Mình không cưới được không anh? (P.cuối)
Nếu em không làm vợ anh, đấy là điều khiến anh tổn thương ghê gớm nhất!
Thảo vội vàng chạy xuống phòng khách tìm dì, nước mắt cô chảy dài:
- Dì ơi, dì đèo con ra bến xe đi dì.
- Sao thế con?
- Nhanh đi dì, con sẽ kể sau. Con xin dì đấy, dì đèo con ra bến xe nhanh đi, con phải về!
Cô chỉ ước sao có thể chạy ngay đến bên anh lúc này (Ảnh minh họa)
Ngồi trên xe khách, cô không sao kìm được những giọt nước mắt. Khi chiếc điện thoại được mở nguồn là lúc cô chết lặng, Hoài nhắn tin: “Chị gọi cho em nhưng không liên lạc được, anh Quang bị tai nạn giao thông, đang cấp cứu tại…”.
Không đợi đọc hết tin nhắn, cô liền gọi điện cho Hoài, giọng Hoài nức nở:
- Chị xin lỗi, tất cả là tại chị, chị đã cho anh Quang địa chỉ của em, anh ấy đã đi xe máy lên Trà Cổ để tìm em, trên đường đi anh ấy bị tai nạn… Em về ngay còn kịp.
Nước mắt Thảo chảy dài ướt đẫm cả vạy áo. Cô chỉ mong cho chuyến xe đi thật nhanh, chỉ ước sao có thể chạy ngay đến bên anh lúc này. Cô không thể mất anh, không thể để mất anh được. Cô biết, cô đã yêu anh rồi.
Vào đến bệnh viện, Thảo đã thấy Hoài ngồi ở đó, khuôn mặt buồn rầu. Còn anh thì đang nằm trên giường, đầu quấn bông băng, thiêm thiếp ngủ.
- Anh ấy qua cơn nguy hiểm rồi em ạ, đang nằm ngủ.
- Anh… anh ấy bị sao hả chị?
- Anh ấy bị bầm dập nhẹ bên ngoài nhưng nguy hiểm nhất là phần đầu. Đầu anh ấy bị đập xuống đường, có nguy cơ ảnh hưởng đến mắt và mất trí nhớ.
- Có nghĩa là bị tâm thần? – Thảo hốt hoảng.
- Ừ, đấy là trường hợp tồi tệ nhất có thể xảy ra, còn lại phải phụ thuộc vào việc anh ấy tỉnh lại như nào đã. Thôi, em ở đây với anh ấy, chị về qua nhà anh ấy đón bác gái.
Nói đoạn, Hoài đi ra ngoài, nhường chỗ cho Thảo ngồi xuống. Thảo nhìn anh ngủ thiếp mà rơm rớm nước mắt, tự trách bản thân… Nếu không vì cô trốn chạy, nếu không vì đi tìm gặp cô thì anh đã không bị tai nạn như thế này. Tất cả là tại cô – nghĩ đoạn, cô ôm anh khóc nấc lên.
Anh khẽ cựa mình, Thảo ngẩng mặt lên nhìn anh trân trân.
- Anh… anh tỉnh rồi à?
- Tôi đang ở đâu đây? sao đầu tôi đau thế này?
- Anh… anh bị tai nạn, đây là bệnh viện.
- Cô là ai ?
Thảo sững sờ. Không lẽ anh đã quên cô thật sao? Không, không thể như thế được… Nước mắt cô lã chã rơi.
- Anh… anh thật sự không nhớ em là ai sao?
- Tôi không biết cô là ai cả? Cô là ai?
Video đang HOT
- Em… em… – Cô nghẹn đắng nơi cổ.
- Cô là ai? – Anh hỏi lại, nhìn cô chăm chú.
- Em… em là người yêu của anh mà!
Cô khóc òa, ôm chặt lấy anh. Bất giác, cô cảm nhận vòng tay anh ghì cô vào lòng. Cô cựa quậy đẩy anh ra nhưng không sao đẩy được.
- Em nhận rồi nhé! Người yêu của anh. Anh bắt được em rồi, em đừng có mơ mà chạy khỏi anh nữa nhé !
- Thì ra… thì ra là anh giả vờ… anh với chị Hoài… em ghét, em ghét.
Cô vùng vằng chạy ra ngoài, Hoài chặn cửa kéo cô lại.
- Thôi đừng trốn chạy nữa em. Hãy đón nhận hạnh phúc của đời mình đi, đừng để đến khi mất rồi hối hận không kịp.
Thảo sững sờ, nước mắt tuôn rơi.
- Em cảm ơn chị! – Nói rồi, cô quay lại nhìn anh mỉm cười dịu dàng.
- Em đồng ý!
***
Quang vui vẻ vòng tay ôm lấy eo mẹ từ phía sau. Anh là người sống tình cảm, anh thích được ôm mẹ như vậy. Bà thực sự rất cảm động bởi từ lâu lắm rồi, Quang mới ôm bà. Kể từ ngày Huyền mất, Quang lầm lì và trầm lặng hơn, vậy mà giờ đây, con bà đã thay đổi, như thể là nó đã tìm được nguồn vui sống.
Bà khẽ mìm cười khi thấy con vui. Chưa kịp hỏi, anh đã liến thoắng:
- Mẹ ơi, tối nay con đưa người yêu về ra mắt bố mẹ. Mẹ làm cơm giúp con nhé!
- Nó làm gì hả con?
- Mẹ gặp khác biết! Con đi làm đây.
Nói đoạn anh phóng xe ra khỏi cổng, để lại mẹ anh đứng tần ngần nhìn theo. Bà đoán là Hoài. Huyền mất, bà đã chứng kiến con bà như một cái xác không hồn, đau đớn, khổ sở. Người luôn ở bên động viên Quang, an ủi Quang, kéo Quang ra khỏi vũng bùn quá khứ là Hoài, chắc chắn bạn gái của con trai bà chỉ có Hoài.
Giờ không có gì quan trọng hơn việc được ở bên cạnh anh (Ảnh minh họa)
Ngoài Hoài ra, bà cũng không thấy con trai bà có người phụ nữ nào khác.
Bà khẽ mỉm cười vì bà rất quý Hoài. Cô vừa thùy mị lại dịu dàng, đúng mẫu người phụ nữ truyền thống. Không những thế, bà biết Hoài yêu con bà chân thành, trong lòng bà cũng đã ngầm thừa nhận Hoài là con từ rất lâu rồi.
Tối đến, bà ngạc nhiên, người mà Quang đưa về không phải là Hoài, mà là một cô gái mỏng manh, xinh đẹp tên Thảo. Bà thoáng chút thất vọng. Thảo tinh tế nhận ra sự không hài lòng trên khuôn mặt mẹ anh. Nhưng cô không nghĩ nhiều, với cô, giờ không có gì quan trọng hơn việc được ở bên cạnh anh, cho dù điều ấy có là sai trái đi chăng nữa.
Quang bước vào nhà, mẹ anh ngồi đợi anh tự bao giờ.
- Hôm nay mẹ không đi tập thể dục ạ?
- Con ngồi xuống đây mẹ có chuyện muốn hỏi.
- Có việc gì vậy mẹ?
- Chiều nay Thảo đến đây. Tại sao con không nói cho mẹ biết nó bị bệnh?
- Điều ấy có gì quan trọng sao mẹ?
- Anh còn bảo không quan trọng hả? Tôi hỏi anh, nó bị AIDS thì làm được cái gì? Anh là con trai duy nhất trong nhà, còn hương khói sau này cho các cụ nữa.
- Sẽ có con mà mẹ.
- Tôi không đồng ý, anh chọn đi, một là con Thảo, hai là tôi. Nếu anh chọn nó, tôi sẽ tự tử cho anh xem.
Quang rụng rời chân tay, mặt mũi tối sầm. Mẹ anh biết mình vừa trót nói lời không nên nói. Quang đấm mạnh tay vào tường chảy máu.
- Sinh mạng không phải là thứ dễ đem ra để đánh đổi thế đâu mẹ ạ!
Nói đoạn, Quang bỏ mặc bà sững sờ ngồi đấy, hầm hầm đi ra khỏi nhà. Anh bấm điện thoại gọi điện cho Thảo.
- Chiều nay em đến nhà anh à?
- Vâng!
- Sao em nói cho mẹ biết?
- Vì em nghĩ mẹ phải được biết điều ấy.
- Em đang ở đâu? Anh gặp em được không?
- Em đang ở quê rồi, em muốn mình xa nhau một thời gian được không anh?
- Ừ. – Anh im lặng một hồi lâu rồi cũng thốt ra câu “ừ” nặng nhọc.
Quang biết, mẹ anh sẽ không bao giờ đồng ý Thảo và cô cũng biết điều này. Cô lấy cớ về quê mấy hôm là để dành thời gian cho anh thu xếp với mẹ và hơn hết là đế cô có thời gian bình tâm sau tất cả.
Điện thoại báo có tin nhắn facebook. Cô hờ hững mở xem, là anh.
- Thảo này, mình lấy nhau mà không cần đám cưới được không em?
- Anh này, thế mình chỉ yêu thôi mà không cưới được không anh?
- Em sợ điều gì?
- Em sợ, em sẽ khiến anh tổn thương!
- Nếu em không làm vợ anh, đấy là điều khiến anh tổn thương ghê gớm nhất!… Anh xin em hãy tin anh một lần ! Rồi chúng mình sẽ có những đứa con hoàn toàn khỏe mạnh! Anh hứa đấy! Anh là bác sĩ mà, anh đã giúp cho nhiều đôi bị HIV rồi có con khỏe mạnh rồi, chẳng lẽ không chữa được cho em ? Em hãy tin vào bác sĩ của em, em nhé!
Nước mắt Thảo tự nhiên rơi vô thức…
(Hết)
Theo Khampha
Chửa hoang thì sao?
Quá tam ba bận rồi, cầu xin đừng có lần thứ tư... Hồi trước người ta nói tuổi Ngọ lận đận, tôi không tin. Bây giờ thì tôi đã biết vì sao suốt ngày tôi cứ lồng lên, khổ sở vì đàn ông như vậy...
Chửa hoang thì đã sao? Điều đó chỉ nói lên rằng phía sau người đàn bà và đứa con trong bụng cô ta là một gã đàn ông vô trách nhiệm, hèn mạt. "Cô đừng có mơ. Định lấy cái bầu ra để bắt chúng tôi làm con tin à? Xin lỗi nghen, tôi mà nói một tiếng, người ta còng đầu mấy mẹ con cô vì cái tội tống tiền người lương thiện". Mẹ Vinh đã nói như vậy khi tôi muối mặt đến gặp bà.
Năm đó tôi 17 tuổi và đang học lớp 11. Sau khi ba tôi làm ăn thất bại, bị tai biến nằm một chỗ thì gia đình tôi lụn bại. Mẹ và các anh chị tôi phải ra đường làm đủ thứ công việc để kiếm miếng ăn. Chỉ có tôi là còn được tới trường. Nhưng thử hỏi, làm sao tôi có thể yên tâm học hành khi ngày ngày thấy người cha bệnh tật nằm bất động như một cái xác chết? Làm sao tôi có thể yên tâm đến trường khi ngày đói nhiều hơn bữa no? Làm sao tôi có thể yên tâm đến trường khi sự khốn khó vây quanh không phút giây nào rời bỏ?...
Tôi gặp Vinh lúc đó. Thật sự tôi cũng không biết tình yêu là gì. Điều tôi thấy rõ nhất là có Vinh tôi được ăn ngon, mặc đẹp; cha mẹ và các anh chị của tôi cũng được no đủ hơn bằng sự cung phụng của gã công tử con giám đốc một công ty XNK nổi tiếng. Tất nhiên, tôi cũng phải cho lại anh ta một thứ gì để "có qua có lại mới toại lòng nhau".
Và cái thứ tôi có, còn gì khác hơn tấm thân trinh trắng của một cô gái đang độ xuân thì? Tôi cho Vinh nhưng tôi cũng cảm thấy sung sướng vì điều đó thì cũng không thể nói là thiệt thòi. Thoạt đầu là mỗi tuần tôi xin nghỉ học một ngày để theo Vinh ra Long Hải, Vũng Tàu; có khi không đi đâu cả mà ở ngay Sài Gòn. Vinh thuê một khách sạn ở ngoại thành và giam tôi ở đó suốt đêm ngày.
Dần dần, mỗi tuần hai ngày. Điều bận tâm duy nhất của tôi lúc đó là vắt óc để nghỉ ra lý do xin nghỉ học. Nhưng trí óc của con người ta đâu phải vô hạn? Tôi nghĩ mãi không ra lý do, đành bỏ luôn, không xin phép. Kết quả là ban giám hiệu mời mẹ tôi vô. Mẹ tôi chỉ biết khóc chứ còn có thể nói được gì vì bà cũng biết những ngày tôi nghỉ học, tôi ở đâu, làm gì...
Giữa học kỳ hai năm lớp 11, tôi bị đuổi học. Có hề gì? Tôi bây giờ đã có xe máy xịn, quần áo đẹp, nhẫn kim cương lấp lóa trên tay. Tôi đã quen với những bữa ăn ê hề thịt cá. Như vậy thì cần gì cái mớ chữ nghĩa vớ vẩn ấy? Tôi đã có mọi thứ mà cần chi học hành. Hơn nữa, tôi cũng đã có thai với Vinh, muốn tiếp tục đi học cũng không được. Nhà trường đuổi tôi chính là làm ơn cho tôi.
"Anh đưa em về ra mắt ba mẹ xin phép cưới đi, nếu không mai mốt bụng to lên, mặc áo cưới không đẹp"- tôi bảo Vinh. Anh ta trợn mắt: "Cái gì? Phải bỏ đi chớ cưới xin gì? Mai anh đưa em vô Từ Dũ". Tôi trừng mắt ngó Vinh: "Anh nói thiệt hay đùa vậy? Sao lại phá?". Vinh nhăn mặt: "Bà già anh khó lắm, nếu biết có bầu trước, đời nào bả chịu cưới".
Đúng là tôi đã sai lầm khi khai thật với bà là tôi đã có thai. Sau một hồi chửi mắng, bà vứt cho tôi cọc tiền: "Cầm lấy giải quyết cái của nợ đó đi". Tôi vẫn cố vớt vát: "Thế... nếu con phá thai thì bác có cho tụi con cưới không?". "Dứt khoát không. Cái thứ con gái, con đứa mới nứt mắt thấy trai đã tươm tướp, ai mà dám rước về?"- bà nói và tiếp tục dúi cọc tiền vào tay tôi. Tôi còn lẳng nhẳng chưa chịu về thì bà đã quát lên, đẩy tôi đi: "Về đi, đừng có ở đây làm ô uế nhà tôi".
Thú thật, lúc đó tôi chỉ muốn đâm đầu vô đâu đó hoặc nhảy xuống con kênh Tham Lương đen ngòm để chết quách cho xong. Thế nhưng, chỉ nghĩ thôi chớ tôi làm gì có đủ gan để thực hiện.
Tôi đẻ non, thằng nhỏ chỉ có 2,3 ký, suốt ngày đau ốm vặt vẹo. Vinh chu cấp tiền nuôi con nhưng nhất quyết không cho khai sinh họ của anh ta. Chính vì vậy, thằng nhỏ mang họ mẹ. Nó lớn lên trong sự ghẻ lạnh của bên nội, sự cay đắng của nhà ngoại. Tôi muốn con lớn lên như một đứa trẻ bình thường nên quyết định dọn về Bảo Lộc sinh sống. Ở đó sẽ không có ai quấy rầy mẹ con tôi.
Thằng Tuấn 8 tuổi, tôi gặp Sỹ. Lần này tình yêu của tôi không còn bồng bột như xưa. Tôi đã có đủ lý trí để suy xét thiệt hơn. Tôi chọn Sỹ vì anh không câu nệ tôi đã một lần đò. Anh yêu tôi thật lòng và muốn cùng tôi chung sống suốt đời. Tôi theo anh về nhà ra mắt gia đình. Mẹ anh chê tôi "đàn bà con gái mà gò má cao quá". Tuy vậy bà vẫn bằng lòng cho chúng tôi cưới nhau.
Mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi, chúng tôi đã viết thiệp cưới và bắt đầu đi mời bạn bè. Thế nhưng, một trong những lần đi đó, Sỹ đã nhậu cùng bạn bè và bị lạc tay lái rơi xuống vực trên đường trở về. Trời ơi, sao số tôi khổ vậy? Mẹ anh ôm xác con gào lên: "Mẹ đã nói rồi mà không chịu nghe. Cái thứ đàn bà con gái gò má sát phu như vậy, lấy nó thì sớm muộn gì con cũng chết. Con ơi là con...". Nhìn bà, tôi thấy lòng đau như xát muối.
Chôn cất Sỹ xong, tôi phát hiện mình đã có bầu. Âu đó cũng là số phận. Anh mất đi nhưng vẫn còn để lại cho tôi một kỷ vật quý giá, dù để sinh ra và nuôi nấng kỷ vật ấy, tôi đã bị không biết bao nhiêu điều tiếng.
Bây giờ, khi nỗi đau đã chìm vào dĩ vãng, hai đứa con tôi đã lớn thì tôi lại gặp Lân. Mối tình này đến rất nhanh, chỉ sau 3 lần chúng tôi gặp gỡ. Lân nói với tôi: "Chúng mình không còn trẻ nữa, kén chọn làm gì". Rút kinh nghiệm hai lần trước, lần này tôi nhất quyết giữ gìn. Tôi bảo Lân nếu thật sự yêu và tôn trọng tôi thì hãy cố gắng chờ đến sau ngày cưới. Anh vui vẻ bằng lòng.
Hỡi ôi, sau ngày cưới và nhiều ngày nữa, tôi vẫn không được đón nhận niềm hạnh phúc vợ chồng. Nói ra thì có thể mọi người không tin và sẽ bảo, sao trên đời có người xui xẻo như vậy? Đúng là tôi xui xẻo khi lần này đã cố giữ gìn điều tốt đẹp nhất cho một người... không phải đàn ông. Anh bảo anh có bệnh và mong tôi thông cảm, giấu kín dùm.
Nếu như không có hai đứa con, có lẽ tôi chẳng thiết sống làm gì. Tôi không chịu nổi những ngày tháng bị giày vò bởi khát khao, ham muốn rất ư chính đáng của một người đàn bà. Tôi thèm khát đàn ông. Có gì sai đâu? Tất cả phụ nữ trên thế gian này đều thèm khát đàn ông kia mà!
Và bây giờ thì tôi lại phát hiện mình mang thai. Chủ nhân của cái bào thai là anh bạn đồng nghiệp. Chuyện của hai chúng tôi rất tốt đẹp, nếu không nói là tuyệt vời. Tôi nghĩ, nếu như anh không phải đã có một người vợ và hai đứa con thì mọi thứ sẽ tuyệt vời hơn.
Nhưng có sao đâu, tôi quen rồi. Mấy hôm trước vợ anh ta đến tìm tôi. Chị ta chỉ vào cái bụng đã lùm lùm đội áo của tôi xỉa xói: "Đồ chửa hoang, đồ đàn bà hư thúi".
Tôi cười: "Chửa hoang thì đã sao?". Rồi tôi gầm lên, nắm áo chị ta đẩy dúi dụi: "Cút đi! Về mà giữ chồng mày đi". Chị ta vừa lùi, vừa chửi vang vọng cả xóm. Tôi mặc kệ.
Hôm sau vô công ty, tôi thấy mặt anh ta xanh như đít nhái thì biết ngay là đã bị con chằn cái hành hình. Hừm, cái lũ đàn ông, đúng là... Tôi gọi anh ta lại gần: "Anh không dính dáng gì tới cái bầu của tôi, nghe rõ chưa". Tôi thấy mắt anh ta sáng lên.
Còn tôi thì bầm gan tím ruột. Trời ạ, lần này tôi lại mang tiếng chửa hoang... Quá tam ba bận rồi, cầu xin đừng có lần thứ tư... Hồi trước người ta nói tuổi Ngọ lận đận, tôi không tin. Bây giờ thì tôi đã biết vì sao suốt ngày tôi cứ lồng lên, khổ sở vì đàn ông như vậy...
Theo VNE
Chẳng lẽ khi yêu người ta ngu si, đần độn như vậy sao? Tôi không phủ nhận là mình có máu đào hoa bởi suy cho cùng, đàn ông mà không có chuyện đó thì người ta sẽ bảo mình ái nam, ái nữ. Nhưng lần này, cái máu ấy nó đang làm cho tôi lên bờ xuống ruộng. Đúng hơn là tôi bị sét đánh. Lưỡi tầm sét này không giống bất cứ cái nào...