Mình làm lại nhé!
Anh của em! Vậy là mọi chuyện có vẻ như khá ổn rồi anh nhỉ? Em thực không dám tin đó là sự thật khi nghĩ tới khoảng thời gian này vào tuần trước, chẳng khác nào địa ngục anh ạ!
Em không làm được gì, không nghĩ được gì, không hiểu được gì… Trong đầu lúc nào cũng chỉ hiện lên những dòng chữ đó, những lời anh nói với một người con gái khác mà không phải là em. Đến giờ, nếu nói là quên thì cũng không hẳn nhưng chắc chắn đã nguôi ngoai nhiều, vì em tin vào cái mà chúng mình gọi là tình yêu. Tình yêu chúng mình cũng gần được một năm rồi anh nhỉ? Nhiều lúc em thấy sao nhanh vậy. Những lúc nhớ lại cảm giác bồi hồi lúc ban đầu vẫn còn y nguyên như mới ngày hôm qua. Nhưng nhiều khi lại thấy sao mới một năm thôi vì mình hiểu nhau như đã biết nhau từ lúc vừa sinh ra vậy. Một năm với bao biến động.
Anh có còn nhớ ngày mình gặp nhau lần đầu tại những buổi tập dancesport? Ngày ấy nói chuyện với nhau dè chừng nhưng cũng rất vui anh nhỉ? Chính cái cảm giác vui vẻ ấy khiến mình như chăm hơn và là động lực để anh cố gắng hết mình vào ngày thi cuối cùng. Em biết lúc đó anh mới bị chấn thương ở bàn chân, đau tới mức anh đã phải dùng nạng. Anh có còn nhớ Tết 2009, anh đã nhắn cho em những gì để em bắt đầu đặt niềm tin nơi anh? Anh có còn nhớ có những lần anh gọi cho em rồi lại hỏi “là em à, anh gọi nhầm”, rồi lại gọi để rủ em đi dạo và nghe em cáo bận vì đơn giản lúc đó cả hai đều đang có cuộc sống riêng. Anh có còn nhớ tối trước khi anh đi Sầm Sơn, anh ngồi chờ em tới 3 tiếng liền rồi giận dỗi đùng đùng bỏ về, báo hại em ngày hôm sau bồn chồn cả buổi tìm cách bắt anh nghe điện thoại mặc dù trong lòng vẫn ấm ức thấy anh thật vô lý. Nhưng nếu không có ngày hôm đó, có lẽ anh sẽ chẳng về với em và em cũng chưa thể hiểu em cần có anh bên mình. Biển ở bên hai ta từ đó, anh nhỉ.
Anh có còn nhớ lần đầu tiên em đi công tác ở Đà Lạt? Anh đã bất ngờ đến thăm làm em vui đến mức chạy ào đến ôm anh. Đó là lần đầu tiên anh làm em cảm nhận được cảm xúc trong anh, hiểu anh muốn em ở bên anh đến thế. Anh có còn nhớ ba ngày tuyệt diệu mình ở Đà Nẵng. Những buổi tối anh nắm tay em đi dọc bờ biển và thì thầm với em rằng “lần sau, khi về đây, em sẽ đi cạnh anh với cương vị là một người vợ”. Lúc đó em cũng tự hứa với lòng mình trước biển rằng “em sẽ cố gắng, sẽ đấu tranh để bước bên anh”. Anh có còn nhớ những khi mệt mỏi mình thường lên Phủ và đi dạo bên Hồ. Đó là lúc mình bỏ lại đằng sau những ồn ào và mệt mỏi. Mình chia sẻ cho nhau về những niềm vui và cả những khó khăn trước mắt. Mình nắm tay nhau thật chặt và tự nhủ rằng “chút nữa thôi, khi bước ra khỏi đây, trở về với cuộc sống thường nhật, mình sẽ vẫn tiếp tục cố gắng nhưng sẽ yên lòng hơn rất nhiều bởi có ai kia vẫn đang nắm chặt lấy tay mình”.
Anh có còn nhớ có những ngày cuối tuần mình làm việc cùng nhau, tranh luận miệt mài để anh gõ vào đầu em “nói một câu là cãi một câu” rồi lại phá lên cười. Những lúc ấy dù chẳng nói ra đâu nhưng có lẽ cả anh và em đều thấy thật may mắn khi được san sẻ với nhau cả về công việc, anh nhỉ? Anh có còn nhớ những buổi chiều em ngồi trên khán đài nhìn anh đá bóng. Đó là lúc em cảm thấy anh trút được áp lực công việc và gia đình, là lúc em nhìn thấy anh ở một góc độ khác. Đó chính là lí do tại sao em cứ nói em muốn đi xem anh đá bóng, nhìn anh te tởn chạy trong sân dù nhiều lúc anh không thực sự muốn em đi cùng, sợ “vía” em đen làm đội anh toàn thua. Và em biết có thể vì anh sợ anh không thể tập trung khi cứ vừa đá vừa phải nhìn em trên khán đài, phải không nhỉ? Anh có còn nhớ những trớ trêu mà cuộc sống dành cho tình yêu chúng mình, những cảm giác đau nhói khi đối phương vì vô tình và cả vô tâm làm ta tổn thương? Những hờn ghen khi nghe người yêu của mình nói chuyện ngọt nhạt với một người khác, cả cái cảm giác trống rỗng khi mường tượng ra cuộc sống nếu thiếu vắng nhau… Liệu tất cả những điều đó, anh có còn nhớ? Em không biết chắc chắn nhưng có lẽ cả em và anh đều sẽ khó có thể quên. Mình cùng hiểu đến được với nhau khó khăn thế nào và khó khăn bội phần để quyết giữ lấy nhau. Hôm nay, em vẫn ở đây, vẫn chờ anh thực hiện những lời hứa, vẫn dõi theo để biết anh dần trả “món nợ cả đời” cho em thế nào. Mình cùng phải cố gắng anh nhé! Cố gắng gây dựng niềm tin trong nhau, nắm tay nhau vượt qua những khó khăn trước mắt vì cùng một mục đích và ở đó có cả anh và em. Anh yêu, mình cùng làm lại nhé! Fiona.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Định mệnh em yêu anh
Em không biết phải bắt đầu từ đâu tình yêu ạ. Mọi chuyện cứ như thể là một trò đùa và em đang lạc lõng giữa vòng cung ấy. Tình yêu đến với em ngọt ngào khi em bước chân vào ngưỡng cửa đại học. Một tình yêu thuần khiết, giản đơn và ngập tràn hạnh phúc.
Người ta bảo tuổi của em, cả cuộc đời luôn lao đi kiếm tìm tình yêu đích thực của mình. Nhưng khi em đến với anh, em ở gần bên anh, em thực sự nghĩ rằng em đã có thể dừng lại, em đã tìm ra một nửa đích thực của đời mình. Em hạnh phúc lắm chứ. Hạnh phúc vô vàn. Càng hạnh phúc hơn khi em nghe tất cả mọi người biết anh đều bảo rằng sau này đứa nào lấy được anh thì sẽ sướng. Chỉ có điều, người hạnh phúc ấy không thể nào là em. Em không thể lấy anh vì anh là anh họ của em. Và cũng vì thế mà càng những lúc mình hạnh phúc, em lại càng khổ đau. Càng những lúc anh nói về chuyện tương lai, anh muốn mình tiến xa hơn nữa, em lại ngập ngừng. Đúng là trò đùa của số phận, biết làm sao bây giờ hả anh? Có lúc, em cứ nghĩ giản đơn rằng cứ chạy đến một nơi thật xa, cứ yêu, cứ cưới, cứ mang một đứa cháu xinh xắn về, rồi thời gian sẽ xoa dịu tất cả. Nhưng , chưa bao giờ cuộc sống này là giản đơn như em tưởng tượng. Và một người con gái luôn hướng về gia đình như em, thực sự không dám làm như vậy. Em sợ làm tổn thương gia đình em và dĩ nhiên em cũng sợ làm tổn thương gia đình anh bởi xét cho cùng gia đình anh và gia đình em là một. Chúng ta không thể nào phủ nhận được điều đó.
Anh nói rằng anh sẽ hỏi bố mẹ anh về chuyện của chúng mình. Rồi anh sẽ hỏi bố mẹ em. Anh nghĩ thực sự có thể làm như vậy được ư? Nếu mọi người không biết, em vẫn có thể ở bên anh trong im lặng, trong xa cách, vẫn hạnh phúc cảm nhận được tình yêu của anh. Còn nếu như sự việc vỡ lở... Anh biết nhà mình rồi đấy, không đánh mắng, không chửi rủa, chỉ nhẹ nhàng và bền bỉ khuyên răn. Đó mới chính là điều làm em khổ tâm và dằn vặt. Nhưng em không muốn mất anh, thực sự không bao giờ muốn như vậy. Khi em đề nghị chúng mình cắt đứt liên lạc trong 6 tháng. Em muốn chúng mình có thời gian để suy nghĩ thật kỹ rằng mình có đủ can đảm để vượt qua những trở ngại sẽ gặp phải khi đến với nhau không? Em muốn có một khoảng thời gian chờ đợi thực sự để mai này khi có được nhau, em hiểu rằng mình xứng đáng có được điều đó. Lúc đó sẽ không ai đủ tư cách để có thể nói với em rằng tình yêu của em chỉ là sự bồng bột ngây dại của tuổi trẻ. Đó là tất cả những điều em muốn. Nhưng anh đã phá vỡ lời hứa.
Một buổi tối anh say, anh nhắn tin và nói với em rằng anh rất nhớ em. Và em, dù không có một giọt rượu nào nhưng cũng không thể ngăn con tim yếu mềm của em nức nở và nói rằng em cũng rất nhớ anh. Có lúc, chúng mình nói rằng anh sẽ chờ đến lúc em 30 tuổi, ế nhăn ra, lúc đấy chả ai thèm lấy nữa, sẽ chỉ có mình anh muốn lấy em thôi". Nghe buồn cười nhưng lại có vẻ là khả quan và an toàn nhất đấy. Chỉ có điều, anh có đủ kiên nhẫn để chờ em đến lúc đấy không mà thôi. Tại sao em lại hỏi như vậy à? Bởi vì khi em hỏi anh, 5 năm nữa (em mới có 26 tuổi thôi, chưa là bà già 30 đâu) dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, nếu em vẫn muốn lấy anh, anh có đồng ý cưới em không? Em yêu cầu anh chỉ trả lời "có" hoặc "không" nhưng anh lại bảo rằng "có nếu lúc đấy anh chưa bị ràng buộc". Anh thân yêu, em hiểu rằng đó là một câu trả lời hoàn toàn chính xác nhưng đối với một người con gái đang băn khoăn và suy tính như em, câu trả lời này không thể xoa dịu em. Dù sao em vẫn là con gái, em vẫn yêu bằng tai anh ạ!
Em từng nói với anh rằng "em luôn linh tính em và anh sẽ còn phải vượt qua nhiều thử thách. Nhưng em cũng có một niềm tin rằng, dù có yêu ai, lấy ai đi chăng nữa, cuối cùng em cũng sẽ tìm về bên anh. Em không hiểu vì sao em lại có cái suy nghĩ quái gở đấy. Em chỉ biết rằng có một điều gì đấy rất mãnh liệt, thôi thúc em tin tưởng vào điều đó. Như một định mệnh của cuộc sống, định mệnh em yêu anh... Chỉ có điều, lúc đó anh không còn chấp nhận em nữa hoặc sẽ có một điều gì đó ngăn cản anh không chấp nhận em nữa. Một tình yêu, một gia đình mới chẳng hạn. Nhưng đó là chuyện tương lai, còn bây giờ, em muốn thiết lập lại lời hứa một lần nữa dù là không hay lắm nhưng em mong như thế có thể khiến em bình tâm hơn
Theo Bưu Điện Việt Nam
Tương lai và hoài bão Anh thương, cũng gần 10 ngày rồi sau khi mọi chuyện xảy ra. Những chuyện đau buồn giày xéo tâm hồn em. Em đã đi xa, đã cố gắng bắt mình phải quên, không được nhớ, không được nghĩ gì nữa trong những ngày xa anh. Anh - người chồng em yêu thương hết mực. Chúng mình đến với nhau, tất cả là...