Mẹ thần đồng Đỗ Nhật Nam bất ngờ tiết lộ từng bị trầm cảm, đáng nể nhất là cách chị vượt qua
“Để viết ra những điều này thực sự khó khăn. Vì cái “ thế giới bên ngoài” trong con người mình vốn được bày ra rực rỡ và tươi tắn…”.
Chị Phan Hồ Điệp, mẹ của thần đồng Đỗ Nhật Nam vốn là một hot mom nổi tiếng trên mạng xã hội. Những chia sẻ ý nghĩa, các khóa học và “bộ mặt xã hội” của người mẹ này luôn chứa đầy năng lượng tích cực, tạo động lực cho nhiều phụ huynh trong hành trình nuôi dạy con. Nhưng mới đây, chị bất ngờ tiết lộ trên trang cá nhân chuyện từng bị trầm cảm.
Điều này đã khiến những người theo dõi hot mom này bất ngờ. Đọc những dòng tâm sự dài của người mẹ nổi tiếng, chúng ta sẽ hiểu thêm, thông cảm thêm một chút với những người mắc tâm bệnh của thời hiện đại này.
Chúng tôi xin trích lại tâm sự của chị Phan Hồ Điệp.
Khủng hoảng tâm lý và trạng thái chối từ
“Cách đây gần một năm, mình rơi vào trạng thái trầm cảm. Nhưng như người say không biết đang say, mình không hề biết về điều đó.
Lúc ấy chỉ thấy sợ đêm tối. Cứ bắt đầu bóng tối ập xuống là lo lắng. Mình nghĩ tới cả một đêm dài vật vã phía trước, nghĩ tới giấc ngủ khó nhọc và rồi có hôm, mình sẽ ngồi cả đêm vì sợ nằm xuống sẽ khóc không dừng.
Lúc ấy chỉ thấy không còn tha thiết điều gì. Mọi thứ cứ nhàn nhạt trôi qua. Từ một người mê đọc sách và xem phim, mình sợ cảm giác sờ vào sách hoặc bật tivi. Vì nó có thể khiến những ký ức xưa cũ dội về.
Và đỉnh điểm là mình bắt đầu làm những thứ “rồ dại” mà trước đây chưa từng làm. Ví dụ như nói dối hoặc giận dữ với ai đó để tự gây hoang mang và rồi lại rơi vào vòng lặp xấu hổ và ân hận.
Nhưng vẫn không thừa nhận đó là trầm cảm.
Nếu có lúc nào thoáng nghĩ đến, mình sẽ tự gạt đi ngay và nhủ lòng: Mình có hiểu biết về chính bản thân. Mình biết dấu hiệu của trầm cảm. Mình vẫn thấy có nhiều niềm vui. Mình vẫn đi làm bình thường, vẫn có thể viết bài, vẫn tham gia các khoá học. Mình cũng không có ý định tự tử kia mà. Trầm cảm làm sao được.
Nhưng rồi, càng ngày cảm giác chán nản và buồn bã càng tăng. Mình có thể khóc bất cứ lúc nào. Tưởng như nhắm mắt là nước mắt sẽ tự nhiên lăn ra, từng giọt từng giọt nối nhau không dứt”.
Tình yêu thương vực tâm hồn đứng dậy
“Và may mắn vào thời điểm đó, mình có Nam bên cạnh.
Nhưng bình thường, mình coi Nam như “linh vật” thì vào thời điểm đó, mình không cảm nhận niềm vui khi có con bên cạnh. Nếu Nam rủ đi chơi hoặc sẽ từ chối hoặc đi chỉ thấy vui một lát rồi lại nhanh chóng rơi vào cơn buồn.
Nhưng Nam hiểu và nhẹ nhàng ở bên, nín lặng trước mọi nguồn cơn. Mỗi khi mình khóc, nó ngồi bên cạnh ôm vai mình vỗ nhè nhẹ. Rồi lấy vạt áo lau nước mắt cho mẹ.
Ban đêm, nó cứ học xong một ca lại chạy ra. Nếu thấy mẹ nằm yên, thở đều, nó sẽ nhón chân đi trở lại vào phòng và nếu thấy mình còn thao thức, nó sẽ nằm xuống bên cạnh, khẽ cất tiếng hát.
Rồi nó đăng ký cho mình đến tư vấn tâm lý ở những bác sĩ theo lời chỉ dẫn là tốt nhất. Mình miễn cưỡng lê theo nó. Ý chí vẫn gào thét: Không, mình không sao, chỉ là đi cho con yên tâm thôi.
Video đang HOT
Và rồi sau mấy lần đi tư vấn với một nắm thuốc đem về, mình chìm trong những giấc ngủ mệt mỏi li bì. Sợ hãi, mình lẳng lặng ném thuốc vào một chỗ.
Cho đến một hôm vừa ngồi vào ăn, nhìn thấy mình nhai uể oải, Nam ứa nước mắt và nói: Mẹ, em viết đơn xin nghỉ học mẹ nhé. Em sẽ ở nhà đến khi nào mẹ thấy ổn trở lại. Mẹ không cần lo cho em. Em còn cả những năm tháng dài phía trước. Em còn quá nhiều cơ hội và lựa chọn. Trong thời điểm này, em lựa chọn mẹ.
Nghe Nam nói thế, mình bỏ bát cơm chạy lại rồi hai mẹ con ôm nhau khóc.
Và như người được hắt cho một chậu nước lạnh, mình tỉnh dần. Mình bắt đầu đi bộ với Nam mỗi buổi tối. Đi xong về tắm nước ấm, bật nhạc, hai mẹ con ngồi yên trong bóng tối và nghe nhạc.
Rồi mình bắt đầu viết trở lại. Ban đầu là viết về tất cả những điều mình đã trải qua. Viết về những cảm giác hụt hẫng, tiếc nuối, lo sợ, ân hận, dằn vặt, đau đớn của trái tim. Viết về những tổn thương mà mình gây cho người khác. Viết về những ước vọng của chính mình. Mình tự viết thư cho bản thân. Viết lời biết ơn, viết lời cầu nguyện.
Cứ như thế, những trang viết nhiều khi dừng giữa chừng vì mình cần phải khóc, phải thở chậm lại nhưng rồi giúp mình nguôi ngoai.
Mình nghĩ ra những mục tiêu có thể kiểm soát được, có thể quản lý được, có thể đo lường được. Mỗi khi hoàn thành mục tiêu, nó cũng khiến dễ chịu.
Mình học cách tha thứ cho bản thân. Ừ thì mình đã làm ai đó tổn thương nhưng trái tim mình đã từng đau, nên mình tha thứ. Và không lặp lại.
Hai mẹ con bắt đầu lên kế hoạch nghỉ ngơi cho mỗi ngày, mỗi tuần.
Mình bắt đầu chuyên tâm với việc nấu nướng. Và phát hiện ra, chìm vào trong công việc nấu nướng khiến mình có thể quên.
Rồi các giấc ngủ đến với mình, tuy vẫn ngắn và đứt quãng nhưng không còn cảm giác lo sợ về nó.
Nam “vần” mẹ qua những đau khổ, mệt mỏi. Chính là nhờ Nam. Chính sự dịu dàng và thấu hiểu của nó, chính sự không trách móc, đổ lỗi, chính trái tim giàu yêu thương của nó đã tưới tắm và khiến mình tươi tắn trở lại. Một sự tươi tắn thực sự chứ không phải là những nụ cười cố gắng như ngày trước.
Mình cũng có nhiều người bạn cùng chung tay “vần” mình qua cơn trầm cảm. Chúng nó đã ở bên để chứng kiến những lần khóc lóc điên loạn, những lần nổi giận (dù trước đó mình chưa từng làm với ai), những lần trốn đi biệt tích của mình với một thái độ duy nhất là: THƯƠNG. Chúng nó khuyên răn, chỉ dẫn và cả mắng mỏ, doạ dẫm chỉ để mình hiểu, mình không được phép làm gì dại dột.
Ôi chao, trước đây khi nghe nói ai đó quyết định nông nổi, dễ dãi, cứ nghĩ, đó nhất định sẽ không phải là mình.
Nhưng rồi mình hiểu, chẳng ai có thể lường trước được điều gì. Chỉ có trong bối cảnh đó, trong sự giày vò đó mới biết vì sao lại như thế”.
Trầm cảm không phải là điều gì đáng xấu hổ
“Nhưng như người vượt qua quãng đường khó khăn, nhìn lại những gì mình đã đi qua mới thấy mình đã khác xưa rất nhiều.
Mình đã không còn coi sự thông minh là tất cả điều cần có ở một con người. Bình thường trong mọi cuộc họp, mình luôn được bạn bè vị nể một cách thực sự vì những cách giải quyết công việc thông minh. Nhưng rồi, sự thông minh ấy không cứu mình khỏi những nỗi tuyệt vọng, sự thông minh ấy không làm cho mình tỉnh táo hơn hoặc biết cách giải quyết khôn ngoan hơn.
Mình đã không còn nghĩ trầm cảm chỉ rơi vào người yếm thế hoặc yếu đuối. Không, nó sẽ đến với bất kì ai. Nó có thể ập đến rất nhanh hoặc cũng rất từ từ. Và kinh khủng nhất là người bị trầm cảm nếu không có ai thực sự thương ở bên thì gần như mọi thứ có thể chấm dứt.
Mình đã biết yêu bản thân một cách thực sự, đã chọn một cách sống khác với trước, khi nào vui buồn thì nói ra chứ không giấu. Nếu ai nhờ gì không giúp được thì từ chối ngay. Mình không phụ thuộc vào khen chê của người khác. Mình tin vào chính mình và chấp nhận sự bất toàn của bản thân, rằng mình có lúc rất tệ, rằng mình có lúc yếu đuối, rằng mình sẽ không có được những điều như trái tim mình vẫn hằng mơ chỉ vì những sai biệt.
Để viết ra những điều này thực sự khó khăn. Vì cái “thế giới bên ngoài” trong con người mình vốn được bày ra rực rỡ và tươi tắn. Nhưng mình vẫn muốn viết lại để như một lời chia sẻ chân thành tới mọi người rằng: Đừng bỏ nhé, đừng bỏ chính bản thân bạn, đừng bỏ những người thân yêu của bạn khi bỗng nhiên một ngày nào đó chính bạn hoặc người thân rơi vào sự buồn bã, chán nản, tuyệt vọng, lo lắng, khủng hoảng niềm tin.
Và mình cũng viết để gửi lời biết ơn tới người bạn dịu dàng và nhẫn nại đến kinh ngạc – con trai của mình. Nam ơi, giờ thì Nam có thể yên tâm quay trở lại với cuộc sống thanh xuân của em rồi. Mẹ ổn rồi Nam.
Mọi thứ đã khép lại phía sau như một trang của cuốn sách. Cảm ơn những gì đã đến trong đời để dạy mình về tình yêu về sự biết ơn.
Trầm cảm, không phải là khiếm khuyết cũng không có gì phải xấu hổ. Biết đâu những bài như thế này sẽ giúp ai đó cũng đang bị nhấn vào cái hố tăm tối của cơn buồn có thể tự leo lên được khỏi hố”.
Trong thời hiện đại, trầm cảm là một căn bệnh về tâm lý rất phổ biến. Ai cũng có thể mắc bệnh, đặc biệt là ở những người gặp quá nhiều stress hoặc trải qua nhiều cú sốc tinh thần. Nếu cảm thấy mình có dấu hiệu của trầm cảm, hãy nhớ rằng điều quan trọng là bạn phải vượt qua được. Đừng ngại tìm kiếm sự giúp đỡ từ phía người khác, vì yêu cầu giúp đỡ là một dấu hiệu của sức mạnh.
Hớp hồn trai Séc ngay buổi đầu, mẹ Việt đơn thân mãn nguyện nhìn chồng đối xử với con riêng
Quãng thời gian làm mẹ đơn thân, Trang từng bị khủng hoảng tâm lý dẫn đến trầm cảm rất nặng.
Khi quyết định làm mẹ đơn thân, Trang Nguyễn (26 tuổi, đang sống tại New Zealand) đã từng nghĩ sẽ ở vậy nuôi con bởi cô biết từng lỡ dở một lần đò, lại có con trai riêng sẽ khó tìm được hạnh phúc thực sự. Chưa kể, tâm lý của người đi qua đổ vỡ giống như "con chim sợ cành cong", cảm thấy rụt rè và rất khó mở lòng mình. Thế nhưng, khi Honza, (33 tuổi, người Séc) xuất hiện, anh đã dùng sự chân thành của mình để làm thay đổi mọi suy nghĩ của bà mẹ đơn thân.
Hiện tại, Trang đang có tổ ấm nhỏ hạnh phúc bên Honza cùng bé Ethan (6 tuổi - con trai riêng) và cô con gái Jessica (hơn 1 tuổi) xinh xắn, cũng là trái ngọt tình yêu của hai vợ chồng. Nhìn tổ ấm nhỏ của hiện tại, nhìn sự quan tâm chăm sóc của ông xã dành cho 2 con, nhiều người đều vui và chúc mừng hạnh phúc tới bà mẹ Việt, bởi sau tất cả, cô và con trai đã tìm một người đàn ông che chở thực sự.
Tổ ấm nhỏ của gia đình Trang tại New Zealand.
Trang tâm sự, 7 năm trước cô và người chồng cũ cùng là du học sinh và gặp nhau ở thành phố Queenstown của New Zealand. Cưới được hai năm thì cuộc hôn nhân nhanh chóng đổ vỡ do thể tìm được sự không đồng điệu trong suy nghĩ.
Sớm chứng kiến hạnh phúc của bố mẹ không trọn vẹn, bé Ethan khá biết điều, rất hiểu chuyện và hiếu thảo. Bé tự biết tiết kiệm tiền Tết hoặc tiền bé được người khác cho, sau đó dành tiền đó mua quà và đồ ăn ngon cho mẹ. Cô cũng không quên dạy con về đức tính tự lập và tự giác phải biết đứng lên bằng đôi chân của mình sau vấp ngã.
Một mình vừa gánh thiên chức làm mẹ, vừa phải làm tròn trách nhiệm người cha, quãng thời gian làm mẹ đơn thân với Trang là cả một hành trình dài. Những ngày tháng sau ly hôn cô gặp vô vàn khó khăn trong việc phải làm sao để con không cảm nhận thấy nỗi đau và nỗi mất mát của mẹ. Cô đã phải kìm chế cảm xúc để không khóc trước mặt con.
Giữa lúc chới với giữa những hỗn độn của cuộc sống thì Trang vô tình quen Honza vào chiều cuối đông trong bữa tiệc một người bạn.
Bà mẹ giãi bày: " Thật sự đó là quãng thời gian kinh khủng nhất của cuộc đời mình. Mình đã mất ngủ kéo dài, cực kỳ cô độc và bị trầm cảm rất nặng. Nhưng mình đều phải cố gắng chống chọi để vượt qua mọi đau đớn nơi đất khách quê người. Mình không dám chia sẻ với ai vì xấu hổ và vì sợ người đời bàn tán đến tai bố mẹ để họ phải buồn. Có những hôm nằm ôm con vào lòng mà đau xót, thở không được vì cảm thấy mình quá yếu đuối và thất bại. Thậm chí, có lúc khủng hoảng quá mình phải gửi con về để bà ngoại chăm giúp".
Lần đầu làm mẹ lại đơn thân nuôi con, đối diện với mọi bỡ ngỡ Trang đều phải hỏi kinh nghiệm từ người thân qua điện thoại và tìm hiểu trên mạng. Khi bé bắt đầu biết nói Trang dạy con 2 từ quan trọng nhất của cuộc sống là "Xin lỗi và cám ơn" vì theo cô chỉ khi con người biết ơn và biết lỗi thì mới trưởng thành.
Cả gia đình thường xuyên có những chuyến trải nghiệm cùng nhau.
Giữa lúc chới với giữa những hỗn độn của cuộc sống thì Trang vô tình quen Honza vào chiều cuối đông trong bữa tiệc một người bạn. Sau ngày hôm đó, những cuộc gặp gỡ và trò chuyện ngày một nhiều hơn, cả hai tìm được nhiều điểm tương đồng và trái tim bắt đầu đập loạn nhịp.
Dẫu vậy, đối với một người đã từng trải qua đổ vỡ hôn nhân, để yêu và được yêu là một điều gì đó không hề đơn giản. Cái cảm giác sợ hãi của sự đau khổ, sợ hãi việc người mới sẽ không đối xử tốt với con mình, và vô vàn những nỗi sợ khác. Nhưng Trang cảm nhận được từ ở Honza một sự ấm áp và chân thành vô hình.
Ấn tượng ban đầu của Trang về chàng thanh niên mang quốc tịch Séc là người rất chân thành, rộng lượng, không chỉ vậy, anh còn yêu con riêng của Trang như con đẻ của mình. Biết Trang từng trải qua cuộc hôn nhân không trọn vẹn và tự ti, hạ thấp giá trị của bản thân nên Honza luôn dành cho cô sự quan tâm đặc biệt để cô có thêm niềm tin vào tình yêu.
Honza rất quý Ethan, lúc nào cũng quấn nhau như đôi bạn thân.
ến bây giờ, cô vẫn nghĩ chuyện tình yêu của mình giống như duyên sắp đặt, bởi trong số rất nhiều người từng tiếp xúc, Trang lại như mở lòng với Honza hơn. Bà mẹ đơn thân bị cảm động khi nghe Honza nói rõ với mọi người rằng vì anh yêu cô, có con cũng không sao. Anh sẽ coi Ethan như con anh và anh cũng yêu cầu mọi người trong nhà phải tôn trọng quyết định của anh.
"Honza rất quý Ethan, lúc nào cũng quấn nhau như đôi bạn thân. Ethan rất thích đi chơi, đạp xe và nghe Honza đọc sách cho nghe. Honza luôn là người nghĩ ra những phương pháp dạy Ethan đọc sách, viết chữ, chơi thể thao. Nhìn cái cách anh quan tâm và yêu thương Ethan, mình cảm thấy mãn nguyện. Anh ấy là người đàn ông có chính kiến, mạnh mẽ nên mình rất tin tưởng và sẵn sàng gật đầu để dành cơ hội cho cả hai đem lại hạnh phúc cho nhau" - Cô nói.
Sau khi đã về chung một nhà, Trang không chỉ tìm được ý trung nhân của đời mình mà cô còn thấy mình như tìm được "cộng sự" trong việc chăm sóc, nuôi dạy con cái. Từ ngày có thêm bé Jessica, Trang và ông xã chia ca ra để chăm sóc con.
Khi mới sinh con gái thứ 2, để có thời gian chăm sóc bản thân và hồi phục cơ thể nhanh hơn, Trang thường hút sữa ra để chồng có thể giúp cô cho con bú. Theo cô, làm vậy còn giúp chồng tạo được sợi dây liên kết tốt hơn với con, đồng thời giúp anh hiểu được nỗi vất vả của việc chăm sóc con cái, từ đó có sự san sẻ, hỗ trợ công việc trong gia đình.
Trang rất hài lòng với những gì thuộc về hiện tại khi mỗi ngày được chồng yêu thương, được nhìn thấy các con lớn khôn và ngoan ngoãn.
Chưa hết, từ ngày đến với cuộc hôn nhân mới, Trang còn được chồng tin tưởng tuyệt đối và ủng hộ Trang trong tất cả các quyết định, vì với Honza "Chỉ cần vợ vui anh sẵn sàng làm tất cả". Cô xúc động nói: "Tình yêu của anh không phải như tiểu thuyết ngôn tình, cũng không phải là sự lãng mạn ảo tưởng một lúc huy hoàng rồi lại tắt. Ở anh Trang luôn cảm nhận được sự ấm áp, vững vàng và độc lập. Lúc Trang thật sự yêu anh là khi anh trả lời "Anh không biết có thể yêu thương con em như con ruột của anh không nhưng thời gian sẽ thay anh trả lời em tất cả". Không màu mè nhưng lại rất thật với cảm xúc của mình. Câu anh nói Trang thích nhất đó chính là "Em yên tâm". Nhẹ nhàng nhưng sâu sắc. Ngoài ra, mỗi lần được nghe anh nói: "Anh chuyển khoản rồi" là Trang lại sướng rơn".
Nói về cuộc sống hôn nhân, Trang thổ lộ, cô rất hài lòng với những gì thuộc về hiện tại khi mỗi ngày được chồng yêu thương, được nhìn thấy các con lớn khôn và ngoan ngoãn. Mỗi khi gặp khó khăn, cả hai lại luôn bên cạnh động viên nhau cùng vượt qua. ối với Trang, để có được cuộc sống như hiện tại đó là sự chân thành, sẻ chia cùng nhau vẽ nên bức tranh có tên: "Hạnh phúc".
Trang cũng không quên nhấn mạnh rằng phụ nữ luôn phải tin và yêu thương bản thân mình. Đừng bao giờ từ bỏ và hạ thấp giá trị chỉ vì những bất hạnh xảy ra, hãy luôn ngẩng cao đầu kiêu hãnh, hạnh phúc sẽ tự tìm đến vì cuộc sống này rất công bằng, một cánh cửa khép lại chắc chắn sẽ có một cơ hội khác mở ra.
Dư luận đề nghị không phát tán clip gây xôn xao của nam sinh gần đây Sau sự cố lộ clip riêng tư khi đang học trực tuyến của một nam sinh viên bị lan truyền, nhà trường đã lên tiếng về hoàn cảnh hiện tại của thanh niên này. Mới đây, trên mạng xã hội đã xôn xao về đoạn video ghi lại cảnh nam thanh niên được cho là sinh viên của Trường Đại học Công nghệ...