Mong em nấu ăn ngon
Anh cao 1m74, nặng 50 kg, dáng vẻ thư sinh, làm kỹ thuật cho một cơ quan nhà nước tại TP HCM, công việc ổn định, đã có nhà riêng.
Bố mẹ và em trai anh cũng ở TP HCM. Anh là kiểu người hơi nhạt, sống nội tâm, thích cuộc sống bình lặng và hướng về gia đình. Tất nhiên khi viết những dòng này quả thực đầu anh trống rỗng. Riêng về môn tình cảm quả thật là tệ, cho đến giờ anh vẫn hối hận vì đã để một cơ hội trôi qua và một cuộc tình khác không như ý. Có lẽ anh quan tâm quá nên cô ấy ngột ngạt và cũng không thích kiểu người sống bình lặng như anh.
Anh không thích nhiều chuyện, cờ bạc, rượu bia thì không uống được, cà phê, bù khú thì cũng không thích lắm, chỉ muốn được về nhà sau giờ làm việc như bài hát “Going home” vậy. Đi đâu rồi cũng trở về nhà thôi mà. Về khoản việc nhà, anh làm được hết vì đang ở một mình, trừ nấu ăn hơi tệ. Anh rất thích nhà cửa gọn gàng, sạch sẽ, mọi thứ vào đúng vị trí của nó.
Anh luôn thích kiểu con gái thời bố mẹ anh: nhẹ nhàng, tình cảm, luôn hướng về gia đình, thật sự đôi khi anh tự hỏi sao hình như mình sinh ra nhầm thời điểm. Quả thật cuộc sống hiện đại và bon chen bây giờ khiến anh áp lực, các cô gái luôn muốn và đòi hỏi người đàn ông của mình nhiều hơn.
Video đang HOT
Về ngoại hình, anh không quan trọng chiều cao, miễn đừng mập (thật sự xin lỗi nhưng do có một ký ức buồn có liên quan). Hy vọng em nấu ăn ngon vì đó là một điều quan trọng nhất để giữ lửa gia đình (đừng lo, anh sẽ luôn giúp đỡ em việc nhà). Ngoài ra do yêu cầu công việc nên hy vọng gia đình em không liên quan đến chế độ cũ hoặc theo một tôn giáo nào đó (tất nhiên việc thờ cúng ông bà tổ tiên phải có). Và cũng hy vọng em đang làm việc và sống tại TP HCM.
Anh luôn hy vọng gặp được em trong xã hội đông người và xô bồ thế này.
Nghi ngờ tình cảm khiến tôi mất anh
Tôi 38 tuổi, ly hôn, có 2 con, một bé sống với bố, một bé sống với mẹ. Tôi quen anh qua mục Hẹn hò trên VnExpress.
Cách đây hơn 3 tháng, tôi đã lấy hết can đảm để viết thư lên mục Hẹn hò với mục đích có thêm bạn bè cho bớt buồn khi không có nhiều người thân, bạn bè tại Hà Nội.
Tôi và anh nhắn tin qua lại, giới thiệu bản thân, anh đã ly hôn gần 10 năm, một mình nuôi hai con gái xinh xắn, giỏi giang. Khi gặp anh, tôi cũng không ấn tượng nhiều lắm, anh hơn tôi 9 tuổi, một khoảng cách tuổi tác mà tôi chưa từng nghĩ tới. Tôi cũng không cảm thấy rung động vì nghĩ rằng chênh lệch về tuổi tác sẽ gây nên những sở thích, quan điểm sống khác nhau.
Sau đó, dần dần tôi đã xiêu lòng từ những quan tâm, chăm sóc, sự ân cần, dịu dàng của anh dành cho mẹ con tôi, đôi khi tôi trêu anh: "Anh chăm sóc em cứ như chăm sóc 2 bạn nhỏ nhà anh vậy". Anh hiền lắm, ít nói nữa, lúc nào tôi cũng là người nói nhiều, nói hết phần của anh. Tính tôi bộc trực, thẳng thắn, có gì không vui hay không vừa ý đều nói ra chứ không để trong lòng, nói xong rồi thì thôi chứ không để bụng bao giờ.
Sau Tết tôi phải đưa con gái lên nhà chồng cũ vì ở dưới Hà Nội bé được nghỉ học dài ngày, tôi ở một mình nên không có thời gian chăm sóc bé, trên đó có ông bà nội và con trai tôi nên cũng yên tâm. Những ngày Hà Nội tình hình dịch bệnh chưa căng thẳng, anh thường qua cơ quan đón tôi đi ăn, đi dạo phố. Ngồi sau ôm eo anh, ngắm nhìn Hà Nội ngắm những ngày cuối đông, rồi những ngày anh qua nhà tôi uống trà, xem tivi, nói chuyện trên trời dưới biển..., nỗi cô đơn vì xa con cũng vơi bớt phần nào, tôi cảm thấy vô cùng bình yên, hạnh phúc.
Giờ mọi chuyện đã kết thúc, hạnh phúc một lần nữa lại vụt qua kẽ tay tôi, đau đớn khôn xiết. Tôi phải làm gì đây khi những ngày u buồn lại quay trở về, khi cô đơn không có ai bên cạnh, xa con mà không được về thăm, một mình lủi thủi trong căn nhà. Đã qua một lần đổ vỡ nên cảm xúc tôi rất mâu thuẫn, sự nghi ngờ tình cảm của anh dành cho mình, thỉnh thoảng cảm thấy anh giảm quan tâm là tôi lại trách móc. Tôi luôn tự ti về bản thân, sợ anh chỉ coi tôi như một người chia sẻ lúc cô đơn, sợ anh không trân trọng tôi nữa, sợ đặt lòng tin vào một người đàn ông, tôi sợ sự gắn bó.
Vì vậy đôi khi tôi có những lời lẽ không hay với anh dù thật tâm không hề có ý định xúc phạm hay làm anh buồn. Tôi cũng không nghĩ anh lại có thể rời xa dễ dàng đến thế, chỉ vì một sự hiểu nhầm nho nhỏ, giận dỗi vu vơ. Có phải anh không yêu thương tôi thật lòng, anh chỉ cần tôi như một người bạn lúc buồn?
Những ngày này mọi người sống chậm bên gia đình, ăn những bữa cơm bên người thân, vậy mà giờ đây tôi chỉ có một mình gặm nhấm những nỗi buồn, những đau đớn kéo dài. Người phụ nữ mạnh mẽ là từ ngữ được mọi người gắn cho tôi, rất ít người nhìn thấy tôi buồn, chỉ tôi mới biết có lúc gần gục ngã, quá nhiều nỗi buồn vây lấy tôi cùng lúc và giờ đây thấy chơi vơi, trống rỗng. Khi xa anh, tôi nhớ lắm, muốn nói mình cần anh, yêu anh mà không thể nữa rồi.
Tôi muốn xin lỗi vì đã có những lúc làm anh buồn, muốn anh hiểu tình cảm tôi là thật lòng. Tôi hy vọng anh sẽ lại liên lạc, bản thân sẽ cố gắng sửa tính cách hay hờn giận của mình, sẽ tin tưởng anh và không trách móc nữa. Có lẽ mọi chuyện đã kết thúc, tôi sẽ chấp nhận, mong anh luôn nhớ đến tôi với những ngày tháng bình yên, êm đẹp đã qua.
Viết ra những dòng tâm sự này tôi cũng thấy nhẹ lòng ít nhiều. Tôi mong mọi người hãy biết trân trọng những người thân bên mình, đừng vì những lời nói hoặc hành động không hay mà làm tổn thương những người thân yêu. Chúc tất cả chúng ta sẽ an toàn, bình yên qua đại dịch này.
Nắng xuân Trầm sợ nhất những ngày trời bất chợt đổ mưa khi mà chồng đi làm ca kíp không có mặt ở nhà. Mưa rơi lộp bộp trên những tấm fibro xi-măng của xóm trọ nghèo. Niềm tin ấy giúp Trầm thấy buổi chiều hôm nay nắng xuân đẹp quá Rồi mưa rào rào từng cơn khiến con Trầm đang ngủ bỗng giật mình...