Mối tình vụn.g trộ.m của em
Tôi đã yêu, yêu da diết và mãnh liệt. Tình yêu đó hẳn sẽ làm nhiều người mơ ước và ngợi ca, nếu như… tôi và anh ấy chưa có gia đình. Giá mà tôi không phải nói hai từ “nếu như” cay nghiệt ấy.
Ảnh minh họa
Tôi lấy chồng khi thành đạt, khi đủ thông thái để lựa chọn một người đàn ông xứng với mình. Nhưng có lẽ sự khôn ngoan quá đỗi của tôi ngày ấy lại giế.t chế.t cảm xúc rất đời của một người đàn bà đó là “Yêu”.
Chồng tôi yêu tôi, tử tế, công ăn việc làm ổn định. Tôi có cảm tình và rất ưng ý với chồng khi anh ấy đặt vấn đề nghiêm túc là muốn cưới tôi. Ôi! Giá mà tôi hiểu được cái gọi là “cảm tình” và “ưng ý” ấy hoàn toàn không đồng nghĩa với tình yêu thì tôi đã không phạm sai lầm như hôm nay.
Tôi sống trong một cuộc hôn nhân hạnh phúc. Tôi chẳng có gì không hài lòng với nó. Chồng tôi làm tất cả những gì được coi là nghĩa vụ của một người chồng cần phải làm. Tôi lại thấy “ưng ý” khi anh ấy làm chồng. Tôi cũng rất tốt với chồng mình, chăm lo cho anh ấy từ miếng ăn, giấc ngủ, lo cho anh ấy từ hình ảnh khi xuất hiện chốn đông người. Mọi người dành cho vợ chồng tôi hai từ “ngưỡng mộ”. Tôi chẳng có gì phàn nàn về người chồng của mình. Tôi hạnh phúc!
Video đang HOT
Nhưng tôi bắt đầu phát hiện ra hai cảm giác hạnh phúc hoàn toàn khác nhau khi tôi gặp người đàn ông đó. Cảm giác hạnh phúc của tôi với chồng là cảm giác hạnh phúc của một người vợ. Còn cảm giác với người đàn ông đó là cảm giác hạnh phúc của một người đàn bà được yêu. Mà tôi thì lại chỉ muốn mình là người đàn bà thôi.
Tôi gặp người đàn ông đó tình cờ. Trước nay tôi không hề biết tình yêu sét đán.h đáng sợ như vậy. Tôi và anh ấy yêu nhau ngay từ cái nhìn đầu tiên. Tôi bắt đầu hiểu được tôi chưa bao giờ có cảm xúc đó với chồng, dù là trước hay sau khi cưới. Tôi thấy toàn thân mình tê rân lên khi anh ấy nắm lấy bàn tay, thấy tim mình đậ.p không kiểm soát khi anh ấy nhìn sâu vào mắt tôi.
Anh ấy cũng có vợ rồi. Vợ anh ấy giỏi giang, xinh đẹp hơn tôi gấp bội phần. Chỉ nhìn vẻ ngoài của anh ấy tôi biết chị chăm lo cho anh như thế nào. Chúng tôi yêu nhau. Với tôi và anh, chúng tôi là những người đang yêu, còn với gia đình, chúng tôi là những kẻ ngoạ.i tìn.h.
Xin ai đó đừng vội kết luận tôi là loại đàn bà chốn chúa lộn chồng. Hơn 1 năm trời yêu nhau, chúng tôi chưa bao giờ đi quá giới hạn. Thậm chí cả một cái hôn cũng không hề có. Chỉ là những chiều ngồi trước biển, chỉ là khoảng lặng không nói lên lời khi cùng nhau ngắm mưa, chỉ là dựa vào bờ vai… Chỉ là thế thôi! Nhưng tôi biết mình đã ngoạ.i tìn.h trong tâm tưởng. Mà cái ngoạ.i tìn.h đó còn đáng sợ hơn là ngoạ.i tìn.h thể xác.
Với cả tôi và anh ấy đây đều là lần đầu tiên được biết đến cảm giác của tình yêu đôi lứa. Vì vậy biết là tội lỗi với vợ, với chồng mình nhưng chúng tôi vẫn không sao kìm nén nổi tình cảm đó. Tình yêu tội lỗi vì quá muộn màng của chúng tôi kéo dài hơn một năm. Tất nhiên chỉ là yêu của tâm hồn, không có gì lớn hơn thế cả.
Chúng tôi không dám quyết định điều gì, không dám từ bỏ cái gì. Nếu hạnh phúc của chúng tôi được tạo ra bằng sự đau khổ của chồng tôi và vợ anh ấy thì thực sự chúng tôi có hạnh phúc nổi không? Chúng tôi không đủ tàn nhẫn để làm thế. Tôi và anh quyết định dừng lại trước khi mọi chuyện quá muộn. Anh ấy tạm biệt tôi, cùng vợ chuyển đến nơi khác như một cách để chúng tôi quên tình yêu đó đi. Có lẽ vợ anh ấy sẽ ngạc nhiên đôi chút về sự thay đổi ấy. Anh ấy đi, tôi ở lại còn tình yêu không biết về đâu…
Giờ tôi vẫn sống vui vẻ bên chồng. Nhưng tình yêu đó âm ỉ trong lòng tôi. Chồng tôi càng tốt với tôi, tôi càng thấy mình mang tội lớn. Ông trời đã ban tặng tình yêu cho con người, tại sao không cho nó đến đúng thời điểm mà nó cần phải đến. Tại sao ông trời không mang tình yêu đó đặt vào tôi và chồng. Giờ này, tôi xin trời hãy giúp tôi, hãy mang tình yêu đó ra đi, để tôi được là một người vợ yêu chồng…
Theo VNE
Nỗi buồn khó nói
Nhìn vào công việc của hai vợ chồng, bạn bè và những người thân đều đán.h giá anh so với vợ cứ như "quạ sánh với công".
Anh chỉ là một nhân viên hành chính quèn, làm ngày tám tiếng. Ngược lại, em là giám đốc một công ty, quanh năm bận tít mù với đủ thứ việc. Ngoài việc điều hành công ty, em còn phải làm ngoài giờ với những cuộc tiếp khách, tiếp lãnh đạo, tiếp thanh tra... đến phờ phạc cả người.
Anh rất thương và thông cảm cho vợ, tình nguyện đảm đương hết việc nhà. Hồi các con còn nhỏ, sáng anh lo cho con ăn uống, đưa tới trường. Về nhà lại lo cơm nước, giặt quần áo, quét dọn. Con bỏ ăn, bị ấm đầu, sổ mũi; quê nội, quê ngoại có chuyện vui, chuyện buồn, một tay anh lo liệu hết. Bận rộn vậy, tới cơ quan anh còn mượn miếng đất sau văn phòng tranh thủ trồng rau, mùa nào thứ nấy. Trong cơ quan ai cũng khen anh chịu khó, chỉn chu công việc, có năm còn được bình bầu là chiến sĩ thi đua. Mùa hè, được dăm ba ngày nghỉ cùng cơ quan, anh khóa cửa dắt hai đứa con xuống biển hay lên núi. Em nhàn tênh việc nhà, chỉ lo chu cấp tiề.n ăn học cho các con.
Hồi còn ở căn nhà cấp bốn, chiều nào anh cũng hì hục chẻ củi, phơi củi, lo chuyện bếp núc. Sau này khá hơn, vợ thương chồng nên sắm bếp gas, anh không phải chẻ củi nữa. Nhưng, ngôi nhà ba tầng xây cất xong, anh lại phải vất vả hai, ba ngày lau nhà, quét cầu thang một lần. Hai đứa con được học hành tử tế, đứa nào cũng thành đạt. Nhưng, mỗi khi gặp lại các con, anh cảm thấy hình như chúng đang dần xa cách cha. Mọi lời răn dạy phải sống như thế nào cho đúng, học thế nào cho tốt, chúng chỉ "dạ... dạ" cho đúng lễ nghĩa, chẳng bao giờ làm theo. Anh biết lúc này, ảnh hưởng của mẹ quan trọng hơn, bởi các nhu cầu về tiề.n bạc, đường công danh của con đều do em thu xếp.
Những ngày gia đình đoàn tụ, trong khi anh lo đi chợ, hoặc lui cui nấu ăn dưới bếp, thì ba mẹ con ngồi chuyện trò rôm rả, nhận xét chỗ này, chỗ kia trên thế giới đẹp hay xấu, văn minh hay lạc hậu. Cơm nước xong, mấy mẹ con kéo nhau ra xe đi siêu thị, shop thời trang, anh lại xắn tay áo với đống đồ dơ. Nhiều đêm em về muộn, say nhừ vì phải tiếp rượu đối tác, anh phải thay đồ, lau người cho vợ mà không hề phàn nàn, trách móc. Có lần, khách hàng người nước ngoài đòi được gặp mặt "phu quân giám đốc" trong tiệc chiêu đãi, anh khấp khởi mừng vì có cơ hội tiếp khách giúp vợ. Không ngờ ông khách nước ngoài tửu lượng cũng cao, anh vô tư uống rồi mời, mời rồi uống. Kết quả là cả khách lẫn chủ say mèm, báo hại em không ký được hợp đồng làm ăn. Từ đó, chẳng bao giờ anh được đi tiếp khách giúp vợ nữa.
Hai đứa con sợ "xấu mặt" cha, bắt mẹ phải mua cho anh chiếc xe hơi đi lại cho đỡ mưa nắng. Xe mua xong, anh phải mất thời gian học lái, thi lấy bằng. Cả năm chỉ đôi ba lần về quê giỗ họ hàng, ngày Tết về thăm ông bà nội, ngoại là anh chở vợ con đi, còn thường là xe trùm mền một chỗ.
Nỗi buồn của anh thật khó nói. Đàn ông vốn phải gánh vác những việc lớn trong gia đình, ngoài xã hội, chịu đảm đang công việc nội trợ như anh là do hoàn cảnh bất khả kháng. Anh chỉ cần sự ghi nhận và thông cảm của mẹ con em, mà biết có được không?
Theo VNE
Nhục vì chồng mê rượu Chị khóc tức tưởi, áo dây bẩn, tóc tai bê bết. Mọi người xung quanh cố dỗ. Ai cũng bảo: "Thôi chấp gì, say mà! Rượu nói chớ phải ổng nói đâu!". Tôi thương chị, nhưng cũng thầm trách, đã "lệch" mà cứ "kê cho bằng", đến nỗi hại mình. Chị là bạn cũ của tôi, vốn là người đàn bà biết "giữ...