Mẹ và chiếc áo mưa
Những lúc nhớ mẹ, tôi lôi mấy tấm ảnh hồi xưa lắc xưa lơ ra ngắm, nhìn thấy nụ cười hiền dịu của mẹ, tôi chợt nhớ những tháng ngày khi có mẹ bên cạnh, một quá khứ tươi đẹp.
Tháng ngày, kí ức ấy sẽ chẳng níu giữ lại được. Bên cửa sổ hoen ố vàng đã lấm tấm những hạt mưa đầu mùa. Tôi kéo nhẹ vali bé bé con con, nhìn chiếc áo mưa mẹ may cho tôi năm xưa. Chợt khóe mắt cay cay.
Tôi nhớ năm học lớp 9, trường tôi học cách nhà 5 km, hàng ngày tôi phải đi bộ trên con đường đất đỏ vào buổi trưa nắng gắt như cháy da cháy thịt, rồi lủi thủi đi về một mình trong những buổi chiều tà. Những kí ức đó tôi mãi không quên, đặc biệt là những buổi chiều mưa ròng rã.
Mùa mưa là mùa khổ nhất của đám trẻ tới trường như tôi. Sau những cơn mưa, con đường đất đỏ không còn những cơn bụi mịt mù sau những chuyến xe qua mà là con đường dính đầy đất đỏ. Đứa nào tay cũng cầm dép, tay còn lại kéo vội áo mưa để không bị ướt cặp.
Thay vì được mặc những bộ quần áo mưa nhiều màu sắc rực rỡ, lại khiến tôi thêm buồn hơn. Tôi nhìn lại chiếc áo mưa của mình, tôi càng tủi thân. Gọi là áo mưa cho oai thế thôi nhưng thực ra đó chỉ là một tấm ni lon lớn mẹ tôi cắt ra từ những bao phân bón. Sau khi giặt sạch mẹ phơi lên và cẩn thận may cho tôi chiếc áo mưa mà tôi hay nói đùa là “chiếc áo mưa thần thánh”. Những buổi chiều mưa ấy, nước mắt tôi đã hòa vào những giọt mưa và trôi theo dòng nước; tôi buồn và tủi thân. Tôi muốn mẹ chở đi học, tôi muốn được một chiếc áo mưa màu tím và tôi muốn nhiều thứ nữa.
Những ngày mưa ấy, tôi cảm thấy sao số phận mình lại nằm ngay ngôi sao xấu, tại sao nhà tôi nghèo như vậy, tại sao mẹ tôi không tôi một cuộc sống hạnh phúc như bao người khác. Tôi khóc, khóc rất nhiều vì tôi muốn có được những món quà đẹp như bao bạn bè trong lớp mình.
Video đang HOT
Nhưng cũng chính những ngày mưa đó, tôi lại thấy thương mẹ nhiều hơn. Mỗi khi trời mưa, mẹ tôi gồng mình chạy trốn những cơn mưa, mẹ phải loay hoay cất những chiếc áo cái quần của tôi để sáng ra còn có cái mặc cho tôi đi học, mẹ phải cất những bó củi khô để có cái nấu cơm. Và cũng những buổi chiều mưa ấy, mẹ chạy vạy mượn vài ba lon gạo để nấu cơm cho lũ chúng tôi. Chiều mưa, mẹ chỉ mặc lên mình chiếc áo mưa mẹ may cho tôi đã cũ kĩ, mẹ nói “vẫn dùng được con à, nhà mình nghèo nên tiết kiệm được cái nào hay cái ấy”.
Chiếc áo phất phơ giữa trời mưa ròng rã, từng giọt mồ hôi của mẹ hòa vào những giọt mưa, rơi xuống xuyên qua từng lỗ hổng trong áo mưa của mẹ, từng giọt từng giọt,… Lòng bồi hồi dâng trào biết bao cảm xúc của người con xa quê mong được về lại bên mẹ, và cần lắm những món quà từ tay mẹ.
“Có xa quê mới thấy thương thấy nhớ
Vòng tay quê luôn chan chứa ân tình
Vòng tay mẹ luôn dịu dàng che chở
Chẳng bao giờ con chịu cảnh điêu linh
Ngày về lại con sà vào lòng mẹ
Ngửi mùi hương mong nhớ đã bao ngày
Nằm ngủ ngoan trong lời ru khe khẽ
Chặng đường dài mệt mỏi cánh chim bay.”
Và thời gian không cho mình níu giữ lại, nó nằm sâu trong lớp lá thu vàng nhưng chỉ cần một cơn gió thổi qua lớp lá ấy nó sẽ bay lên, ánh nắng chiều hoàng hôn sẽ soi chiếu vào những kí ức đã qua, những khoảnh khắc mà tôi không thể nào quên cùng món quà nghèo mẹ may tặng tôi.
Theo hoahoctro.vn
Em vẫn sẽ ổn dù chẳng còn anh ở đây
Vậy là một mùa lạnh nữa lại gần kề. Tôi thích lạnh, thích cái lạnh tràn về trên phố, gió luồn lách qua từng khe cửa, qua mỗi tán cây, và qua cả những tâm hồn còn đang chơi vơi.
***
Người ta vẫn thường hay mưa dễ buồn. Mà buồn thật! Mưa đến, dội ngang qua tâm trí nhưng lại khơi gợi lên biết bao nỗi niềm, biết bao thương nhớ một thời ngây ngô và trẻ dại.
Cách đây cũng đã gần một năm, là vào mùa lạnh năm trước, tôi và cậu ấy đã gặp nhau. Vậy nên khi mưa về, mang theo chút lạnh, chút buốt thì bất giác trong lòng lại thấy xao xuyến, lại muốn được sưởi ấm, cũng vì thế mà lại buồn và lại nghĩ về quá khứ.
Giáng sinh, người người, nhà nhà cùng nhau đi chơi, đi ăn uống, mua sắm,...vui vẻ và ấm áp. Còn chúng tôi, Noel năm ấy thật đặc biệt, vì cả hai không còn phải cô đơn nữa. Hai đứa cũng đi xem phim, đi ăn uống, rồi cùng nắm tay nhau dạo qua những con phố của Hà Nội khi vào đông, nhẹ nhàng bên nhau mặc kệ những ồn ào, xô bồ ngoài kia.
Chúng tôi không một lần cãi và, không một lần ghen tuông. Tình yêu ấy bình yên không chút sóng gió. Những cuộc điện thoại dài cả tiếng đồng hồ khi cả hai cùng kể cho nhau nghe về gia đình của mình, cùng nói về những món ăn yêu thích, và cả những dự định tương lai. Niềm vui, hạnh phúc ngập tràn vì nghĩ rằng chúng ta đã gặp được định mệnh của mình. Lúc ấy cảm giác như cái lạnh chẳng còn, như mùa đông đi vắng mà quên không trở về vậy.
Cứ ngỡ, tôi và cậu ấy sẽ có thể bình yên mà nắm tay nhau đi đến cái đích cuối cùng. Nhưng cuộc đời đâu ai biết trước được điều gì chứ. Thanh xuân ấy chúng ta có nhau nhưng tương lai lại mỗi người một hướng, liệu có đau lòng không? Những suy nghĩ đó của tôi thực chất chỉ là mộng tưởng của một đứa con gái còn quá ngây thơ và khờ dại cho đến khi cậu rời đi.
Trong một ngày mưa lạnh tháng 2, cậu buông tay tôi, mặc kệ những níu giữ của tôi, giũ bỏ tất cả những kỉ niệm, những câu hứa mà dứt lòng ra đi. Những lời hứa khí xưa vụt tan biến trong không trung, theo những hạt mưa mà trôi đi mất. Mình tôi bơ vơ không còn chút cảm xúc, lững thững đi về khi hai bàn tay đã lạnh buốt từ lâu.
Vậy là mối tình đầu của tôi chóng vánh ra đi, chỉ đọng lại trong lòng những kí ức buồn đan xen những kỉ niệm mà hễ trời đổ mưa là chúng lạ cùng nhau ùa về mà để chế giễu tôi, mà để cứa thêm vào tim tôi những vết thương còn chưa lành sẹo.
Hạ qua, thu đến, đông lại về. Vậy là một mùa lạnh nữa lại gần kề. Tôi thích lạnh, thích cái lạnh tràn về trên phố, gió luồn lách qua từng khe cửa, qua mỗi tán cây, và qua cả những tâm hồn còn đang chơi vơi. Mới hôm đầu đông còn mạnh miệng nói với đứa bạn thân: "Tao sẽ vui vẻ sống qua mùa đông mà không cần ai hết!", vậy mà chưa qua giữa mùa đã thấy trong lòng man mác buồn. Có cái gì đó như là trống vắng, như là cô đơn bủa vây tâm trí tôi, trói chặt tâm hồn tôi lúc này...
Có lẽ vẫn là mưa!
Hồng Khanh
Theo blogradio.vn
Lấy chồng lắm tiền nhiều của cũng không bằng người vì vợ mà sẵn sàng làm điều này Đàn ông giàu có, chưa chắc đã cho vợ cuộc sống hạnh phúc. Còn người nghèo khổ cũng không nhất định khiến phụ nữ phải khổ sở. Muốn chọn được người chồng như ý, chị em hãy quan sát người đàn ông đó có sẵn sàng làm những điều này vì bạn hay không. Dưới đây là những điều chỉ có đàn ông...