Mòn mỏi sống kiếp nhân tình…
Tôi đau khổ khi phải sống cuộc sống đòi hỏi, không hẹn ước, không tương lai, l.àm t.ình nhân là chấp nhận mọi thứ diễn ra giống như nó phải thế bên cạnh H.
“Anh này, đêm nay ở lại với em nhé”, “Em biết là anh không thể mà”. Nụ cười trên môi nhạt dần, tôi đương nhiên biết anh không thể, chỉ là vẫn cố chấp hỏi một câu hỏi đã luôn có đáp án.
“Tình nhân” là hai từ nguy hiểm, nhưng luôn có sức quyến rũ lạ lùng, vừa ngọt ngào mạnh mẽ, lại vừa đắng cay đ.au đ.ớn. Có lẽ chỉ ai từng trải qua rồi mới giật mình khi nhìn thấy hai từ ấy, rồi những kỷ niệm lại tràn về, khắc khoải như một vết thương mãi không thể lành. Đoạn hội thoại trên có lẽ là phổ biến nhất trong mối quan hệ kiểu này, mà câu trả lời dù có được nghe bao nhiêu lần đi chăng nữa vẫn có sức công phá tàn bạo tới tâm hồn người ở lại. Và không hiểu sao, đã bao nhiêu lần tôi tự nhủ mình trước khi bước chân vào tình yêu rằng mình không bao giờ chấp yêu người đã có vợ. Vậy mà điều ấy vẫn xảy ra với tôi.
Tôi tình cờ gặp H. trong một chuyến bay từ Sài Gòn về Hà Nội. Vô tình ngồi gần nhau và rồi chúng tôi nói chuyện thấy hợp thì trao đổi cho nhau số điện thoại, địa chỉ… Tôi thua anh 8 t.uổi. Tuy đã trải qua vài ba mối tình nhưng tôi vẫn chưa chọn được “bến đỗ” cho đời mình nên khi gặp H. tôi bị cái vẻ hiền lạnh pha chút ngây ngô trong cách nhìn cuộc sống của anh chinh phục.
Tôi yêu H. điên cuồng mù quáng để rồi một ngày kia tôi giật mình khi anh tuyên bố: “Anh đã có vợ rồi em ạ!”. Tôi thoảng thốt rồi choáng váng ngồi bật dậy. Anh lại hỏi “em đang nghĩ gì? Nếu em không chấp nhận thì mình dừng ở đây nhé. Anh biết là em rất sốc nhưng anh không thể thay đổi sự thật đấy được. Anh xin lỗi em! “. Tôi không nói mình sốc, tôi không nói mình buồn, tôi không nói tôi đã hiểu ra mọi chuyện… Nhưng tôi đã nói một câu mà người nhân tình sẽ nói “em thấy thương anh hơn”. H. nắm lấy tay tôi, ôm tôi và nói anh yêu tôi. Đàn bà một khi đã yêu thì luôn mù quáng, và tôi trở thành tình nhân chính thức của H. từ ngày đó.
Khi đến với tôi, H. cũng không hề hứa hão hay vẽ ra cho tôi một tương lai tươi sáng gì mà ngược lại anh rất thẳng thắn: “Anh chán hôn nhân và em cũng đừng bao giờ hy vọng rằng anh sẽ b.ỏ v.ợ để cưới em bởi vợ anh đã hi sinh cả t.uổi xuân cho anh và cái gia đình ấy, anh không thể phụ cô ấy. Mối quan hệ của chúng ta hãy cứ chỉ là nhân tình của nhau thế là đủ. Một ngày kia, nếu em cảm thấy không cần anh ở bên nữa, hoặc là em đã tìm thấy hạnh phúc mới thì anh sẽ buông tay để em ra đi…”. Không hiểu sao lúc đó, tôi cũng gật đầu chấp nhận. Dường như trong tôi lúc đó, tôi nghĩ mình sẽ không bao giờ rời bỏ H., và dường như lúc đó tôi hài lòng với cái vị trí làm người tình của anh. Chỉ thế thôi là đủ!
Thế nhưng sống mãi trong cái thế giới nhân tình ấy, tôi bắt đầu nhận ra thứ hạnh phúc tôi đang nắm giữ thật là mong manh. Người đàn ông mà tôi hết lòng yêu thường ấy lại chẳng thể trở thành điểm tựa vững chãi cho tôi suốt cuộc đời. H. mà tôi đang yêu, đang ngày đêm ôm ấp đó không phải là của riêng tôi, anh ta là của chúng ta, tức là của tôi – chị, vợ của anh.
Làm nhân tình của H., tôi chỉ có thể đứng trong bóng tối nhìn anh đi bên một người đàn bà khác. Ảnh minh hoạ
Video đang HOT
Con người khi yêu đương bản thân họ rất ích kỉ, đã là của nhau thì không được là của bất kì ai hết, thật sự rất khó chịu nếu như dùng chung đồ của một ai khác, nhất là người đàn ông thì càng không thể. Thế mà tôi phải chấp nhận chia đôi tình cảm của anh với một người phụ nữ khác dù trong tâm tâm tôi biết chắc chắn dù phải chia đôi với tôi, vợ anh cũng chẳng hạnh phúc gì, chị ta chưa tìm đến tôi, c.hửi bới tôi cũng là may cho tôi lắm rồi. Làm gì có người đàn bà nào chấp nhận một người phụ nữ khác làm kẻ thứ ba xen giữa hạnh phúc gia đình mình được cơ chứ?
Làm nhân tình của H., tôi chỉ có thể đứng trong bóng tối nhìn anh đi bên một người đàn bà khác. Tôi chỉ có thể nói chuyện yêu đường khi chỉ có tôi và anh, không thể thoải mái chạy đến ôm anh dù nhớ đến phát điên, không có cái quyền sánh bước bên anh trước bàn dân thiên hạ, vị trí đứng bên anh mà tôi ao ước thèm thuồng một lần được nắm tay anh với cương vị người vợ dù có mơ cũng chẳng bao giờ xảy ra. Và hơn hết với phụ nữ, sau những đam mê đốt cháy cảm xúc là cả một đêm dài trống rỗng kéo đến vô tận. Dù nàng có là cáo chín đuôi thực sự, hay chỉ là thỏ non hoàn toàn thơ ngây thì sau khi “chăn gối”, phụ nữ vẫn luôn cần có người đàn ông ấy ở bên, ôm ấp vuốt ve tới khi trời sáng để có cảm giác người ta là của mình, dù chỉ một lần mà thôi. Nhưng cuối cùng, sau mỗi lần ân ái, chỉ mình tôi với căn phòng trống rỗng, cô đơn, còn anh lại vội vàng mặc vội quần áo bỏ tôi về để chăm chút cho một người phụ nữ khác.
H. là loài hoa mà đã có chủ sở hữu, tôi chỉ có thể ngắm nhìn hoặc có thể sờ tay vào mà nâng niu lén lút chứ không bao giờ được mang về nhà mà chăm sóc.
Tôi đau khổ khi phải sống cuộc sống đòi hỏi, không hẹn ước, không tương lai, l.àm t.ình nhân là chấp nhận mọi thứ diễn ra giống như nó phải thế bên cạnh H. Phải chăng tôi chỉ là kẻ đang đi chắt mót hạnh phúc của người khác?
Nhiều khi tôi suy nghĩ đến người vợ của anh đang chờ anh ở nhà. Cũng là phận đàn bà với nhau, sao tôi không thể hiểu rằng nỗi đau của người đàn bà khi bị phản bội là như thế nào, như anh ta và tôi đang dành cho nhau những nụ hôn say đắm còn bên kia là người phụ nữ bị c.ắm s.ừng đang thức giấc, lo lắng cho người chồng của họ khuya rồi sao vẫn chưa về tới nhà?
Tôi hiểu những điều ấy nhưng đôi lúc tôi lại có những mơ ước rất viển vông. Nếu như H. b.ỏ v.ợ để là của riêng tôi, giá như tôi đến sớm hơn cô ta một bước thì chúng ta có thể ở bên nhau khỏi lén lút, sợ sệt như thế này.
Nhưng sự thật thì chẳng ai có thể chối bỏ, anh đã là của người ta, tôi chỉ là người tình nhân bé bỏng chỉ có thể giúp vui anh bằng những nụ hôn nồng cháy, ở bên anh khi anh thật sự cần thiết. Tôi chỉ là người đóng thế cũng chỉ là người đóng thế, đàn ông họ không bao giờ có thể phản bội kẻ họ đem lòng thương yêu thật sự và họ không bao giờ vì kẻ tình nhân như tôi mà bỏ đi người phụ nữ họ xác định chọn để làm người vợ, người cùng họ đi đến cuối cuộc đời này.
Phải chăng tôi chỉ là kẻ đang đi chắt mót hạnh phúc của người khác? Ảnh minh hoạ
Tôi cũng nhận ra một sự thật nghiệt ngã rằng nếu tôi và H. có những đứa con thì con tôi sẽ thiệt thòi biết bao nhiêu bởi nó không có một người bố danh chính ngôn thuận, ít nhận được tình cảm của người cha. Và nếu mọi chuyện bai lộ, nó sẽ rất đau khổ vì biết rằng mẹ nó là kẻ cướp chồng người.
Tôi muốn dứt khỏi H. nhưng tôi vẫn nghĩ đến anh hằng ngày, hằng đêm. Tôi vẫn nghĩ đến người đàn ông nói như rót mật vào tai mình, vẫn nhìn thấy người đàn ông mờ ảo trước mặt mình, vẫn chạy đến bên anh mỗi lần H. nói anh buồn, anh cần có tôi. Đã có lúc tôi ao ước mình được là “tập 2″ của H. để tôi không là nhân tình của anh nữa. Nhưng nếu tôi thuyết phục anh chia tay với người vợ ở nhà thì liệu tôi có thể chính thức trở thành vợ của anh hay rồi H. lại tiếp tục đi tìm “tập 3 như bản chất của anh vốn thế. Và tôi, tôi lại thay vị trí người vợ hiện tại của anh mòn mỏi chờ chồng lúc đêm khuya?
Sau nhiều lần quyết tâm, cuối cùng tôi từ bỏ H. trong một chiều mưa giá lạnh đến nao lòng. Tôi thay sim điện thoại, tự cho phép mình du lịch trong một cuộc hành trình dài ngày mà không có H. bên cạnh. Nhìn lại cả chặng đường đã đi, tôi giật mình khi biết mình đã 29 t.uổi nhưng trong tôi trống rỗng, niềm tin tình yêu cũng không còn sau bao năm món mỏi sống kiếp nhân tình. Liệu tôi có thể tìm kiếm một mái ấm thực sự cho riêng mình mà ở đó tôi là người vợ chính thức chứ không là nhân tình? Liệu tôi có thể?
Theo VNE
Ám ảnh vì hoàn cảnh gia đình, em đột ngột chia tay
Tôi vốn từ Bắc vào Nam học tập nên em nghĩ viễn cảnh của hai đứa sẽ giống như bố mẹ em bây giờ nếu chúng tôi cưới nhau.
ảnh minh họa
Tôi quen em tình cờ qua mạng giống như một sự sắp đặt của tạo hoá. Ban đầu chỉ là qua những dòng chat hỏi thăm, những dòng chat cứ tăng dần lên từng ngày chúng tôi có thể tâm sự với nhau rất lâu. Vì hai chúng tôi cùng quê nữa nên có nhiều chuyện để tâm sự.
4 tháng kể từ ngày gặp trên mạng chúng tôi quyết định gặp nhau, hẹn nhau tới lần thứ ba mới gặp được nhau và sau đó một thời gian hai đứa chính thức yêu nhau. Tôi đã yêu em đã chọn em vì trái tim tôi mách bảo thế và em cũng vậy, từ đó tôi đã được sống trong hạnh phúc từng ngày. Em luôn đặt gia đình lên hàng đầu. Em nói nếu phải chọn giữa gia đình và tôi thì em sẽ chọn gia đình.
Thời gian trôi qua cũng hơn hai năm, đã có những dự định, những ước mơ. Em là niềm tự hào của gia đình, suy nghĩ chín chắn, thông minh và đảm đang ở mọi mặt tôi đã thấy mình thật may mắn khi đã yêu em và được em yêu. Bởi tôi nghĩ còn biết bao con người ngoài kia đang phải chạy đi tìm một nửa của mình nhưng chắc gì đã tìm được.
Lúc mới quen tôi mới bắt đầu đi làm còn em là sinh viên năm cuối, cả hai đứa đều phấn đấu để cho tương lai và bây giờ tôi đã có được công việc tốt hơn, còn em đã ổn định trong một bệnh viện lớn. Những tưởng như chúng tôi sắp đi tới bến bờ hạnh phúc là sẽ có một gia đình nhỏ của mình. Mới tuần trước em còn nhắc anh phải tiết kiệm để dành t.iền làm đám cưới em nói hai năm nữa lúc mà chúng tôi đều chín chắn rồi sẽ làm đám cưới. Tôi đồng ý và lên kế hoạch cho ngày vui của mình.
Vậy mà mới hôm gần đây, em nói lời chia tay với tôi khi tôi còn đang sống trong hạnh phúc. Em nói em không muốn mẹ phải suy nghĩ đau buồn vì em. Em nói nếu lấy tôi sau này sẽ giống như hoàn cảnh của mẹ hiện giờ.
Vốn gia đình em là người miền Bắc, nhưng cả nhà chuyển vào miền N.am s.inh sống đã lâu. Nhưng năm nào bố em cũng phải đi đi về về chăm ông bà nội bị bệnh ngoài Bắc. Thấy bố em phải suy tư, buồn nhiều vì không ở gần để tiện chăm sóc ông bà nên em cũng hiểu được nỗi khổ của mẹ.
Còn tôi vốn cũng từ Bắc vào Nam mà học tập. Em không muốn xa gia đình. Em nghĩ ra viễn cảnh của hai đứa sẽ giống như của bố và mẹ bây giờ nếu chúng tôi cưới nhau. Em đã suy nghĩ rất nhiều và rất đau khổ khi quyết định nói lời chia tay với tôi trong nước mắt.
Sao tôi chia tay em được, vì em mà tôi quyết định ở lại Sài Gòn lập nghiệp bởi tôi đã quá yêu em. Em là một phần không thể thiếu trong cuộc đời tôi. Mẹ em cũng đã nói với tôi, mẹ chỉ cần em được hạnh phúc không có một sự ép buộc nào từ phía gia đình, mẹ đã nghĩ tôi và em sẽ đến với nhau.
Nhưng em dứt khoát quá em quyết liệt quá tôi có nói sao em cũng không thay đổi suy nghĩ. Tại sao không nghĩ một cách giải quyết khác cứ nhất thiết phải chia rẽ tình yêu làm cả hai đau khổ ư? Em đến với tôi thật bất ngờ và quyết định chia tay tôi cũng bất ngờ quá.
Cuối cùng gửi người anh yêu: "Anh chỉ muốn nói với em rằng, anh yêu em nhiều lắm chỉ mong em thay đổi suy nghĩ hãy sống một lần vì bản thân mình bởi anh cần em".
Theo VNE
Ba lần thất bại khi cầu hôn bạn gái 2 năm tôi chờ đợi và 3 lần em không chấp nhận, nhưng em chưa cho tôi một lời giải thích thoả đáng. Tôi suy nghĩ rất nhiều, không biết em có thật sự yêu tôi hay không. ảnh minh họa Tôi 26 t.uổi, em cũng vậy, chúng tôi yêu nhau được 3 năm. Thời gian này đối với một tình yêu nói...