Nhưng anh nghĩ em cũng như vậy thôi.
- Vâng! Tại họ chưa tin tưởng anh mà.
- Uh. Thôi anh đi ngủ đã, có gì nói chuyện với em sau, chúc em ngủ ngon
- Vâng! Anh cũng như vậy nhé.”
Chúng tôi kết thúc một buổi nói chuyện đầu tiên như vậy, thực lòng mà nói tôi rất muốn nói chuyện được với em qua điện thoại nữa, nhưng đó là nguyên tắc của tôi, hy vọng rằng đến một ngày nào đó, tôi sẽ được em cho số điện thoại, chúng tôi sẽ được tâm sự nhiều hơn.
Vài ngày sau đó, chúng tôi vẫn nói chuyện với nhau, vẫn hỏi thăm về nhau, có khi những câu chuyện chả đâu vào đâu, nhưng chúng tôi vẫn rất vui vẻ. Tôi không hiểu sao khi nói chuyện với em, trong lòng tôi cảm thấy yên bình, thấy gần gũi và yên tâm hơn. Tôi bắt đầu mơ mộng về cái gì đó liên quan đến em. “ Tôi chào em và bắt đầu kết thúc một ngày thật ý nghĩa, nhất là khi ở bên em, được nói chuyện cùng em, tôi chỉ biết thầm cảm ơn ông trời đã tình cờ mang em đến cho tôi, để mỗi ngày cuộc sống của tôi thêm ý nghĩa hơn”… đó là tin nhắn cuối cùng tôi gửi cho em khi mà tôi vẫn chưa có dịp viết lên câu chuyện cổ tích trong đó có em và tôi là nhân vật chính thì em biến mất trong sâu thẳm, nhưng trong tâm trí tôi, tôi vẫn luôn nghĩ rằng em không rời xa tôi mà chỉ là em bận gì đó, hay công việc của em như thế nào mà không lên mạng và được gặp tôi thôi.
Thời gian trôi qua rất dài, tôi không được nói chuyện với em, đôi lúc tự nhiên bất chợt trong suy nghĩ của tôi, có hình ảnh em hiện về, tôi cũng hay tưởng tượng về một vấn đề nào đó, tôi lại tự mỉm cười rồi lại chợt tỉnh trong những giấc mơ điên rồ ấy. Tôi đã cố gắng để có số điện thoại của em, cố gắng hỏi han xem em làm gì, những ngày qua em như thế nào… nhưng tôi không thể có thông tin gì về em, tôi thực sự rất buồn. Từ trong trái tim của mình, tôi muốn gặp lại em, nếu cuộc đời cho tôi và em may mắn được gặp lại nhau lần hai, tôi sẽ xóa bỏ những nguyên tắc để có được em, để được nói chuyện với em. Em là người rất thích những câu chuyện tình yêu, nên ở một nơi nào đó, em có thể đọc được dòng tâm sự này, em sẽ hiểu cảm giác của tôi hiện tại là như thế nào, có thể tôi sẽ được gặp lại em. Tôi muốn nói với em rằng: “Em đã cho tôi cái mà tôi chưa bao giờ nghĩ tới, mặc dù một khoảng thời gian rất ngắn, cũng làm cho tôi cảm thấy ý nghĩa hơn tất cả những giây phút khác, nếu em đọc được những dòng tâm sự này thì em hãy tin rằng, ở một nơi nào đó luôn có một người chờ đợi để được gặp lại em.”
Theo 24h
Em chọn cô đơn
Em vẫn cứ thích một mình ngồi quán café quen, lắng nghe giai điệu thân thuộc nào đó, và nghĩ về những yêu thương vu vơ...
Đừng hỏi vì sao đến giờ em vẫn chỉ mỉm cười khi bất chợt ai đấy hỏi có người yêu chưa?
Đừng hỏi vì sao em mãi không chịu mở lòng ra với ai, cứ khư khư những niềm vui nho nhỏ, những tâm sự vu vơ, đôi khi là cả nỗi buồn bé xinh cho riêng mình?
Đừng hỏi vì sao em không mệt nhoài khi cứ ngày qua ngày, bước đi, trên con đường dài thật dài vắng bóng anh?
Là vì em quá tham lam đúng không anh?
Em vẫn cứ thích hát một mình dưới mưa...
Em vẫn cứ thích một mình ngồi quán café quen, lắng nghe giai điệu thân thuộc nào đó, và nghĩ về những yêu thương vu vơ...
Em vẫn cứ thích đứng bên hiên thật rộng, gió thật mạnh, phả vào mặt thật mềm anh ạ, và mưa thì quá hiền nữa...
Em vẫn hay đạp xe một mình vòng quanh từng con phố, cho dù là bị lạc tung lên, nhưng có hề gì? Em rất rảnh mà, chẳng có ai đợi em cho cái hẹn chiều nay...
Em cũng hay tham gia những trò chơi mạo hiểm, đi qua những cung đường khó khăn, thích thử thách thích trải nghiệm, thích làm những điều mình muốn...
Em cũng thích ngồi bên đường và nhìn ngắm dòng người qua lại, chàng trai nắm tay cô gái, ân cần đưa qua đường, em chẳng buồn đâu, thật đấy, vì em sẽ tự bước đi trên phố tan tầm anh nhé, em nghĩ rằng mình mạnh mẽ quá mà...
Em còn được ăn mặc quần áo lập dị cực kì và sơn móng những màu chẳng giống ai, rồi vui buồn bất chợt, em sẽ đi cắt tóc hay làm kiểu đầu nào đó mới toanh, em thích sự dịch chuyển và thay đổi, điều mà trong mắt các chàng trai thì cô gái dịu dàng không nên làm...
Em cũng cần một bờ vai vững trãi, sẵn sàng chìa ra cho em tựa mỗi khi em buồn (Ảnh minh họa)
Em thỉnh thoảng còn tắt máy và biến mất trong vài ngày mà không phải lo người yêu sẽ tìm um lên và lo lắng tột cùng, vì em chỉ có một mình thôi, lặng yên và có khoảng lặng thực sự dành cho bản thân, thế cũng tốt phải không anh?
Đôi lúc em cũng cười mình ngốc!
Em cũng thích được nắm tay anh chạy thật nhanh trong mưa mùa hạ.
Em cũng thích cùng anh thưởng thức tách café nóng êm một sớm mùa đông.
Em cũng cần một bờ vai vững trãi, sẵn sàng chìa ra cho em tựa mỗi khi em buồn.
Em cũng cần một bàn tay vỗ về khi em mất phương hướng, để em có thể òa vào đó mà khóc ngon lành.
Em cũng cần một nơi để tìm về, như tìm tới sự yên bình yêu thương, khi cuộc sống cứ vô tình cuốn em đi.
Em thỉnh thoảng cũng mỏi mệt và không muốn cứ độc hành mãi nữa đâu anh.
Em đôi khi cũng thầm ghen với lũ bạn cứ kể về người yêu quan tâm che chở.
Em, đã có lúc tự hỏi anh ở đâu trong số những dòng người qua lại tấp nập giờ tan tầm kia?
Nhưng em vẫn chưa sẵn sàng đâu anh. Em vẫn sẽ bước đi một mình, vui vẻ và kiêu hãnh, cho đến khi thực sự tìm thấy anh, và hiểu được em cần anh nhiều đến thế!
Khi ấy em sẽ không buông tay anh, mà sẽ giữ lại, thật chặt, thật chặt bên em, cùng đi qua sắc màu cầu vồng của cuộc sống, ở đó có sắc xanh của những chuyến đi, có sắc tím của những ước mơ thật đẹp, có sắc vàng của những cái nắm tay rất chặt, có sắc hồng của những nụ hôn dịu dàng...
Anh sẽ chờ em chứ, chờ cho đến khi em tìm thấy anh...!
Theo 24h
Vì anh là nắng gõ cửa trái tim em Em băn khoăn không biết em đã thực sự yêu anh chưa hay chỉ là sự ngộ nhận? Anh! Anh đã nói rằng em đừng phức tạp hóa vấn đề và đừng nghĩ nhiều, vài ngày sau sẽ lại bình thường. Đó là những gì anh khuyên em khi em tâm sự và nói chuyện với anh về những gì em nghĩ. Nhưng...