Mẹ vất vả làm thuê nuôi con 4 năm đại học và cái kết đau thắt lòng
Vì gia đình nghèo, biết con mình phải thiệt thòi hơn bạn bè đồng trang lứa về mọi mặt, nên vợ chồng anh chị đã không ngại làm lụng vất vả, những mong cho con học thành tài để tương lai tươi sáng hơn, không lâm vào cảnh khốn khó như cha mẹ bây giờ.
Là phụ nữ nhưng bất kể việc gì chị cũng làm kể cả bốc vác thuê. (Ảnh: Internet)
Vợ chồng chị Lựu có 3 người con, Phong là anh cả trong nhà. Dù gia đình khó khăn, nhưng anh chị quyết không cho con phải thất học. Từ rửa bát, lau dọn nhà, nạo vét cống đến bốc vác,… việc gì chị Lựu cũng làm, miễn sao có tiền nuôi các con. Dù ngày nắng ráo hay ngày mưa gió, chị đều ra khỏi nhà từ sáng sớm và về nhà lúc gần nửa đêm, khi vài ngọn đèn đường đã được tắt bớt đi. Không lúc nào mà người ta thấy chị ngơi tay.
Ngày Phong nhận giấy báo trúng tuyển đại học, chị Lựu đã bàn với chồng về việc mình sẽ lên Hà Nội làm để kiếm đủ tiền nuôi con học hết 4 năm đại học. Mặc cho chồng có chút ngăn cản, vì sau lần ngã giàn giáo 2 năm trước, sức khỏe của anh Thành (chồng chị Lựu) giảm sút đi rõ, chị lại trở thành trụ cột trong gia đình, vừa làm thêm, vừa lo việc ruộng nương, nhà cửa, nên khi chị bảo đi thì chồng chị có phần hơi ái ngại.
Nhưng nếu chị không đi, chỉ dựa vào vài đồng lương làm mướn bấp bênh và mẫu ruộng cỏn con, e rằng không những con thất học mà nhà cũng chẳng đủ cơm ăn. Chị an ủi, động viên anh ở nhà làm được bao nhiêu thì làm, thay chị chăm sóc, bảo ban 2 đứa con út. Phần chị, lên Hà Nội sẽ có nhiều cơ hội tìm việc hơn, chị sẽ cố gắng làm để nuôi Phong học đại học và gửi thêm tiền về phụ giúp anh đóng học phí cho các em của Phong.
Dù rất lo cho sức khỏe của vợ, sợ chị sẽ ham làm mà quên cả bản thân, nhưng vì chị Lựu đã quyết tâm cao nên anh Thành cũng không cản thêm nữa. Chị đưa Phong lên Hà Nội làm thủ tục nhập học, hai mẹ con chẳng có gì nhiều ngoài 2 túi đựng quần áo cùng ít vật dụng cá nhân. Thời gian đầu mới lên, chị Lựu chọn thuê một phòng trọ nhỏ ở khu trọ của dân lao động tự do. Tuy chỗ ở khá tối và ọp ẹp, nhưng chỉ có ở đây chị mới thuê được phòng giá rẻ như thế.
Hàng ngày, chị Lựu chỉ ăn vội bát cơm nguội rồi đi làm từ rất sớm. Nhưng Phong thì luôn được mẹ để sẵn gói mì và quả trứng cho bữa sáng, để có đủ chất mà học hành. Chị cũng dặn con là cứ đi học rồi về ăn cơm trước, đừng đợi mẹ, vì chị thường đi làm về lúc đã gần nửa đêm.
Video đang HOT
Chị chẳng dám nghỉ ngày nào vì sợ không có tiền nuôi con. (Ảnh: Internet)
Ở đó không được bao lâu, thì Phong đề nghị mẹ cho cậu ra ở cùng bạn. Việc ở căn phòng trọ như hiện tại, như Phong nói là quá xa trường nên đi học mệt, hàng xóm ồn, mưa thì dột mà nắng thì nóng, khiến cậu không thể nào tập trung học, và đặc biệt là không dám… rủ bạn đến chơi.
Nghe Phong nói cũng có lí, phần vì thương con, chị Lựu đã đồng ý cho Phong chuyển về ở cùng bạn. Còn chị, chuyển sang ở cùng phòng mấy người cùng làm cho đỡ tiền nhà. Ngày dọn đồ chuyển phòng cho Phong, chị Lựu được con dặn trước là đừng nói với bạn của cậu rằng chị làm nghề bốc vác thuê mà hãy nói bán đồ ở chợ trời, vì Phong sợ… bị bạn khinh thường. Dù rất ngỡ ngàng, nhưng chị Lựu vẫn làm theo lời dặn của con trai, chị không muốn con bị mất mặt với bạn vì có người mẹ lao động chân tay vất vả.
Kể từ ngày ấy, Phong cũng chẳng về lại xóm trọ cũ. Khi cần tiền thì hẹn mẹ ra để lấy và cậu luôn nhắc đi nhắc lại rằng mẹ phải mặc bộ đồ tươm tất nhất, nếu không bạn bè nhìn thấy sẽ xầm xì, bàn tán. Điều này khiến chị Lựu đôi khi phải nặng lòng suy nghĩ nhiều. Nhưng việc quan trọng nhất bây giờ là chị phải lo làm việc để cho Phong học và gửi thêm tiền về quê cho 3 cha con trang trải cuộc sống. Chị làm mọi việc, chẳng dám nghỉ ngày nào, miễn là kiếm ra đồng tiền lương thiện.
Có lúc bị ốm, chị Lựu cũng chẳng dám nói với Phong, mà cậu cũng chẳng hề quan tâm xem sức khỏe mẹ thế nào. Chỉ khi hết tiền, thì mới nhớ đến rồi gọi mẹ mang tiền ra. Rồi 4 năm đại học cũng xong, Phong tốt nghiệp và được nhận vào công ty cậu đã từng thực tập với mức lương gần chục triệu. Vợ chồng chị Lựu mừng ra mặt, thầm nghĩ rằng sự vất vả và cố gắng của hai vợ chồng dành cho con bao năm qua thật xứng đáng. Phong ra trường, chị Lựu cũng về quê, phần nào trút được gánh nặng, vì tin rằng từ nay sẽ có Phong đỡ đần thêm cha mẹ nuôi em. Thế nhưng, gần nửa năm, vẫn chưa một lần Phong về nhà hay mua quà cho các em. Vợ chồng chị chỉ nghĩ đơn giản là con bận việc nên chắc Tết con sẽ về luôn.
Ngờ đâu, giáp Tết, chị Lựu không may trượt chân ngã rồi bị bao xi măng 50kg đè lên người khi đang bốc thuê cho người ta. Đứa em Phong gọi điện cho anh hai là mẹ bị tai nạn phải nằm viện mà nhà thì không có tiền để xoay sở. Nhưng Phong chẳng những tỏ ra bình thản mà còn vô cùng thờ ơ với sự an nguy sức khỏe của mẹ mình, chỉ đáp lại với đứa em vỏn vẹn vài câu rằng mình sẽ không về, cũng chẳng có tiền gửi về, mẹ khỏe lắm nên nằm viện vài hôm là khỏi.
Biết chuyện, anh Thành giận điếng người, đòi lên Hà Nội để cho đứa con bất hiếu một trận nhưng thương con, chị Lựu đã ngăn anh lại. Rồi tự an ủi cả mình và cả chồng là vợ chồng có nhau tuổi già là hạnh phúc rồi. Chị không trách không có nghĩa là người đời cũng không, người ta to nhỏ với nhau, sao mẹ gặp nạn phải nằm viện mà chẳng thấy con trai về. Anh chị nghe đâu đó con mình bị gọi là “đồ bất hiếu” nhưng biết làm sao được, sinh con ra, nuôi con lớn, anh chị hiểu muôn đời nước mắt vẫn chảy xuôi.
Theo blogtamsu
Mẹ 4 năm rõng rã làm thuê không nghỉ lấy tiền nuôi con trai học đại học để rồi phải sốc...
Chị làm đủ mọi nghề, từ nạo vét cống, bốc vác thuê cho tới rửa bát lau dọn từ sáng sớm cho tới 10 giờ đêm. Ngày mưa mọi người trong xóm lao động đều ở nhà nghỉ hoặc không có người thuê nhưng chẳng bao giờ người ta thấy chị Lựu ở nhà.
Ngày mưa mọi người trong xóm lao động đều ở nhà nghỉ hoặc không có người thuê nhưng chẳng bao giờ người ta thấy chị Lựu ở nhà. (Ảnh minh họa)
Ngày Phong nhận giấy báo trúng tuyển đại học cũng là ngày chị Lựu bàn với chồng chuyện mình sẽ lên Hà Nội đi làm kiếm tiền nuôi con 4 năm sắp tới. Lúc ấy anh Thành chồng chị hơi lưỡng lự vì chị vốn là trụ cột chính của gia đình, ruộng nương ở nhà nhiều chị đi rồi mình anh làm sao xuể. 2 đứa em Phong lại còn bé, sức anh thì giảm sút nhiều sau cái lần ngã dàn giáo 2 năm trước.
Thế nhưng chị Lựu lại phân tích với chồng: "Trên thành phố kiếm tiền dễ hơn anh ạ mà lại nhiều việc nữa mình làm từ sáng tới tối cũng được. Chứ ở nhà trông vào mấy sào ruộng này không đủ tiền cho con học đâu. Vợ chồng mình nghèo nhưng không thể để con cái thất học được. Anh ở nhà làm được đến đâu thì làm rồi bảo ban 2 đứa học, em lên đó sẽ cố gắng nuôi thằng Phong và làm thêm gửi về cho anh đóng học cho lũ trẻ ở nhà".
"Em làm thế anh sợ em kiệt sức mất", anh Thành không muốn vợ phải cực nhọc trong khi anh không giúp được nhiều nhưng chị Lựu cứ động viên chồng: "Anh yên tâm, em biết lượng sức mà. Với lại có 2 mẹ con em cũng bảo ban được con không sợ nó ham chơi la cà mà bỏ bê chuyện học".
Sáng sáng chị Lựu dậy rất sớm ăn vội bát cơm nguội rồi ra chợ lao động để chờ người thuê. (Ảnh minh họa)
Vậy là cuối cùng chị Lựu dắt con đi nhập trường, hành lý chỉ có đúng 2 cái túi đựng quần áo của hai mẹ con và vài vật dụng cá nhân. Lúc đầu chị Lựu thuê một căn phòng trọ nhỏ trong khi trọ của dân lao động tự do. Căn phòng khá ọp ẹp nhưng quan trọng là giá rẻ. Sáng sáng chị Lựu dậy rất sớm ăn vội bát cơm nguội rồi ra chợ lao động để chờ người thuê. Chị để lại cho con một gói mì tôm, một quả trứng Phong ăn sau rồi đi học.
Tuy là phụ nữ nhưng chị Lựu rất khỏe, dáng lại cao nên ai thuê gì chị đều nhận làm hết. Chị về tới nhà thì đã 9, 10 giờ đêm thấy con trai đợi mẹ về thì sợ con đói không tập trung học được nên chị dặn Phong lần sau cứ ăn cơm trước, mẹ về khi nào mẹ ăn sau.
Một lần Phong nói với mẹ rằng: "Mẹ cho con ra ở với bạn đi, ở đây chật chội lại ầm ĩ vì mấy chú phòng bên cạnh cứ nói chuyện oang oang con không học được. Với lại ở đây con chẳng dám để các bạn đến chơi, nhà trọ mà có ra nhà trọ đâu, mưa dột khắp mọi nơi nắng thì nóng không chịu nổi. Ở đây lại xa trường đi học đạp xe đến mệt chẳng buồn học nữa".
Chị Lựu đắn đo một hồi rồi quyết định cho con đến ở với 2 người bạn nữa ở gần trường còn chị chuyển sang ở cùng phòng với mấy người khác đi làm cùng cho rẻ. Hôm con chuyển đồ, chị chuyển cùng con nhưng Phong dặn mẹ rằng: "Mẹ có gặp bạn con thì bảo là mẹ lên đây bán quần áo cho họ hàng chứ đừng nói là bốc vác thuê ngoài trợ chời nhá, không bọn bạn nó lại khinh con". Chị Lựu hơi ngỡ ngàng nhưng cũng đồng ý làm theo con, chị không muốn con mất mặt với bạn bè vì có người mẹ phải làm những công việc lao động thấp hèn như vậy.
Từ ngày ra ở với bạn Phong cũng không quay lại xóm lao động thăm mẹ bao giờ mà cần tiền thì anh hẹn mẹ mang đến cho mình. Mỗi lần mẹ đến Phong luôn nhắc mẹ phải ăn vận bộ đồ tử tế nhất, không được mặc nguyên bộ đồ lao động bẩn thỉu vừa đi làm về để bọn bạn bè lại nhòm ngó chỉ trỏ.
Chị Lựu làm cật lực để vừa có tiền cho con trai học đại học vừa có tiền gửi về đóng học phí cho 2 đứa con ở quê vì chị biết mình chồng chị không gồng gánh nổi. Chị làm đủ mọi nghề, từ nạo vét cống, bốc vác thuê cho tới rửa bát lau dọn từ sáng sớm cho tới 10 giờ đêm. Ngày mưa mọi người trong xóm lao động đều ở nhà nghỉ hoặc không có người thuê nhưng chẳng bao giờ người ta thấy chị Lựu ở nhà.
Chị bảo nghỉ một ngày là các con đói thế nên dù có mưa chị vẫn cố ra ngoài kiếm việc, kể cả đội mưa làm chị vẫn nhận miễn là có người thuê. Cũng nhờ trời, 4 năm ròng rã đi làm chị chỉ ốm duy nhất có 1 trận phải nằm bẹp ở nhà 1 tuần. Chị không dám nói với Phong vì sợ con lo lắng. Phong cũng không đến khu nhà trọ của mẹ nên cũng chẳng biết mẹ ốm. Chỉ tới khi cần tiền nộp học phí Phong mới lấy điện thoại gọi cho mẹ. Lúc đó trong người không đủ, chị Lựu đành mượn tạm của mấy chị em trong phòng mang đến cho con rồi lập tức ra khỏi phòng đi làm ngay để trả nợ.
Có lẽ nghĩ tới các con nên chị không cho phép mình được nghỉ ngơi ngày nào. Thấm thoắt thoi đưa cuối cùng 4 năm cũng dần trôi qua. Người ta thấy mỗi năm 2 mẹ con chị về ăn tết chị lại gầy đi một ít nhưng bù lại luôn nở nụ cười hạnh phúc vì con trai chị luôn đạt thành tích tốt trong học tập. Đợt Phong đi thực tập đã có công ty hứa hẹn sẽ nhận cậu sau khi ra trường, vợ chồng chị Lựu cũng vì thế mà nở mày nở mặt.
Ngày Phong nhận được quyết định đi làm với mức lương gần chục triệu cũng là ngày chị Lựu về quê để chăm lo cho chồng con ở nhà. Phong vừa ra trường đã có công việc tốt, tự lo được cho bản thân và có thể giúp đỡ thêm bố mẹ nuôi em rồi. Thế nhưng từ ngày ra trường đi làm đã gần nửa năm mà vẫn chưa thấy Phong về nhà một lần hay mua cho các em thứ quà cáp gì. Vợ chồng chị Lựu vẫn nghĩ chắc con bận việc, Tết sẽ về luôn.
Giáp Tết chị Lựu đang đi bốc vác thuê cho người ta thì không may trượt chân ngã bị nguyên bao xi măng 50 cân đè lên người phải vào viện. Đứa em thứ 2 lấy điện thoại gọi cho Phong bảo anh về nhà thăm mẹ, đợt đó cũng mới đóng học cho 2 đứa em nên nhà không còn nhiều tiền, nào ngờ Phong trả lời: "Mẹ vào viện mấy hôm là khỏi thôi, mẹ khỏe thế không sao đâu. Anh không về được và cũng không có tiền gửi về đâu, tiền anh còn phải lo nhiều thứ trên này chứ có như ở quê đâu".
Nghe đứa con gái nói lại mà anh Thành nổi xung muốn lên cho thằng con bất hiếu một trận nhưng chị Lựu ngăn lại. Hai hàng nước mắt chị chảy dài: "Vất vả nuôi con chẳng phải mong tới ngày được con đền đáp lại anh ạ, mình cứ cố gắng hết lòng vì các con thôi, sau này vợ chồng già cạnh nhau là hạnh phúc rồi". Chị Lựu nằm viện cả tuần vẫn chưa thấy Phong về người làng bắt đầu bàn tán: "Đấy khổ cực nuôi con để nhận lại cái kết thế này đây. Biết thế này thì việc gì phải hi sinh để rồi chết chắc gì cũng nó đã nhòm tới, đúng là loại con bất hiếu mà".
Theo blogtamsu
Học rộng, tài cao mà lao đao vì mê anh thợ làm thuê Tôi yêu anh đến ngây dại, nhưng lại xấu hổ mỗi khi phải đi cùng anh ra ngoài vì hai đứa quá chênh lệch. Cuộc tình này khiến tôi khốn khổ vì không biết nên làm gì. Ngay từ nhỏ tôi đã là niềm tự hào của bố mẹ. Tôi có vẻ ngoài xinh xắn, lại được lớn lên trong sự dạy dỗ...