Mối tình đầu như một vết chân trên cát
Nếu ai đã từng bị tổn thương thì chắc hẳn rằng, vết thương đó sẽ mãi không thể lành lại được. Và tôi cũng vậy, dù cho thời gian có trôi qua nhưng mọi thứ đối với tôi vẫn không thể thay đổi.
Tôi yêu anh, một mối tình thật lãng mạn và trong sáng. Chúng tôi đã có một quãng thời gian thật đẹp và hạnh phúc bên nhau. Hai đứa chúng tôi học cùng nhau từ thuở cấp ba, ngồi chung bàn và rất hay gây sự với nhau. Rồi thời gian trôi qua, chúng tôi bắt đầu yêu nhau từ lúc nào cũng không biết, chỉ biết rằng hai đứa luôn lo lắng cho nhau và sẽ cảm thấy buồn khi không được nói chuyện cùng nhau mỗi ngày…
Tôi nhớ như in những ngày tháng hai đứa đạp xe đi chơi, cùng nhau dạo phố, cùng chia sớt với nhau những niềm vui, nỗi buồn. Rồi có những hôm tôi ốm, anh tận tụy chạy đi mua thuốc, lo lắng, chăm sóc tôi từng li từng tí khiến tôi không thể nào quên được…
Thế nhưng, chẳng có điều gì gọi là vĩnh cửu vì cái gì bắt đầu rồi cũng sẽ có ngày kết thúc. Ngày xưa yêu nhau, tôi hạnh phúc bao nhiêu thì giờ đây, tôi lại đau khổ bấy nhiêu. Kể từ năm thứ 4 đại học, khoảng cách hai đứa ở xa nhau khiến anh đã phản bội tôi và đến bên người con gái khác. Tôi vẫn không hề biết được chuyện gì đã xảy ra, vẫn lo lắng, quan tâm đến anh rất nhiều… nhưng tôi cảm nhận được sự thay đổi đột ngột của anh, đó là anh không muốn tôi đến xóm trọ anh nữa.
Dù có cố gắng thế nào đi nữa, tôi cũng không thể nào đến bên người đàn ông khác (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Anh lạnh lùng đối xử với tôi như thế, rồi càng ngày, anh càng đẩy tôi xa cuộc đời anh… Cho đến một ngày, tôi bàng hoàng khi nhận ra tất cả sự thật đau lòng đó. Đấy là một buổi sáng sớm, khi anh và người ấy đang ở với nhau, cô ấy đã đọc được những tin nhắn yêu thương của tôi gửi cho anh… Rồi cô ấy đã lấy máy anh nhắn lại, bằng những lời lẽ xúc phạm, mỉa mai khiến trái tim tôi đau lắm…
Khi biết được người yêu phản bội, tôi dường như sụp đổ… nhưng tôi vẫn cố gắng làm mọi chuyện để không trở nên tồi tệ. Vậy là thời gian trôi qua, tình yêu gắn bó suốt 5 năm qua cũng nhạt nhòa dần… và rồi cũng đã kết thúc.
Tôi biết anh và người đó ở cùng xóm trọ, biết anh đưa người đó về quê ăn Tết và ở với nhau như vợ chồng… và tôi biết, trái tim tôi đớn đau hơn bao giờ hết khi người con trai tôi yêu thương nhất đã vĩnh viễn rời bỏ tôi.
Tôi đã cố quên, đã tự an ủi mình “sẽ không sao hết”, đã cố gắng làm tất cả mọi thứ để quên đi hình bóng cũ… Nhưng đã mấy năm trôi qua, tôi vẫn không thể nào quên được hình ảnh anh.
Bây giờ tôi đã 26 tuổi, đã là một giảng viên đại học… nhưng tôi vẫn chưa thể tìm cho mình được một nửa yêu thương thực sự. Gia đình luôn giục tôi kết hôn, những chàng trai đến với tôi thì đều nhận xét tôi kiêu kỳ, không cởi mở… nhưng biết làm sao được khi tôi không có niềm tin vào đàn ông, vào tình yêu nữa?
Khi đã không còn niềm tin thì dù có cố gắng thế nào đi nữa, tôi cũng không thể nào đến bên người đàn ông khác, yêu thương người ấy như tôi đã từng yêu…
Theo VNE
Cô em chồng khờ dại
Nhà chồng tôi có bốn anh em trai, cố mãi mới được thêm cô út, khi ấy sức khỏe của mẹ chồng không được tốt, cộng thêm đàn con lít nhít nên chỉ biết cắm cúi làm lụng, đâu dư thời gian mà dạy dỗ con. Cô út sống có phần tự do như cây cỏ.
Học xong cô được chồng tôi xin cho vào công ty tư nhân, làm tương đối ổn, nhưng cô vẫn cứ rúc mình trong vỏ ốc, ít giao du. Cho đến ngày công ty tuyển một anh lái xe, nhìn bụi bặm và khá đẹp trai. Cô út "chết" anh ta từ cái nhìn đầu tiên và không thể kìm nén lòng mình, khiến anh chàng biết, nên chẳng ngại ngần đón nhận tình cảm ấy.
Tôi biết chuyện chỉ dặn cô nên tỉnh táo tìm hiểu cho kỹ, phải gặp gỡ bạn bè, thậm chí là cả bố mẹ anh ta xem gia cảnh thế nào. Hình như cô chưa kịp làm những gì chị dâu dặn thì xảy ra việc cô có bầu, song anh ta nói thẳng sẽ không cưới, đồng thời xin nghỉ việc. Cùng lúc đó cái thai lại tự dưng bị sảy, anh ta liền cười khẩy cho rằng cô cố tình dựng chuyện để bắt vạ.
Quá xấu hổ không muốn ai biết chuyện, nên cô nào dám làm ầm ĩ mà âm thầm nhịn nhục. Nghe đâu chỉ ít lâu sau gã đó lấy vợ.
Chạc tuổi nhau nên chị em dâu cũng hay tâm sự, nhưng nghe cô kể nhiều lúc thấy vừa thương vừa giận. Không chỉ trong công việc cô chẳng biết cư xử thành ra hay mất lòng đồng nghiệp, cho đến cách ăn nói, ứng xử thường ngày không được mọi người đánh giá cao, rồi quan trọng nhất là nơi tình cảm đôi lứa, cô cũng không có được sự sáng suốt cần thiết.
Cô thổ lộ với tôi đang qua lại với người bạn ngày xưa học cùng trung cấp. Cô bảo người ta thật lắm và cô cũng dốc hết lòng mình với họ. Cô kể họ nghe về sai lầm ngày trước với gã lái xe. Dù không muốn dạy em mình phải giả nai, dối trá, nhưng cô "tâm sự" thế tôi cho là quá sớm. Quả nhiên sau đó tiếp tục thấy cô suy sụp, vì anh bạn quay ngoắt, lạnh nhạt hẳn.
Cô thì đang trong tình trạng báo động, ai ai cũng giục giã, trêu đùa "gái vừa già vừa ế" nên cứ cuống, đã rất muốn lấy chồng. Vậy là mọi người thi nhau giới thiệu, có chị mối lái cho một anh hơn cô chục tuổi, là bộ đội. Chồng tôi kín đáo dò la thì hay, anh chàng uống rượu như nước, và thi thoảng có thú vui làm vài con lô đề. Chẳng hiểu lý do nhưng anh ta đã ly hôn hai năm nay, hiện nuôi cậu con trai học lớp ba, còn đứa bé ở với mẹ.
Cô út có vẻ ưng khi thấy anh chàng có căn hộ tập thể nhỏ, cô hí hửng "lấy anh ấy sẵn nhà mà ở, chứ giờ hai vợ chồng phải đi thuê trọ thì cũng chết". Tôi nghe mà thâm tâm lo lắng, bất ổn, vì chưa biết cô yêu anh ta đến đâu và họ thì thiết tha với cô ở mức độ nào, hay chỉ được chăng hay chớ. Giả như đồng cảnh "rổ rá cạp lại" thì có khi còn dễ thông cảm với nhau, đằng này... Cô làm sao hiểu được những vấn đề phức tạp, con riêng con chung. Cô cười "Em chẳng thấy thế nào cả". Chồng tôi bực bội: "Thôi, kệ xác nó, ngốc nghếch thì ráng chịu".
Nhưng sau này cô sướng thì không sao, chứ cô mà vất thì vợ chồng tôi cũng bị dằn vặt, đâu thể thoải mái nổi.
Theo VNE
Vợ chồng xung khắc tuổi nhau chưa hẳn xấu Trong buổi đàm đạo với Thiền sư Pháp Hạnh một vị du sĩ với nhiều tác phẩm hội họa nổi tiếng cũng như nhiều bài pháp hay về hạnh phúc, nhiều Phật tử trẻ hỏi sư rằng có tuổi hợp nhau để kết hôn không? Trai gái yêu nhau nhưng đi xem bói thì thầy bói nói là tuổi không hợp nếu lấy...