Mình chia tay, anh thì hạnh phúc, em thì lười yêu…
Cũng qua rồi anh nhỉ? Cái tháng ngày của yêu thương, của quan tâm, của chỉ anh và em ấy.
Chia tay, Anh thì Hạnh phúc – Em thì trở nên lười yêu thương. Lười yêu thương chính bản thân, lười chăm chút cho bản thân, và cũng lười đón nhận tình cảm của người khác dành cho mình.
Chia tay, chắc em cũng không còn là mối bận tâm của anh nữa. Cuộc sống của em chắc cũng không còn đáng để anh lo nghĩ tới, thói quen của em, chuyện học hành, công việc của em.. tất cả giờ có lẽ nó sẽ chẳng ảnh hưởng gì tới anh nữa. Bởi: Anh đã có cuộc sống riêng và mối quan tâm khác không phải là em.
Mỗi ngày trôi qua, em vẫn tự nhủ với mình rằng phải sống thật tốt, phải thật mạnh mẽ, em phải là cô gái thật thành công… phải luôn cười thật tươi để có thể quên đi những gì không đáng nhớ và bắt đầu lại từ đầu. Không quan tâm tới người cũ – chuyện cũ… ấy vậy mà?
Em lại chẳng thể làm được. Con đường từ trường về nhà, từ nơi làm thêm về đều in dấu chân anh, nụ cười và những câu chuyện đã theo em suốt bao ngày.
Những lúc đeo tai phone nghe một bài hát buồn, nước mắt em lại rơi. Em chẳng hiểu sao nữa, dần quen với cảm giác một mình, dần làm bạn với bóng đêm nhiều hơn, dần dần xa dần với các mối quan hệ,tình cảm ” trai gái”.
Video đang HOT
Như con mèo lười vậy, chẳng biết từ lúc nào mọi cảm giác trong em dường như tan biến theo bước chân anh. Em dường như chẳng buồn để ý tới những lời tán tỉnh, hay hẹn hò của những người khác giới với em. Tự nhiên, em cảm thấy mọi thứ giờ chẳng có ý nghĩa gì cả.
Em lười với tất cả, lười cười, lười quan tâm những người đàn ông đang muốn quan tâm và xoa dịu nỗi đau cho em. Em thấy mình hời hợt, đôi khi cũng thấy mình độc ác nữa… Em có thể phớt lờ, thờ ơ.. có thể giận dỗi, có thể cáu gắt với tất cả những sự quan tâm đó, xem đó là phiền toái làm em không vui. Em dần quen với cảm giác một mình. Một mình đi thật chậm trên đường nghe những bản nhạc buồn, một mình lặng lẽ lướt Face book theo dõi cuộc sống của anh hằng ngày, một mình xem lại những tấm hình chung của hai đứa. Và một mình khóc và gạt đi thật nhẹ nước mắt. Một mình!
Anh giờ này, có lẽ đang thật hạnh phúc. Chắc là thế, phải không anh. Mọi lúc em đều tưởng tượng ra. Hai người đang trò chuyện tại một quán quen nào đó thật lãng mạn, cùng nhau ăn những đồ ăn vặt ven đường cười nói thật vui vẻ, hay đang chat, nói chuyện với nhau thật tình cảm. Thật vui phải không anh? Hạnh phúc thật anh nhỉ?
Em đều cảm nhận được điều đó qua ánh mắt, nụ cười…của anh và người ấy trong những tấm hình chụp chung… em đều theo dõi và chẳng biết làm gì ngoài mỉm cười nhẹ cho qua.
Sẽ nhanh thôi mà, em sẽ quên được anh. Quên đi tất cả, và quên đi nỗi đau ” khốn nạn” em đang gặp phải. Em lại sẽ mạnh mẽ được thôi.
Có lẽ, phận quá mỏng nên không giữ được nhau. Có lẽ… chúng ta cần học nhiều điều để có thể nói được tiếng yêu, có thể chân trọng mọi thứ.
” Chỉ là cơn mơ đến lúc thức giấc – chỉ vậy thôi…!”
Theo iBlog
Mệt mỏi vì chồng phóng khoáng nuôi thêm em gái "sành điệu"
Nếu cuộc sống của cả hai vợ chồng tôi khá giả, có lẽ tôi sẽ không bao giờ phải bận tâm nhiều đến thế... Mọi lo lắng, tính toán chồng đều dồn cả lên vai tôi, mặc nhiên coi đó là chuyện của đàn bà trong khi bản thân lại luôn "vung tay quá trán" cho những khoản chi tiêu không cần thiết...
Tình yêu của tôi và anh đi qua những năm tháng sinh viên nhiều kỉ niệm. Anh hơn tôi 2 tuổ.i, với người yêu, anh là một người đàn ông dịu dàng và chu đáo. Với bố mẹ và anh chị em trong gia đình, anh luôn là một người con hiếu thảo, một người anh chu đáo, có trách nhiệm. Tôi phần nào cảm thấy an tâm và may mắn khi mình sở hữu được một người đàn ông nhiều ưu điểm đến thế!
Anh sinh ra và lớn lên trong một gia đình thuần nông không mấy khá giả. Gia đình anh có 5 anh chị em. Trên anh có 2 người chị gái và một ông anh trai đã có gia đình, dưới anh là một cô em gái đang học năm cuối đại học. Hai chị gái chưa học hết cấp 3, vì hoàn cảnh gia đình khó khăn nên chấp nhận ở nhà làm nông nghiệp, lấy chồng. Cũng vì sự hi sinh ấy của hai chị mà anh và anh trai mới có điều kiện đi học đại học, trở thành những người đàn ông có chút địa vị trong xã hội. Từ khi còn yêu nhau, tôi đã nhiều lần có dịp đến nhà anh chơi và thực tâm tôi luôn cảm thấy yêu quý những người thân của anh và coi đó như gia đình thứ hai của mình vậy.
Chúng tôi quyết định kết hôn khi tôi vừa tốt nghiệp đại học và xin được công việc kế toán cho một doanh nghiệp nhỏ, còn anh đang làm nhân viên kinh doanh cho một công ty nước ngoài. Dù phải đi thuê nhà nhưng với thu nhập gần hai chục triệu đồng mỗi tháng, cuộc sống của hai vợ chồng tôi không quá chật vật. Chúng tôi bàn với nhau về việc sẽ tích góp một khoản để mua một căn hộ chung cư giá rẻ, ổn định cuộc sống và chuẩn bị cho sự chào đời của những đứ.a tr.ẻ đáng yêu ở một tương lai không xa.
Đều đều mỗi tháng, tôi đều gửi về biếu bố mẹ anh một khoản để các cụ đồng quà tấm bánh, chi dùng trong cuộc sống, một khoản để riêng để hai vợ chồng lo tiề.n nhà, tiề.n điện, tiề.n nước, còn một khoản dành để tiết kiệm cho căn nhà trong mơ. Thương con gái còn chật vật với cảnh thuê nhà, bố mẹ tôi chẳng bao giờ nhận bất cứ khoản tiề.n biếu xén nào của con rể. Không những vậy, tháng nào bố mẹ cũng gửi cho các con khi con gà, lúc chục cân gạo. Chuyến về quê nào bố mẹ tôi cũng bắt hai vợ chồng cũng khuân vác đủ thứ lên thành phố.
Với bố mẹ, chúng tôi có trách nhiệm đã đành nhưng ngay cả với anh chị chồng, em chồng của anh, vợ chồng tôi cũng phải gánh phần trách nhiệm thì đối với tôi đó là một sự bức bối. Mà tất cả sự bức bối ấy xuất phát từ sự quá chu đáo của chồng tôi. Bất cứ một dịp giỗ chạp, hội hè nào, anh cũng phải dự phần trong đó mà mỗi lần như vậy lại là một khoản đóng góp không hề nhỏ. Những dịp quan trọng, anh đích thân về tận nơi, những đám "lặt vặt" thì anh gửi tiề.n về đều đều. Trong khi đó, anh trai của anh ấy cũng đi làm trong một doanh nghiệp lớn, đã có nhà cửa ổn định thì luôn tỏ ra thờ ơ, lãnh đạm. Đã rất nhiều lần tôi góp ý với chồng, rằng cuộc sống của hai vợ chồng còn nhiều khó khăn, anh nên có sự cân nhắc, những công việc quan trọng thì mình làm còn những dịp không quan trọng có thể bỏ qua được thì nên bỏ qua. Nhưng lần nào cũng thế, hễ vợ góp ý thì anh tỏ ra khó chịu, cho rằng tôi ích kỉ, chỉ nghĩ đến bản thân... Không muốn tình cảm vợ chồng căng thẳng vì "đồng tiề.n bát gạo" nên tôi cũng "ngậm bồ hòn làm ngọt" những mong chồng sẽ dần dần thay đổi.
Nhưng mọi chuyện càng thêm căng thẳng khi tôi biết anh thường xuyên giấu diếm tôi cho tiề.n cô em gái, mặc dù hàng tháng trong khoản chi tiêu của hai vợ chồng đã dành riêng một khoản lo cho em học hành. Trong khi cả hai vợ chồng tôi mới dám thuê một căn phòng trọ be bé tận mãi ngoại thành để tiết kiệm chi phí thì em gái anh một mình ở một căn phòng trọ giữa thủ đô với cái giá đắt đỏ. Bảo em rủ thêm bạn ở chung cho tiết kiệm thì nó ngang nhiên trả lời: "Em không thích chung đụng phức tạp". Đều đều hàng tháng, cô em hết nhắn tin, gọi điện "đẽo" anh trai lại chuyển sang chị dâu. Tiề.n chưa làm ra nhưng nó tiêu xài hoang phí như con nhà đại gia. Tôi không muốn can thiệp sâu vào chuyện anh em anh, sợ mang tiếng chị dâu - em chồng nhưng dường như anh không hiểu cho những lo lắng của tôi. Anh cho rằng tôi "khác má.u tanh lòng" nên chi li, tính toán. Đã từ lâu, mỗi tháng anh chỉ đưa cho tôi đúng khoản lương còn thu nhập ngoài tuyệt nhiên anh không đả động tới.
Rồi chúng tôi có con đầu lòng, gia đình ba người xoay sở trong căn phòng trọ chật hẹp. Cứ dăm ba tháng chúng tôi lại chuyển nhà một lần vì không chịu nổi cơn bão giá. "Thời buổi suy thoái kinh tế, tiề.n bạc mất giá, nếu không cố gắng sớm mua được một căn hộ thì cả đời hai vợ chồng mãi sống cảnh thuê nhà như thế này", đã nhiều lần tôi nói với anh điều đó nhưng lúc nào anh cũng gạt đi: "Ăn hết nhiều chứ ở hết bao nhiêu"... Mỗi lần như thế, hai vợ chồng lại "nặng mặt" với nhau tới mấy ngày.
Thoải mái, hào phóng với anh chị em của mình nhưng với vợ, anh luôn khắt khe kĩ lưỡng. Vừa lĩnh lương, muốn mua cho mình một bộ quần áo "ra tấm ra món" tôi cũng phải giấu diếm chồng, sợ anh biết được lại kêu tôi xa xỉ, hoang phí. Có lần, có chị bạn rủ đi mua hàng sale off của một hãng thời trang mà về nhà, khi nhìn thấy giá chồng cũng giãy nảy lên kêu tôi không biết tiết kiệm, rồi khi hết tiề.n lại kêu ca, oán thán. Khi còn "vợ chồng son", dù có phần eo hẹp nhưng cuộc sống với sự chi tiêu hàng ngày của tôi cũng không đến nỗi quá khó khăn. Nhưng từ khi có thêm con nhỏ, tôi chật vật xoay tròn trong những khoản chi tiêu hàng ngày với số tiề.n ít ỏi mà anh đưa. Chỉ riêng tiề.n mua sữa, mua bỉm, mua quần áo, tã lót cho con đã ngốn hết một khoản bằng cả hai vợ chồng chi tiêu trước đây. Có lúc bí bách, tôi đã phải đi vay tiề.n đồng nghiệp. Hễ có bất cứ điều gì kêu ca, phàn nàn, anh lại gạt đi, coi đó là "chuyện của đàn bà". Nhiều lúc tôi có cảm giác hai vợ chồng giống như hai người dưng trong chính căn nhà của mình...
Mỗi khi muốn giúp đỡ các chị gái, em gái, anh lại ca lại một bài ca quen thuộc: Nếu không vì sự hi sinh của các chị, chắc gì chồng em đã có được như ngày hôm nay. Tôi không cho rằng chồng sai nhưng nếu anh cứ sống vì gia đình anh mà thờ ơ với mẹ con tôi, với gia đình nhỏ của anh như vậy, tôi thật sự cảm thấy không thể chịu đựng nổi. Đành rằng nếu vợ chồng tôi khá giả, tôi cũng không đến nỗi mang tiếng là một người tính toán như vậy nhưng cuộc sống của hai vợ chồng quá khó khăn, còn anh lại luôn dồn gánh nặng trách nhiệm ấy lên vai tôi, như thể đó là cuộc sống của chỉ riêng tôi vậy? Tôi phải làm sao để chồng có thể hiểu và chia sẻ với tôi?
Theo Emdep
Có anh ở đây rồi phải không anh? Làm ơn anh có thể: Cứ ở đó - ngay đây - bên em. Em sẽ vui trở lại ngay thôi. Chỉ có bên anh em mới có thể khóc ngon lành như một con bé ngẩn ngơ như vậy! Cuộc sống của tôi chưa khi nào là ổn như những gì tôi làm, tất cả chỉ là bộ mặt giả dối, tôi...