Mẹ vợ tới chơi đúng bữa cơm nhưng vợ vẫn thản nhiên gắp miếng thịt mà chẳng thèm mời 1 câu khiến tôi bất ngờ
Trong khi tôi đon đả mời mẹ vợ vào ăn cơm cùng thì vợ lại thản nhiên gắp miếng thịt, bỏ vào miệng và ăn bình thường.
Tôi không hay lên mạng đọc mấy tâm sự chuyện gia đình. Thế nhưng, tôi vẫn nghĩ những mâu thuẫn thường xảy ra giữa mẹ chồng – nàng dâu, mẹ vợ – con rể… đại loại thế. Song với Trà – vợ tôi, cô ấy là người con dâu hiếu thảo rất được lòng gia đình nhà chồng. Nhưng với mẹ ruột, cô ấy lại vô cùng lạnh lùng, hờ hững.
Tôi với Trà cưới nhau được 4 tháng, trước đó yêu nhau được nửa năm. Nói chung, khoảng thời gian thì không dài, nhưng tôi biết rất nhiều bạn bè xung quanh Trà. Lạ một cái, cô ấy cực ít dẫn tôi về nhà chơi, cũng chẳng kể gì về các thành viên. Chỉ khi nào tôi hỏi, Trà mới nói đôi điều. Nhưng cô ấy đúng kiểu trả lời qua quýt cho có, hỏi gì đáp nấy, nên tôi cũng biết ý và ngưng chủ đề đó lại.
Phải tận khi tôi ngỏ ý muốn kết hôn, Trà mới chịu dẫn tôi về nhà. Lần gặp gỡ đầu tiên ấy tôi nhận thấy gia đình Trà cũng giàu có, vậy mà cô ấy giản dị quá. Bố mẹ vợ tương lai thì tâm lý, cô em gái ngoan ngoãn, giỏi giang.
Suốt buổi hôm ấy, mọi thứ diễn ra khá suôn sẻ. Duy chỉ có điều, Trà khá lạnh lùng với các thành viên. Nhưng khiến tôi bận tâm nhất là chuyện trong bữa ăn. Lúc ấy, mẹ định gắp cho miếng đùi gà, cô ấy né đi nhanh chóng, khiến mẹ vợ bị hớ nên làm rơi xuống bàn.
Tôi nhìn, Trà hơi bối rối nói xin lỗi, rồi chống chế thêm: “Con không thích thịt gà mà!”
Mặc dù khách quan mà nói, người sai là Trà. Tuy nhiên, mẹ cô ấy lại bối rối xin lỗi: “Mẹ quên, mẹ xin lỗi nhé”.
Chi tiết nho nhỏ đó khiến tôi nghĩ vợ và mẹ vợ không hợp tính, hoặc có mâu thuẫn gì. Nhưng tôi hỏi, Trà vẫn không nói gì. Tôi tặc lưỡi nghĩ: “Thôi, vợ không muốn mình sẽ không ép. Gia đình nào chẳng có hũ mắm thối riêng cần giấu. Mai này là vợ chồng thì cô ấy sẽ tin tưởng hơn”.
Video đang HOT
(Ảnh minh họa)
Và đám cưới của chúng tôi diễn ra 2 tháng sau lần ra mắt. Những khi 2 bên gia đình gặp gỡ, trao đổi chuyện cưới hỏi thì mẹ vợ và Trà vẫn bình thường. Nhưng tôi cứ thấy ánh mắt em nhìn mẹ không mấy thiện cảm.
Khi về sống, hai vợ chồng tôi thuê tạm căn chung cư studio nhỏ xinh trong thời gian chờ nhận nhà. Trà đúng là người vợ tốt, người con dâu thảo hiền. Việc gì Trà cũng biết làm, món gì cũng biết nấu, mẹ tôi ưng lắm.
Tuy nhiên, không giống những người phụ nữ khác, Trà chẳng bao giờ xin về, đòi về. Thậm chí, những ngày cuối tuần tôi rủ sang bố mẹ vợ chơi mà Trà còn gạt đi. Cô ấy kiếm đủ cớ là bận để thoái thác. Hoặc người khác sẽ gọi cho bố mẹ buôn tối ngày, Trà chỉ nghe chứ chẳng bao giờ chủ động.
Thế nhưng, hôm gần đây mẹ vợ tới nhà chơi. Trà có cách đối xử rất phũ khiến tôi không thể khoanh tay đứng nhìn.
Tanh thủ ngày cuối tuần rảnh rỗi, tôi và Trà bày biện đủ món. Tới lúc ngồi vào bàn ăn, thì có tiếng gõ cửa. Là mẹ vợ! Tôi đon đả mời bà vào nhà ăn cơm cùng, nhưng Trà thì nét không vui hiện rõ lên mặt.
Mặc cho mẹ vợ có chút rón rén đi vào, Trà vẫn thản nhiên gắp miếng thịt nướng, bỏ vào miệng và nhai nhóp nhép. Không phải mẹ mình đi nữa, mà chỉ cần là khách khứa tới nhà đúng bữa ăn thì cô ấy cũng cần lịch sự chứ! Nhìn hơi chướng mắt nên tôi mới không nhịn được, gắt lên: “Em không mời mẹ vào nhà ăn cơm à? Còn không đi lấy bát đũa đi!”
Nhưng Trà cũng lườm tôi: “Anh mời thì tự đi mà lấy.”
Mẹ vợ rất bối rối với thái độ của Trà. Tôi thì bực. Nhưng rồi Trà buông đũa, bỏ vào phòng mặc cho mẹ vợ đứng đó.
(Ảnh minh họa)
Tôi vào phòng ngủ cùng, hai đứa cãi nhau vì cách ứng xử thiếu lịch sự, tôn trọng của Trà. Lúc này, cô ấy mới rơi nước mắt, gào lên: “Em cưới anh vì anh không mấy quan tâm tới chuyện nhà em. Em cũng chả định kể sợ mọi người lại cho rằng em cũng không tử tế vì em được nuôi dạy trong môi trường như thế.
Nhưng đó không phải mẹ ruột em. Từ bé em đã bị bà ta phân biệt đối xử. Mãi sau này bà ngoại mới nói cho em hay đó là kẻ phá hoại hạnh phúc, khiến mẹ em uất ức mà qua đời.
Sau này, bà ta nào cũng kể công chăm bẵm em. Bà ta ham chơi bài bạc rồi vòi tiền em. Nhìn căn nhà ấy có vẻ giàu sang thế thôi nhưng bên trong mục rỗng, bà ta nợ rất nhiều tiền đó. Bố em thì chẳng thể nói lại nữa. Với ông, em cũng giận nên không muốn nói gì.
Anh nhìn đi, trước khi đến đây bà ta đã nhắn tin xin em 5 triệu. Đời nào em cho? Thế mà còn dám mặt dày tới đây nghĩ em sẽ sợ? Thế thì em sẽ kể hết với anh, sẽ không bao giờ cho bà ta cơ hội tống tiền.”
Tôi sửng sốt trước những thông tin mà Trà chia sẻ. Mẹ vợ hiền lành, khéo léo mà tôi từng gặp hóa ra lại cũng không tử tế gì cho cam. Tôi càng thương Trà vì những gì mà em đã trải qua.
Mẹ vợ bỗng dưng làm mâm cỗ đầy, để tôi ăn uống say sưa rồi ngọt nhạt xin xỏ một chuyện khó tin
Mẹ vợ cầm tay tôi, ngọt nhạt mong tôi hiểu và giúp đỡ cho em vợ với tư cách là một người anh trai trong nhà.
Sau khi kết hôn, tôi sống ở nhà vợ vì nhà tôi rất chật chội, lại đông người. Nhà vợ tuy không giàu có nhưng cũng đủ ăn đủ mặc, lại khá rộng rãi. Ngoài vợ tôi, trong nhà còn có thêm cô em gái nhỏ hơn tôi 4 tuổi. Cũng vì em ấy mà tôi phải giữ kẽ, không được thoải mái như ở nhà mình. Với lại, đàn ông ở rể thì có ai mà vui vẻ cho được. Mãi tới cuối năm vừa rồi, em ấy lấy chồng, tôi mới thấy đỡ hơn chút.
Nhưng vợ tôi bảo nếu tôi đồng ý thì sẽ ở nhà vợ cả đời. Sau này bố mẹ vợ già, mất rồi thì nhà đất này chính là của chúng tôi. Tôi không chịu và khẳng định sẽ ra ở riêng. Mấy năm nay, tôi sống ở nhà vợ, dù không đến mức mệt mỏi hay chán chường nhưng cũng không thể hài lòng được.
Dành dụm chắt chiu mãi, cuối năm ngoái tôi mới mua được mảnh đất ở thành phố với giá 1 tỷ 200 triệu. Tôi dự định đầu năm sau sẽ xây nhà. Nhưng rồi hôm qua, mẹ vợ lại nài nỉ tôi một chuyện sốc óc.
Bà nấu lẩu, mua thịt bò về đãi tiệc rồi gọi cả vợ chồng em vợ tôi về nhà chơi. Em ấy cũng có ý định xây nhà riêng. Nghe đâu mẹ chồng em ấy khó chịu quá, em sống không nổi và thường xuyên về nhà khóc lóc kể khổ.
Mẹ vợ còn nói nếu như tôi không đồng ý thì không còn là con rể trong nhà nữa. Ảnh minh họa.
Đang ăn uống say sưa, mẹ vợ bỗng ngọt nhạt bảo tôi cho em ấy mảnh đất mới mua. Bà nói mảnh đất rồi căn nhà này sau này sẽ là của chúng tôi, vậy thì chúng tôi là anh chị phải có trách nhiệm giúp đỡ em gái an cư lạc nghiệp. Tôi cho đất, bà cho tiền, nếu thuận lợi thì sang năm sẽ xây nhà luôn. Tôi nghe mà sốc tận óc.
Mẹ vợ còn nói nếu như tôi không đồng ý thì không còn là con rể trong nhà nữa. Nhà vợ đã cưu mang tôi mấy năm thì tôi phải "biết điều", phải biết thương em gái. Tôi đắng họng, uất nghẹn vì không thể ngờ được. Vợ tôi cũng ngồi đó còn bảo mẹ nói đúng, sau này chúng tôi thừa kế cả căn nhà to này của bố mẹ, cho em gái miếng đất kia thì có đáng là bao. Tôi bảo họ cho tôi thời gian suy nghĩ nhưng vợ tuyên bố nếu tôi không cho hẳn thì phải cho một nửa, đó là nửa phần của cô ấy. Nếu không thì ly hôn.
Giờ tôi bị đặt vào tình thế khó khăn. Tôi không những thất vọng với gia đình vợ mà còn giận dữ với chính vợ mình. Tôi nên làm gì cho đúng nhất lúc này đây?
Thấy quần áo con chất đầy giường, tôi hỏi thì vợ đưa ra tờ hóa đơn làm tôi tái cả mặt mày Vợ tôi đúng là rất biết cách phá tiền, xài tiền như lá mít mà không suy nghĩ đến hậu quả sau này. Vợ chồng tôicó con nhỏ 10 tháng tuổi. Mọi người cũng biết rồi đấy, gia đình có con nhỏ, tiền chi tiêu sẽ "đội" lên gấp nhiều lần. Cũng may tôi lương cao, vợ cũng đi làm nên hàng tháng...