“Mẹ rất đau, trước khi chết, chỉ muốn nhìn con lần cuối” Cú điện thoại nghẹn ngào khiến tôi rụng rời chân tay
Khi tôi đang mải mê với công việc thì bỗng nhiên điện thoại reo lên, đầu dây bên kia là tiếng của mẹ chồng, nghẹn ngào: “Mẹ rất đau, trước khi chết, chỉ muốn nhìn con lần cuối”.
Lời nói ấy như một cú sét đánh ngang tai, khiến tôi không thể đứng vững, chân tay như muốn quỵ xuống.
Ảnh minh họa.
Tôi không thể tưởng tượng được rằng, trong khoảnh khắc giữa sự sống và cái chết, mẹ chồng lại tin tưởng gọi cho con dâu, chứ không phải con trai của bà. Một sự việc đầy bất ngờ, khiến tôi phải đối diện với những quyết định quan trọng, và một thử thách đau lòng mà không ai mong muốn.
Bố chồng tôi mất từ khi chồng tôi còn nhỏ, để lại bà một mình nuôi hai con trai lớn lên. Đến khi anh cả sắp kết hôn, một tai nạn thảm khốc đã cướp đi sinh mạng của anh, để lại một vết thương lòng sâu đậm cho mẹ chồng tôi. Chồng tôi kể lại rằng, khi anh cả qua đời, mẹ đã khóc suốt một tháng trời, sức khỏe sa sút rõ rệt. Thấu hiểu nỗi đau của mẹ, vợ chồng tôi đã hứa sẽ đối xử tốt với bà, để bà có thể yên tâm sống những năm tháng còn lại.
Cuộc sống của chúng tôi cũng không khá giả gì, cả hai vợ chồng đều là công nhân, thu nhập chỉ đủ trang trải cuộc sống hàng ngày, nhưng mỗi khi nhìn mẹ chồng vất vả, chúng tôi càng thương bà hơn. Mặc dù bà muốn làm thêm để phụ giúp, nhưng tôi kiên quyết không cho bà làm gì cả. Tôi chỉ mong bà an tâm lo lắng cho các cháu, và sức khỏe của bà là điều quan trọng nhất.
Mỗi đêm, khi bà bị đau nhức, tôi thường xoa bóp chân tay cho bà để bà có thể ngủ yên. Những lúc đó, dù mệt mỏi, tôi vẫn cảm thấy hạnh phúc vì được chăm sóc bà. Nhưng cuộc sống không bao giờ dễ dàng, bà vẫn hay ốm vặt, lại còn mắc bệnh viêm cơ tim, khiến tôi phải nghỉ làm để đưa bà đi viện khám chữa.
Bà luôn cảm thấy mình là gánh nặng của con cái, nhưng tôi luôn an ủi bà, bảo rằng chỉ cần bà khỏe mạnh, vui vẻ với các cháu là đủ, những chuyện khác không cần phải lo lắng. Tuy nhiên, một cú điện thoại đột ngột đã thay đổi tất cả.
Video đang HOT
Khi tôi nghe được câu nói của mẹ chồng, trái tim tôi như thắt lại, cảm giác sợ hãi dâng trào. Ngay lập tức, tôi vội vã xin phép sếp về nhà. Cửa vừa mở, tôi hoảng hốt thấy mẹ nằm giữa sàn, một tay ôm chặt tim, tay kia vẫn cầm chiếc điện thoại. Biết ngay rằng cơn đau tim của bà lại tái phát, tôi không kịp nghĩ ngợi, gọi xe cấp cứu và lập tức báo cho chồng.
Sau khi cấp cứu, bác sĩ cho biết tình trạng của bà rất nguy kịch, cần phải phẫu thuật ngay lập tức. Tuy nhiên, chi phí phẫu thuật lên đến hơn 100 triệu đồng, một số tiền quá lớn so với khả năng của vợ chồng tôi. Lương tháng của chúng tôi chỉ đủ trang trải cuộc sống, lại thêm món nợ 200 triệu đồng mà chồng tôi phải gánh chịu từ thất bại trong công việc trước đây. Giờ đây, khi tính mạng của mẹ chồng đang treo trên sợi chỉ, chúng tôi không biết xoay xở tiền đâu.
Khi mẹ tỉnh lại, chúng tôi đã bàn nhau sẽ bán căn nhà đang ở để lo tiền chữa trị cho bà. Nhưng bà kiên quyết từ chối. Bà lắc đầu bảo rằng bệnh tình của bà thế nào cũng không sống lâu, không muốn các con phải ra đường vì bà.
Vài ngày qua, chồng tôi đã đi tìm hiểu giá trị miếng đất và căn nhà. Một vài người muốn mua đã trả giá 1,5 tỷ đồng. Nếu bán đi, chúng tôi sẽ có đủ tiền để chữa bệnh cho mẹ và trả hết nợ nần. Nhưng liệu bán nhà, rồi thuê trọ cho đến khi có đủ tiền mua lại nhà mới có phải là lựa chọn đúng đắn?
Bất kỳ quyết định nào cũng mang đến một gánh nặng nặng nề, không chỉ là vấn đề tài chính mà còn là gánh nặng về tình cảm. Giữa tình yêu thương dành cho mẹ chồng và những lo toan cho tương lai, liệu vợ chồng tôi có thể làm điều đúng đắn trong khoảnh khắc quan trọng này?
Về quê không báo trước, nàng dâu nghẹn ngào thấy cảnh ở nhà bố mẹ chồng
Cả nhà tôi về quê không báo trước mới biết bố mẹ ở nhà ăn uống kham khổ. Ấy thế, mỗi lần con cháu về, ông bà thiết đãi đủ thứ, từ gà vịt đến tôm cua.
Đợt Tết, chồng tôi bận trực nên không về thăm quê. Dịp lễ 30/4, anh được cơ quan ưu ái cho về sớm hơn. Chúng tôi bàn nhau không thông báo, âm thầm về để bố mẹ chồng bất ngờ. Con gái tôi hăm hở với kế hoạch "đánh úp" ông bà nội.
Lúc ngồi xe khách, bé cứ tủm tỉm cười, nhắc đi nhắc lại: "Chắc nội vui lắm. Nội sẽ ôm con, thơm má con thiệt nhiều".
Con gái tôi cực kỳ thích về quê nội. Bởi, ông bà yêu con bé nhiều đến mức trẻ con cũng nhận ra.
Nếu chúng tôi báo về thăm thì ông bà sẽ mua đủ thứ cho cháu gái. Bà nội thường mua quần áo, thú bông, đồ chơi, còn ông nội ra vào xem cây bơ, thanh long đã có trái chín chưa. Tôi về thăm mua quà chẳng bao nhiêu, mở tủ lạnh nhà nội mà phát ngượng. Lúc nào tủ lạnh của ông bà cũng đầy ắp thịt cá, sữa chua, rau câu... còn gà vịt trong vườn thì nhiều, ăn mãi không hết.
Bố mẹ già ở quê cứ mong đến dịp nghỉ lễ, con cháu về thăm. Ảnh minh họa: PX
Con gái tôi thích thú bảo: "Tủ lạnh và vườn của ông bà như niêu cơm Thạch Sanh, ăn bao nhiêu cũng không hết món ngon".
Thấy cháu vui thích, bố mẹ chồng tôi cười mà rưng rưng nước mắt. Nhìn cảnh ấy, tôi chẳng bao giờ có ý nghĩ hoặc lên kế hoạch đi du lịch vào dịp nghỉ lễ. Hễ rảnh lúc nào, cả nhà lại dắt díu nhau về thăm ông bà.
Lần này, tôi rủ chồng và con gái về âm thầm, cũng là để xem bố mẹ chồng ở quê sinh hoạt, ăn uống ra sao. Vì tôi có vài lần đọc được tâm sự của các bạn trẻ xa quê, về nhà bắt gặp bố mẹ ăn uống tiết kiệm.
Sau 7 tiếng ngồi xe, chúng tôi về đến thị trấn nhỏ. Lớp sương mờ như khói quyện trong ánh đèn đường hiu hắt, bình yên đến lạ.
Tôi dắt tay con gái men theo con đường nhỏ, còn chồng khệ nệ túi xách, bước đi nặng nề phía sau. Thị trấn nhỏ sáng tinh mơ không một bóng người, mọi nhà còn đóng cửa im ỉm.
Không gian tĩnh lặng bị đánh thức bởi tiếng nói lanh lảnh của con gái tôi. Đến cổng nhà nội, bé gọi to: "Ông nội ơi, mở cửa cho con".
Ông bà đang chuẩn bị cơm sáng, bàng hoàng chạy ra cổng đón cháu. Con tôi ôm siết lấy cổ ông nội, cười giòn tan.
Vợ chồng tôi đứng chôn chân, nhìn mâm cơm đạm bạc của bố mẹ mà không nói nên lời. Một quả trứng dầm mắm, đĩa rau cải luộc cho bữa sáng của 2 người già. Sau bữa cơm đạm bạc, ông bà sẽ phải vào vườn làm lụng dưới cái nắng chang chang.
Tôi tần ngần quay sang nhìn chồng. Anh vội vã xách hành lý vào phòng, không trở ra. Tôi bước vào phòng thấy anh rơm rớm nước mắt. Tôi quay ra, xuống nhà bếp, cho túi trái cây vào tủ lạnh. Tôi choáng váng khi tủ lạnh trống không, chỉ có vài chai nước lọc và bó rau muống.
Tôi giận dỗi, hỏi bố mẹ chồng tại sao không mua thịt cá, làm gà vịt mà ăn. Mẹ chồng cười hiền, xua tay: "Bố mẹ già, ăn bao nhiêu đâu. Tiền vợ chồng con biếu, mẹ để đó, lúc nào cháu về thì mua món ngon, cả nhà cùng ăn mới vui".
Không để tôi nói chen vào, bà tiếp lời: "Trứng gà của nhà, sáng mẹ mua thêm rau. Hai người già ăn thế thôi. Mà, đợt này các con về không nói trước, chậm chút nữa là bố mẹ đi làm rồi".
Vừa dứt lời, bà lấy điện thoại trong túi, gọi cho ai đó: "Nay, vợ chồng tôi không đi làm được đâu. Cháu nội về thăm, tôi ở nhà chơi với cháu thôi".
Bà không giấu được niềm vui sướng trong từng câu nói, ngữ điệu. Tôi nghe mà tim rộn ràng, quên hết muộn sầu.
Tôi vào phòng, động viên chồng: "Mình không thể bên cạnh chăm sóc bố mẹ, thì những ngày được ở gần phải thật chất lượng. Em chở mẹ và con đi chợ, mua thêm rau về trộn gỏi gà, anh pha ấm trà trò chuyện cùng bố".
Người đời thường nói, nước mắt chảy xuôi, con cái không bao giờ đền đáp được hết công sinh thành dưỡng dục của bố mẹ. Ai rồi cũng làm bố làm mẹ, ước muốn lớn nhất lúc tuổi già là được đón con cháu về nhà.
Chăm chị dâu ở cữ một tháng, chị tặng một cái hộp nhỏ, mở ra xem mà mắt tôi cay cay Chị dâu đưa cho tôi một cái hộp nhỏ. Mở ra xem mà tôi sửng sốt. Vợ chồng tôi ở riêng, cuộc sống cũng không khá giả gì. Chồng tôi làm bốc vác ở chợ đầu mối, việc nặng, lương thấp. Nhiều ngày anh về nhà, tay bầm tím, lưng đi ẹo sang một bên mà tôi xót đứt ruột. Cách đây 5...