Miền của ký ức
Hạnh phúc đó đã thật xa. Có lẽ khi nhìn những áng mây bay trên trời anh cũng không còn tiếc nuối một điều gì nữa. Anh vẫn hay nhìn về nơi xa xăm ấy vì thật sự anh cũng chẳng biết ở nơi đó có gì. Giá như cuộc sống này không biết trước những gì đang tới có lẽ sẽ tốt hơn.
Dành tặng cho người đã đến bên tôi! Cảm ơn em vì tất cả!
Anh đã xa em lâu rồi và cũng chưa trở về như lời anh đã hứa. Anh biết rằng khi trở về anh sẽ không thể nào bước tiếp nơi con đường anh đã chọn. Một con đường dù vẫn biết sẽ không có em, không có những niềm vui niềm hạnh phúc và không có cả ước mơ của anh nữa. Anh cũng chẳng thể nào hiểu nổi vì sao mình vẫn đi con đường đó. Có lẽ vì anh là người rất cố chấp, và cũng có lẽ rằng đó là con đường anh đã chọn. Sẽ thật khó khăn khi bước đi mà không nhìn lại phía sau lưng nhưng còn khó khăn hơn rất nhiều khi nhìn về phía sau lưng và chợt nhận ra rằng anh đã đánh mất đi hạnh phúc của mình.
Anh đã có lúc ở rất gần hạnh phúc, niềm hạnh phúc thật sự của mình! Nhưng rồi khi đó anh nhận ra mình không thể nào có thể nắm lấy hạnh phúc đó được. Anh biết cái cảm giác cắn môi thật chặt để biết rằng đó không phải là mơ, anh đã không níu kéo hay chạy đuổi theo hạnh phúc của mình như những người khác. Anh thật hèn nhát và yếu đuối phải không em! Anh vẫn bước đi thật nhanh về phía trước nơi con đường mà anh đã chọn, không vướng bận một điều gì hay thiết tha một thứ gì đó trong cuộc đời mình. Và có đôi lúc anh đã không còn muốn tiếp tục cuộc sống nữa. Những tháng ngày dài đằng đẵng anh luôn sống rất cô đơn.
Có đôi lúc anh ghen tị với những người khác, họ thật hạnh phúc, họ có thể khóc, cũng có thể giận hờn hay bực tức. Còn anh thì không thể! Cái quyền tưởng chừng như tối thiểu đó đối với anh sao thật là xa xỉ. Anh không dám khóc cũng không dám phiền muộn bởi lẽ khi anh nhìn lại phía sau lưng của mình anh không thể tìm thấy một điểm tựa. Anh biết khi anh gục ngã sẽ không có ai giúp anh đứng dậy cả!
Anh luôn tự dối lòng rằng mình là người vô cùng mạnh mẽ và anh sẽ chẳng bao giờ thất bại! Anh là một người kì dị phải không em? Ngày tháng đi qua với anh như hờ hững, có lúc anh nghe người ta thầm ước thời gian quay trở lại anh thấy thật buồn cười. Anh chưa từng ham muốn có một điều gì đó hay chiếm giữ điều gì cho riêng mình… Cho đến ngày anh gặp em. Những tháng ngày luôn được sống gần bên em là những tháng ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời của anh. Mỗi sớm mai thức dậy được nhìn thấy em, nghe tiếng em nói, mỉm cười cùng em là những phút giây mãi mãi không thể nào nhạt phai trong trái tim của anh. Anh chưa bao giờ “thèm” được sống tới như vậy! Em nhỏ bé nhưng luôn cố gắng sống thật tốt, anh luôn thấy em cười mỗi khi gặp anh. Cho đến khi gặp em thì anh mới biết rằng “cười không có nghĩa là vui- khóc chưa hẳn đã là buồn”. Để có được nụ cười đó em đã phải chịu đựng rất nhiều, tuy em không nói ra nhưng khi nhìn vào đôi mắt em thì anh biết. Em có một đôi mắt rất buồn, với anh đôi mắt đó thật đẹp. Khi nhìn vào đôi mắt đó anh đã khao khát sống thật tốt để mang lại hạnh phúc cho em, để đôi mắt ấy không còn hằn lên những nỗi đau thương. Anh chưa bao giờ muốn sống nhiều đến vậy!
Anh không còn nhó rõ nụ cười của em nữa. Thời gian qua đi anh cũng đã không còn như xưa nữa. Anh nhận ra nhiều điều mà có lẽ cái giá phải trả thật sự là quá đắt phải không em?
Video đang HOT
Em giờ đã là một cô sinh viên đại học rồi. Thời gian qua đi thật nhanh và cả hai chúng ta đã lớn hơn trước kia rất nhiều. Hình ảnh của anh trong tâm trí của em có lẽ đã nhạt phai. Một ngày nào đó trên dòng đời ta vô tình bước qua nhau thì không biết em có còn nhận ra anh nữa không. Anh vẫn đi trên con đường mà anh đã hứa là sẽ quay về dù biết rằng sẽ chẳng bao giờ anh lại được nhìn thấy cô bé con thích mặc áo trắng đồng phục ngày nào nữa. Dù không thể nào thực hiện được trọn vẹn lời hứa thì anh cũng xin được làm tất cả những điều mình đã nói với em. Anh xin lỗi em rất nhiều! Chỉ mong rằng trong trái tim em thì anh không phải là một kẻ thất hứa.
Mùa thu cũng đã về rồi nhỉ. Nơi con đường hạnh phúc đó giờ đây trôi về một miền ký ức rất xa xôi. Anh cũng đã không còn nhận ra con đường đó nữa, không biết vì anh đã thay đổi hay vì thời gian đã làm thay đổi mọi thứ. Anh rất thích đối diện với những cơn gió lạnh trong yên tĩnh, hơn lúc nào hết anh có cảm giác mình được là chính mình, cái cảm giác bình yên khiến cho anh thấy thoải mái hơn. Anh đã không thể nào theo kịp với sự thay đổi của cuộc đời. Anh biết mình sẽ mãi không theo kịp những tư tưởng tiến bộ và hiện đại đó, anh có thể là người lạc hậu nhưng anh không thể mất đi những gì thuộc về chính bản thân mình. Thời gian trôi qua anh không còn tin tưởng thêm được một ai nữa. Anh không ghét con người nhưng có lẽ rằng anh không thể hiểu được họ. Anh luôn mơ về một nơi rất xa, một cảm giác mơ hồ vô cùng, nơi đó rất mờ ảo, một miền ký ức nơi có em, có những tháng ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời anh. Anh cố gắng bước tới và bước tới nhưng không hiểu vì sao anh mãi không thể nào tới được, anh càng cố gắng thì lại càng xa hơn. Một miền ký ức xa xôi!
Cũng đã lâu rồi anh không đi trên những con đường thân quen ngoài Hà Nội nữa, cuộc sống đã trở nên bận rộn, những điều mà anh vẫn chưa làm được còn quá nhiều, thêm vào đó thời gian không ngừng nghỉ đã khiến cho anh dần xa em mãi mãi. Không biết giờ em như thế nào, nhưng trong lòng anh cảm thấy rất cô đơn. Cũng đã có lúc anh muốn quên em đi và chấp nhận niềm vui niềm hạnh phúc mới đến. Nhưng không hiểu sao anh lại không thể nào làm được điều đó. Em đã từng là niềm tin yêu và hi vọng của anh thì sẽ mãi mãi là niềm tin trong trái tim anh. Mãi anh mới hiểu được giá trị của niềm tin thực sự. Anh thấy có những người đặt niềm tin vào người khác, và thực sự họ đã từng tin vào chúng. Nhưng rồi khi khó khăn đến, niềm tin kia không còn như xưa, không như những gì mà họ từng mong đợi thì họ lại trốn chạy và tìm cho mình một niềm tin mới. Anh không thể nào làm được điều đó. Có thể anh sẽ mãi mãi không bao giờ hạnh phúc nhưng ít nhất anh đã luôn tin tưởng vào niềm tin và giấc mơ của mình. Dù cho cả thế giới này có nói gì đi nữa thì niềm hi vọng của anh sẽ mãi mãi như vậy.
Một ngày nào đó nếu em gặp lại anh thì có lẽ những giấc mơ, những ước ao đã xa rồi, có lẽ khi ấy những nỗi đau đã qua đi, sẽ không còn như lúc ban đầu nữa. Dù không nhiều nhưng anh sẽ luôn đợi ở con đường đó những lúc anh còn có thể. Anh chỉ muốn giữ một lời hứa với một người con gái nhỏ bé luôn mỉm cười khi nhìn thấy anh…
Tối nay anh lại lang thang trên con đường đó, những cơn gió vô tình làm cho trái tim anh thêm quặn thắt, anh đứng một mình dù vẫn biết vào lúc đó sẽ không thể nào gặp lại được em. Anh muốn khóc nhưng đã lâu lắm rồi anh không còn biết khóc là gì nữa. Và rồi cơn mưa đến cuốn theo những giọt nước mắt của anh, anh chợt biết rằng mưa có vị đắng. Anh không muốn tránh mưa vì chính trong cơn mưa ấy anh có thể khóc, khóc cho tất cả những nỗi đau đã kìm nén từ rất lâu rồi sẽ vỡ òa trong cơn mưa, cuốn trôi theo những giọt nước mắt để trái tim anh thôi xót xa. Trong cơn mưa ấy sẽ chẳng một ai biết rằng anh khóc, có lẽ rằng giọt nước mắt ấy chỉ là của cơn mưa qua mà thôi!…
Tạm biệt em. Tạm biệt một miền ký ức rất xa xa xăm trong trái tim anh. Ở nơi ấy anh đã rất, rất hạnh phúc, và dù cho đó là niềm hạnh phúc không trọn vẹn đi chăng nữa thì đối với anh, anh vẫn cảm thấy vô cùng mãn nguyện vì cuộc sống này không hề bất công với anh khi đã mang em đến bên anh… Hãy cố gắng sống tốt em nhé!
Theo Guu
Ngày tình lạc và người rời đã đi mất
Câu đáng nói phải là câu "Anh đừng đi!". Nhưng lại sợ người vẫn đành tâm đi mất, làm ngơ câu nói đừng đi của mình...
Những lúc như thế này thấy yêu đương cứ khổ khổ, tội tội.
Kiểu như, muốn giữ người ta ở lại, cả trong tim mình, cả trong đời mình, nhưng người ta nhất quyết ra đi. Lúc bấy giờ, chỉ còn cách nói một câu để giữ gìn lòng tự trọng:
"Anh đi đi!"
Nói xong rồi mới thấy hóa ra đầu óc đầy ngớ ngẩn. Câu đáng nói phải là câu "Anh đừng đi!". Nhưng lại sợ người vẫn đành tâm đi mất, làm ngơ câu nói đừng đi của mình...
Ngày tình hết, với con trai có thể tỏ ra thờ ơ, có thể ôm vào lòng mình bộn bề công việc, vẫn có thể bạn bè bóng đá hay tụ hội game thủ để lãng quên. Ngày tình hết, con trai quyết phũ thì phũ đến tận cùng. Đã dứt lòng đi sẽ nhất định không quay đầu trở lại. Ngày tình hết, tự con trai đã cho trái tim mình khép cửa, miệng vết thương tự khâu trải qua lâu sẽ khắc lành da.
Ngày tình hết, với con gái là bình lặng, là dõng dạc trả lời câu chia tay giản đơn như trò chơi vẽ chữ, là vẻ lạnh lùng trùm lên một trái tim yêu còn đang nức nở. Ngày tình hết, chuyện yêu thương cũ giống như đóng kén trong tim, cứ cựa mình nhức nhối. Ngày tình hết, với con gái mà nói, muốn khóc muốn cười, vừa muốn lãng quên vừa muốn tìm lại.
Người ta nói, con trai sau khi chia tay một cuộc tình sẽ nhận ra cách để yêu thương hơn một người con gái khác. Còn con gái, sau khi chia tay một cuộc tình sẽ chỉ trở nên dại khờ hơn, ngốc nghếch hơn, để mà lạc vào một tim yêu khác.
Như vậy có nghĩa là, con trai và con gái khi yêu đương lẫn hậu chia tay đều rơi vào một hố sâu đầy mâu thuẫn lẫn nhau. Đồng ý rằng trái tim ai cũng sẽ thổn thức vì một người, đau thương dành cho một người và nguyện vì người ấy mà thay đổi, cũng nguyện vì người ấy mà tin yêu và trao bao nhiêu điều khờ dại. Nhưng yêu nhau, xin hãy đứng trên vị trí của nhau để mà hiểu, mà thương, có được không?
Chẳng hạn lúc bấp bênh, lúc giận hờn hay lúc phật lòng chuyện gì không vừa ý. Hãy nói, để sẻ chia, để hiểu, để cùng nhau giải quyết.
Chẳng hạn lúc đau lòng, người toan quay bước mà lòng mình còn muốn giữ. Hãy níu tay người ở lại. Kết quả có ra sao cũng không trách rằng mình đã quá ngốc nghếch không cố gắng hết mình cho chuyện tình yêu đôi lứa.
Chẳng hạn lúc chia tay, mỗi người sẽ đi về một con đường riêng khác. Hãy đủ thành tâm để chúc nhau hạnh phúc. Bởi trong quá khứ đã từng nương náu cuộc đời nhau, nương náu trong tim nhau. Gìn giữ chút ký ức tốt đẹp về nhau không phải là chuyện nên làm hay sao?
Cũng vì vậy mà nói rằng, khi yêu nhau, hãy đồng tâm và dốc lòng hết sức. Để sau này, nếu không có cơ duyên đi bên cạnh đời nhau nữa, sẽ cảm thấy đời mình vẫn còn nhiều điều may mắn, bởi đã từng tìm thấy nhau...
Theo Guu
Anh tự tin bước đi không cần em bên cạnh Anh sẽ quên em, quên đi người đã làm anh tổn thương, quên mối tình đầu của anh bởi em không xứng đáng... Một mùa Đông nữa lại về nhưng năm nay có lẽ lạnh hơn những năm trước bởi lẽ anh đang một mình ôm trọn cái giá lạnh mùa Đông; mặc cho thời tiết lạnh đến dường nào cũng không bằng...