Mong em hãy xem anh như người xa lạ
Anh không muốn em một lần nữa phải rơi nước mắt và hơn nữa lại rơi vì anh. Và để có được một cuộc sống thật hạnh phúc, xin em hãy xóa tên anh trong ký ức và cuộc sống của mình. Đừng gọi tên anh và cũng đừng bao giờ đuổi theo anh như thế nữa.
Ảnh minh họa
Đã hai năm trôi qua, dĩ vãng nhạt nhòa, tưởng chừng mọi thứ ta đã để lại phía sau, nhưng sao nay số phận lại đùa cợt, đã cho ta vô tình gặp lại nhau trong một hoàn cảnh như thế này. Anh đã vô tình quay lại, nhưng anh đã không nhìn thấy. Chậm chậm chạy bước qua, nhưng lòng bỗng chợt thắt lại, dường như có một điều gì đó, đôi mắt anh quay bước nhìn, và anh chợt ngỡ ngàng khi người con gái đang bị tai nạn ấy, đó lại là em.
Anh cũng chẳng hiểu sao, nhưng đã bước đến gần. Như biết bao lần khác, anh ngồi xuống và xoa những vết thương cho em. Mọi người chợt ngỡ nhìn, không biết anh là người quen hay là kẻ xa lạ. Nhưng khi anh ngước lên nhìn nét mặt người con gái của anh thuở nào thì giọt nước mắt em lại rơi. Em nói với anh rằng: “Anh có biết, tại em thấy anh nên em mới quay lại đó”. Lời em nói trong những giọt nước mắt ấy đã làm anh nhớ in sâu mãi đến tận giây phút này.
Giây phút ấy, anh mới chợt hiểu được rằng, người thực sự đã gây ra tai nạn này cho em, đó lại chính là anh. Anh muốn lau đi những giọt nước mắt trên nét mặt ấy, điều mà anh từng làm. Nhưng sao giây phút này, anh đã không thể nâng bàn tay lên để làm điều ấy như anh từng. Anh im lặng, không thể nói nên lời. Anh cố nuốt nước mắt của mình vào lòng và thầm hỏi: “Tại sao em lại khờ dại như vậy? Tại sao em không xem anh như một kẻ xa lạ, hãy cứ bỏ đi cho dù chỉ là phút giây em chợt vô tình nhìn thấy? Tại sao em lại chạy theo điều mà đáng lẽ ra em phải cố lãng quên trong cuộc sống này”.
Tất cả đã qua rồi, đã qua hết rồi, phải không em? Trong giây phút này, anh đã không còn có thể… Điều anh làm được trong giây phút này, là xoa những vết thương và mong cho em sẽ có được những điều hạnh phúc nhất. Anh biết em rất bỡ ngỡ khi vô tình nhìn lại anh trong một con người như thế này.
Video đang HOT
Sự xuất hiện của anh đang làm xáo trộn mọi thứ tốt đẹp nhất đang diễn ra xung quanh em. Sự xuất hiện của anh, cũng làm cho không ít người phải bỡ ngỡ và lo lắng. Anh nhìn thấy được điều ấy qua từng đôi mắt và cái nhìn của họ nhưng anh sẽ mỉm cười, và cũng chỉ sẽ “mỉm cười”. Điều anh cần làm là những gì tốt đẹp nhất cho em. Anh muốn nó như một phần bù đắp lại những tháng ngày ngập tràn nước mắt khi em từng bên cạnh anh.
Anh biết số phận cứ mãi đùa cợt mình, cứ mãi vô tình như vậy nhưng lại không muốn chấp nhận số phận vì anh muốn giữ lại những gì tốt đẹp nhất về em. Vì anh không muốn em một lần nữa phải rơi nước mắt và hơn nữa lại rơi vì anh. Và để có được một cuộc sống thật hạnh phúc, xin em hãy xóa tên anh trong ký ức và cuộc sống của mình. Hãy xem anh như một người xa lạ, cho dù có một giây phút nào đó em vô tình nhìn thấy.
Đừng gọi tên anh và cũng đừng bao giờ đuổi theo anh như thế nữa vì anh muốn em hạnh phúc. Tạm biệt em, người con gái từng bước đến cuộc đời anh.
Theo VNE
4 năm cho một lời hứa
Anh và em đến với nhau bằng một con số 0 hạnh phúc và kết thúc bằng một con số 0 đau khổ.
"Em xin lỗi! Anh hãy sống thật tốt nhé. Anh hãy hận em thật nhiều...Anh à, em đã đính hôn rồi, tay em đã đeo nhẫn của người ta rồi"... Anh xót xa lắm khi nhận được những tin nhắn của em, trái tim anh như bị nghìn mũi kim đâm. Anh dường như đã chết lặng không thể nào tin vào những điều này.
Em còn nhớ ngày em vào nhà anh chơi không? Khi đó chúng ta vẫn là bạn mà sao lại yêu nhau từ lúc nào. Tai sao em lại ôm anh lúc đó để bây giờ anh phải yêu em nhiều thế này. Em có biết lúc đó anh hạnh phúc như thế nào không? Tình yêu của mình thật đẹp và lãng mạn em nhỉ.
Khi tình yêu của chúng ta chớm nở anh lại phải xa em, anh biết em rất buồn và tim anh như nghẹn lại. Rồi thời gian cũng trôi qua, anh được về với em, khi đó thực sự rất hạnh phúc. Dường như khoảng thời gian đó là thử thách của hai ta hoặc là sự dự báo cho những trắc trở sau này nhưng anh vẫn mặc kệ. Anh yêu em rất nhiều, em là cả thế giới với anh.
Anh nhớ khoảng thời gian chúng ta bên nhau đã 3 năm rồi, tình yêu giữa anh và em vẫn êm đềm và hạnh phúc. Cho dù chúng ta cũng có những phút giây giận hờn nhưng lại làm lành rồi yêu nhau hơn. Em còn nhớ kỉ niệm em giận anh mà bỏ cả ăn để đi học không? Lúc đó bên ngoài anh rất cứng rắn nhưng trong lòng lại đau lắm, rồi anh lên căng tin trường cùng em ăn trưa cho dù lúc đó đang ở giữa buổi chiều. Anh kể vậy không biết em còn nhớ không?
Khoảng thời gian đại học, em biết điều anh thích nhất là gì không? Đó là được cùng em đi uống cafe mỗi cuối tuần, cùng nắm tay em đi ăn khuya. Có một lần anh với em cùng đi chợ nhưng đi hai xe máy, anh giận em nên đã về trước, khi đó em biết lòng anh rất lo sợ, không biết em về có được không. Anh mừng như một đứa con nít khi em chạy xe về, em biết những lúc như vậy anh lại yêu em hơn bao giờ hết. Những kỉ niệm đó anh không bao giờ quên được. Anh nghĩ khoảng thời gian đại học là lúc tình yêu đẹp nhất, nhiều hương vị nhất.
Khi ra trường anh hứa sẽ cưới em, anh đã cố gắng làm để thực hiện lời hứa này. Anh biết lúc đó hai đứa mình lại xa nhau, hình như đây là một thử thách nữa đúng không em? Anh đã rất cố gắng giữ lửa cho tình cảm hai ta. Anh không thể ra thăm em liên tục vì đồng lương của anh quá ít ỏi. Anh muốn dành dụm tiền để làm đám cưới cho chúng mình. Em hay nói với anh là phải cố gắng vượt qua mọi thứ để chúng ta có thể ở bên nhau, đừng bao giờ bỏ rơi em... Đối với anh chỉ cần nghe như vậy là anh hạnh phúc biết chừng nào. Em như là niềm tin của anh. Niềm tự hào lớn nhất với bạn bè mà anh có chính là em, em biết không.
Anh luôn ao ước được cùng em đi chơi mỗi cuối tuần, cùng em đi dạo mỗi tối. Anh hạnh phúc và tự hào khi em đứng sau lưng anh. Mỗi tối anh đi làm ca đêm, nhìn những người yêu nhau trên đường lòng anh lại buồn nhưng đó như thêm quyết tâm để anh thực hiện lời hứa với em. Có lẽ anh đã sai khi quá chú tâm thực hiện điều đó mà quên rằng em đang cô đơn chờ đợi. Thời gian lâu quá khiến em mệt mỏi rồi đúng không? Lời hứa của anh sao mà lâu vậy.
Tạm biệt tình yêu lớn nhất, tạm biệt mối tình đầu (Ảnh minh họa)
Hà Nam, có lẽ đây là nơi mà anh không thể quên được, không phải nó đẹp mà vì ở nơi đây anh đã mất em. Chuyến đi này nữa là anh và em có thể ở bên nhau, anh hi vọng nhiều biết chừng nào. Miệng anh bắt đầu đắng, lòng anh bắt đầu đau, tim anh bắt đầu nhói, niềm tin bắt đầu mất. Một sự bắt đầu mà anh không thể chịu nỗi. Anh dường như mất tất cả. 4 năm 2 tháng - con số này chẳng còn ý nghĩa gì nữa, tình yêu của chúng ta đã dừng ở đây. Anh và em đến với nhau bằng một con số 0 hạnh phúc và kết thúc bằng một con số 0 đau khổ.
Em à, ở đây lạnh lắm nhưng anh thấy vẫn ấm hơn trái tim của anh bây giờ. Anh nhớ em rất nhiều. Anh không thể nào chịu được cái cảm giác khi nghĩ tới cảnh em đã đính hôn. Anh không tin được sự thật này. Giờ đây, anh rất sợ cảm giác ngồi một mình, anh rất sợ buổi trưa, sợ lúc đi làm về, sợ lúc đêm khuya... bởi khi đó anh lại nhớ em và cô đơn.
Anh dường như chết lặng khi em nói đã đính hôn, anh không khóc nhưng anh lại đau, nỗi đau không thể nào diễn tả được. Em yêu người ấy đã bao lâu rồi sao lại đính hôn nhanh vậy? Sao em không chờ đợi anh? Em biết mục đích anh đi làm xa là gì không?... Những câu hỏi ấy nó cứ xoáy mãi trong tâm anh, anh đã cố gắng tìm câu trả lời cho lòng mình nhưng vẫn không được. Sao không chờ anh về, chỉ còn một vài tháng nữa là anh và em sẽ ở bên nhau. Em biết anh đã rất sung sướng và hạnh phúc khi nghĩ tới điều này không. Anh đã định tết này anh về sẽ đeo nhẫn cưới cho em nhưng điều anh cố gắng lâu nay đã không còn ý nghĩa gì nữa. Em đã có một chiếc nhẫn khác, chắc em hạnh phúc và sung sướng lắm đúng không. Người đó chắc cũng như vậy nhỉ. Anh xin lỗi vì không thể chúc mừng niềm vui này của em bởi một lý do là anh không thể. Anh xin lỗi em vì anh đã không mang đến cho em cái mà em cần, em chờ đợi...
Lúc này anh chỉ mong em hạnh phúc, mong em luôn tươi cười. Em nhớ ăn thật nhiều vào đấy, mập lên em sẽ xinh hơn. Có lẽ anh sẽ không còn nhiều cơ hội để nhắc em chuyện này nữa. Sẽ không còn những tin nhắn em ăn cơm chưa, em đã ngủ chưa, nhớ anh không... em nhỉ. Và anh cũng không còn được nghe "anh ơi" nữa. Anh nhớ tiếng nói của em quá. Anh nhớ nụ cười em, anh thèm được ôm em, thèm được em làm nũng... Nhớ lắm em biết không. Anh đã xóa số em trong danh bạ nhưng làm sao mà quên. Anh đã rất khổ sở, nó giống như anh đang cầm dao đâm vào mình vậy. Anh cũng định xóa những tấm hình mà anh kì công chỉnh sửa để mỗi khi nhớ em anh lại mở ra nhìn nhưng anh lại không thể làm được và anh đã giữ lại em à.
Đừng bao giờ khóc, đừng bao giờ buồn em nhé và cũng có thể đừng nghĩ tới anh. Em cứ vui vẻ, cứ hạnh phúc, anh luôn ở bên em và theo dõi cuộc sống của em. Anh sẽ không bao giờ hứa với ai nữa. Anh đã mất đi một nửa của mình rồi, sẽ không còn anh như trước nữa. Anh sẽ là một con người mới. Bây giờ, anh sẽ làm việc thật nhiều để đỡ nhớ em. Anh sẽ không quên em - tình yêu đầu tiên và đẹp nhất của anh. Hãy liên lạc với anh khi em buồn. anh mãi yêu em. Tạm biệt tình yêu lớn nhất, tạm biệt mối tình đầu. Xin lỗi em vì anh đã không thể thực hiện lời hứa. Yêu em!
Theo VNE
Nỗi đau sau sống thử Thủy sợ hãi nghĩ đến cảnh Toàn trốn việc ở cơ quan đi "bóc bánh trả tiền" bên ngoài. Vốn là một cô gái năng động và dễ thương, Thủy - một nhà thiết kế trẻ đã nhanh chóng kết thân và yêu Toàn - anh đồng nghiệp khá điển trai và ga lăng. Sau 2 năm hẹn hò, hai người quyết định...