Mình bây giờ không biết phải làm sao?
Mình rất buồn không hiểu tại sao người yêu mình lại có thể nói với mình được là “Bạn gái anh rủ anh ra CT nhậu” mà lúc đó gần 12 giờ đêm rồi còn gì. Mình vô cùng đau trước câu nói đó của người yêu, mình điện thoại lại cho anh rất nhiều lần nhưng anh không bắt máy, nhắn tin anh cũng không trả lời, rồi anh khóa máy luôn. Lúc đó mình nghĩ không lẽ giờ anh ấy lại đi với người phụ nữ khác và mình cứ như là muốn chết cho xong, vì anh ấy hình như không còn cần mình nữa.
ảnh minh họa
Mặt dù chúng tôi chỉ yêu nhau chưa được 6 tháng nhưng tình cảm vô cùng sâu nặng cứ như là sống không thể thiếu nhau, tôi yêu anh ấy rất nhiều và làm rất nhiều chuyện vì anh ấy, từ khi quen anh, tôi hình như là không đi chơi, không bạn bè như trước kia nữa, hạn chế các mối quan hệ, tôi chỉ đi với anh thôi, vì tôi sợ anh không thích. Nhưng thật sự tôi rất sợ mỗi lần nhậu xong anh lại đem chuyện quá khứ của tôi ra nói, mỗi lần 2 đứa đi chơi anh cũng nói, anh có biết đâu anh làm vậy là đang giày vò bản thân tôi, tôi rất đau khổ vì điều này, bản thân tôi đang cố gắng sửa chữa những sai lầm của mình trong quá khứ và cố quên những gì mình đã trãi qua thể nhưng anh luôn khơi lại khiến lòng tôi rất đau. Có những lúc ở bên nhau, anh chê tôi xấu, tôi dở, có khi lại khen người yêu cũ đẹp nhìn là ghiền nhưng tôi cho là anh chỉ nói chơi chọc tôi, nhưng dù sao trong đầu tôi cũng có suy nghĩ mà tủi thân chứ. Có lúc anh cũng nói chuyện cọc cằn với tôi nhưng tôi hiểu đó là do áp lực công việc nên khiến anh như vậy. Trong công việc tôi cũng giúp anh khá nhiều, mỗi lúc khó khăn anh cần tôi là tôi có mặt không cần biết lúc đó tôi rãnh hay không nhưng tôi vẫn cố tranh thủ giúp anh, vậy mà gần đây công việc anh thường xảy ra sơ suất thì anh nói rằng do anh yêu tôi nên anh sao lãng công việc, thật sự tôi bị sốc trước câu nói này của anh.
Biết bao nhiêu chuyện anh làm tôi phải đau khổ nhưng tôi vẫn không hề thay đổi tình yêu của mình dành cho anh, mà còn yêu anh nhiều hơn và tự nhủ sẽ cố gắng giúp anh khắc phục những khuyết điểm đó. Nên tôi đã khuyên anh rất nhiều, rất nhiều bảo anh không nên đi nhậu, bảo anh phải cố gắng tập trung cho công việc…thế nhưng mỗi khi cứ vài ba ngày anh không nhậu là anh thấy buồn và muốn tìm bạn nhậu, tôi vẫn không chấp nhất anh chuyện đó vì tôi biết có cản anh đi nữa thì anh vẫn đi nếu tôi làm quá sẽ ảnh hưởng đến tình cảm của chúng tôi, nên tôi chỉ dặn anh hãy nhậu ít vì tôi rất lo cho anh mỗi khi đi nhậu về vì tôi hiểu tính anh. Đến một ngày tôi thật sự không chịu đựng được, tất cả hy vọng của tôi đều sụp đổ khi tôi nhận tin nhắn của anh lúc gần 12 giờ đêm anh bảo “Bạn gái anh rủ anh ra CT nhậu” lúc đó mọi thứ xung quanh tôi như sụp đỗ, tôi đau xót vô cùng, bạn gái anh rủ nhậu vậy tôi bây giờ là gì của anh đây, sau bao nhiêu cố gắng tôi chỉ nhận lại được một câu nói đó sao! Tôi thật sự không tin được.
Video đang HOT
Anh đã từng nói với tôi, anh rất yêu tôi, dù tôi không bằng những người con gái mà anh đã quen và yêu nhưng tình yêu anh dành cho tôi là rất sâu nặng, không gì thay thế được tôi, mặc dù có lúc anh đối xử với tôi vậy nhưng cũng có nhiều lúc anh đã làm cho tôi thấy rất hạnh phúc và tôi chưa được có cảm giác đó với ai, anh là người duy nhất khiến tôi yêu anh nhất nhưng cũng là người khiến tôi đau lòng nhất, giờ tôi phải làm sao đây, thật sự tôi cảm thấy rất mệt mõi rồi, nhưng thật lòng tôi còn rất yêu anh. Có phải tôi đã sai trong cách ứng xử với anh tôi đã xen vào đời tư anh quá nhiều nên anh chán ghét tôi, xin hày giúp tôi với.
Theo VNE
Tôi thật sự không biết phải làm sao bây giờ...
Năm đó, để chia lìa chúng tôi, anh Hai nhất quyết bắt tôi phải đi biệt xứ. Anh quỳ sụp dưới chân tôi: "Anh lạy em. Ba má mà biết chuyện nhơ nhuốc này thì không sống nổi đâu. Người ta đã có vợ con, em còn dính vào làm gì? Phá gia cang người ta thất đức lắm em ơi...". Rồi anh ôm mặt khóc ngất như một đứa trẻ.
Ảnh minh họa
Nhà tôi thuộc loại có tiếng nề nếp, gia giáo ở quê. Cả anh Hai, chị Ba, chị Tư đều theo nghề giáo của ba má. Tôi cũng vậy. Và chính ở môi trường đó, tôi đã gặp Quân. Anh là người có kinh nghiệm trong nghề, là giáo viên giỏi của trường nên trong mắt tôi, anh chính là tấm gương để mình học hỏi, noi theo. Không ngờ từ sự cảm phục ban đầu, tôi đã đem lòng yêu người đàn ông đó lúc nào không hay.
Khi tiếng xì xầm lan ra, anh Hai gọi tôi về. Mới đầu anh la mắng, sau đó là năn nỉ. Điệp khúc ấy lặp đi lặp lại nhưng tôi không thể nào nghe theo lời anh. Cho đến ngày vợ Quân tìm gặp tôi. Chị không mắng chửi, đánh đập mà tôi đau từng thớ thịt. Chị vừa khóc, vừa nói: "Chị biết anh Quân không thương chị. Anh ấy lấy chị để trả ơn gia đình chị đã cưu mang khi trước. Nhưng bây giờ chị với ảnh đã có con cái, ảnh lại là người có uy tín trong xã hội. Chị không muốn ảnh bị liên lụy...".
Vợ Quân lớn hơn anh đến 6 tuổi nên trông chị rất già. Thêm vào đó, có lẽ sự ghen tuông, dằn vặt cố nén trong lòng đã khiến chị trông khắc khổ hơn. Thoạt đầu tôi còn chống chế, nhưng sau đó, chỉ biết khóc trước lỗi lầm mình gây ra cho chị và các con. Tôi tự hứa với lòng, sẽ chấm dứt mọi chuyện bằng cách xin chuyển trường.
Nhưng điều đó cũng không ngăn được trái tim chúng tôi tìm đến với nhau. Anh lại tìm đến nhà trọ, lại ngồi hằng giờ chỉ để nhìn tôi rồi lặng lẽ ra về. Hình như lần nào anh cũng khóc.
Cuối cùng tôi đành chấp nhận phương án của anh Hai đưa ra. Đó là năm 1988. Tôi đồng ý theo mấy người quen đi vượt biên. Trước chuyến đi sống chết ấy, tôi đã cho Quân tất cả với suy nghĩ, chẳng còn gì để mất.
Sau này mấy chị bạn kể lại, khi nghe tin tôi đi, anh đã gần như phát điên. Rồi anh đổ bệnh, phải nghỉ dạy cả năm trời. Anh còn đến nhà để "quậy" anh Hai tôi đến nỗi anh phải mời công an đến đuổi về.
Nhưng đó là chuyện sau này khi về nước tôi mới được nghe kể lại. Tôi ở đảo gần 2 năm trước khi đi định cư ở Mỹ. Điều đáng nói là tôi đã mang theo giọt máu của anh trong người. Tôi sinh bé Hoài Hương trên đảo trong sự đùm bọc của một người đàn ông cùng cảnh ngộ bơ vơ nơi đất khách quê người: Vợ anh đã mất tích trên biển trong một chuyến vượt biên bất thành trước đó. Anh đã hết lòng chăm lo cho mẹ con tôi và xem Hoài Hương như con đẻ của mình.
Sang đến Canada, 5 năm sau chúng tôi kết hôn. Tôi thật sự đã bằng lòng với cuộc sống hiện tại của mình. Cho đến khi má tôi bệnh nặng vào năm 1999, tôi về thăm lần đầu tiên sau hơn 10 năm xa cách.
Rồi má tôi mất, việc đi lại giữa trong nước với nước ngoài đã dễ dàng hơn nhiều nên cứ vài năm tôi lại về rồi mở cơ sở làm ăn luôn tại TPHCM. Cách nay 2 năm, lần đầu tiên tôi đưa Hoài Hương và các em về thăm quê ngoại. Chị bạn thân của tôi thoạt nhìn con bé đã giật mình: "Sao trông nó giống con bé út của anh Quân như hai giọt nước vậy?".
Cuối cùng tôi đành thú thật mọi chuyện. Và rắc rối cũng phát sinh từ đó. Chị bạn tôi không kín miệng, kín mồm nên đã để lộ với Quân chuyện đứa nhỏ. Anh giờ đã nghỉ hưu, sức khỏe kém nên nghe tin thì hoàn toàn suy sụp. Anh tìm gặp anh Hai tôi van xin được nhìn con. Nhưng anh Hai tôi vẫn chắc dạ: "Chuyện gì qua rồi thì để nó qua, đừng khơi lên nữa mà làm khổ nhiều người".
Tôi cũng định vậy, không ngờ chính anh đã nói rõ với vợ mọi chuyện. Và cũng chính vợ anh đã tìm đến nhà để xin anh Hai chấp nhận cho Quân nhìn con. "Nhà tôi bây giờ yếu lắm. Sau trận tai biến vừa rồi thì sức khỏe lại càng tệ hơn. Tôi không đành lòng nhìn ảnh như vậy. Anh đừng ngại tôi và tụi nhỏ bên nhà... Giờ già hết rồi, còn gì đâu nữa mà ghen? Nếu ghen tuông thì trước đây tôi đã làm lớn chuyện...".
Nhìn cảnh ấy, đến người chắc dạ như anh Hai tôi mà cũng phải mềm lòng. Anh đành gọi điện cho tôi: "Anh thấy tội quá, thôi thì mọi chuyện tùy cô. Nếu không cho con Hoài Hương nhìn cha, lỡ sau này có gì thì ân hận em à...".
Nhưng tôi còn chồng, còn những đứa con khác. Và điều tôi lo nhất là Hoài Hương. Chắc gì nó sẽ chấp nhận một người cha khác bởi tình cảm nó đã dành trọn vẹn cho người cha hiện tại đã cưu mang mẹ con nó từ những ngày khốn khó ở đảo mà nó không hề nghi ngờ gì về việc nó không phải là con đẻ của anh.
Mới tuần rồi, anh Hai lại gọi điện. Rồi chị bạn thân của tôi cũng gọi. Mọi người bảo sức khỏe của Quân đã tuột dốc không phanh và cầu xin tôi đưa Hoài Hương về thăm cha nó một lần.
Tôi thật sự không biết phải làm gì bây giờ...
Theo VNE
'Nó' nhỏ hơn tới 5 tuổi, làm sao lấy được? Hồi em còn nằm trong bụng mẹ thì gia đình hai bên đã có lời giao ước: Nếu một bên sinh trai, một bên sinh gái thì kết tình sui gia. Nếu cùng sinh trai hoặc gái thì là anh em, chị em. Sau đó, mẹ em có thai và sinh ra em là gái, còn nhà bên kia hiếm muộn nên gần...