“Mẹ ơi!”
Mẹ cho chúng tôi cả tình yêu thương, cả trái tim mẹ và cả cuộc đời tận tuỵ vì con.
Chiều Hà Nam hoàng hôn trải dài trên dòng sông Châu Giang, một ngày nữa lại qua đi nhanh chóng… Tôi đứng nhìn những tia nắng cuối ngày vọt qua đi mà lòng mình nặng trĩu. Cứ mỗi chiều như vậy tôi lại sợ… sợ thời gian trôi đi nhanh quá, bởi thời gian trôi mẹ tôi lại thêm bạc mái đầu. Tôi đi học – rời xa nơi mình sinh ra để đến đây bên dòng sông Châu Giang nước chảy hiền hoà, bao ký ức của gia đình bé nhỏ tôi đem đi và giữ trọn tình yêu thương của mẹ – người phụ nữ lúc nào cũng lo lắng cho tôi. Tuy tuổi thơ tôi không lớn lên trong nhiều niềm vui và hạnh phúc nhưng tôi tự hào về ký ức đầy tim. Trong cả nhưng giấc mơ tôi cũng chỉ mong sao cho mẹ tôi đỡ khổ, cho mẹ bớt đi gánh nặng cuộc đời. Tôi bao nhiêu tuổi là bấy nhiêu năm mẹ tôi trăn trở lo âu, là bấy nhiêu năm những đêm dài không ngủ. Trong những đêm đông tôi giật mình tỉnh giấc bàn tay mẹ nhẹ nhàng ủ ấm cho tôi, tôi lại chìm sâu vào giấc ngủ mà tôi đâu biết rằng không có hơi ấm của mẹ thì đến giấc ngủ của tôi cũng đâu còn trọn vẹn…
Cuộc đời của mẹ tôi như biển mênh mông không bao giờ thôi gợn sóng. Mẹ vất vả hơn 20 năm qua chắp nhặt những đồng lương ít ỏi của cái nghề “gõ đầu trẻ” để nuôi chúng tôi khôn lớn từng ngày. Vất vả này rồi đến vất vả kia, lo cho con rồi lo cho một gia đình êm ấm. Tất cả những điều ấy đã làm mẹ tôi dường như kiệt sức. Mái đầu xanh, tóc đã bạc thêm nhiều. Tôi nhớ hồi tôi học cấp III, hầu hết những đồng nghiệp của mẹ đều đi học chuyên tu để nâng cao kiến thức và bậc lương của mình thì bản thân mẹ tôi đã bỏ dở dang khoá học, chỉ vì mẹ muốn chúng tôi được ăn học đầy đủ không thua kém bạn bè. Bởi nếu mẹ đi học mẹ sẽ phải chia những đồng lương ít ỏi thành một phần nữa – mẹ sợ chúng tôi thiếu ăn, thiếu mặc, thiếu đồ dùng trong học tập và sinh hoạt nên mẹ đã gạt đi “lẽ sống của riêng mình” để lo cho chúng tôi.
Những tháng ngày đi học xa mẹ chưa lúc nào tôi thấy nguôi ngoai nỗi nhớ mẹ (Ảnh minh họa)
Có lần mẹ ốm, mẹ nói rằng tài sản lớn nhất của mẹ là hai chị em tôi, những lúc ấy tôi thơ ngây chẳng hiểu chỉ nhoẻn miệng cười, tôi đâu hiểu được cái nhìn xa xăm của mẹ…! Còn bây giờ năm tháng trôi đi tôi đã là một sinh viên, suy nghĩ có phần sâu sắc hơn nên mỗi lần mẹ nhắc lại câu nói đó, tôi lại quay đi và cố ngăn dòng nước mắt không trào ra… Giờ thì tôi mới hiểu cả cuộc đời mẹ, mẹ chỉ dành riêng cho chúng tôi – “những thiên thần” trong mắt mẹ. Mẹ cho chúng tôi cả tình yêu thương, cả trái tim mẹ và cả cuộc đời tận tuỵ vì con.
Video đang HOT
Những tháng ngày đi học xa mẹ chưa lúc nào tôi thấy nguôi ngoai nỗi nhớ mẹ, tôi chỉ mong sao tôi sớm tốt nghiệp. Và ngày hôm nay tôi đang ở trên chuyến xe trở về với mẹ – nơi có con sông Đà thét gào dữ dội để chạy đến bên mẹ và nói rằng: “Mẹ ơi! Con đã về…” để xua đi những mòn mỏi đợi mong của mẹ, những tháng ngày mẹ vất vả nuôi lớn tôi – một ” thiên thần” của mẹ!
Theo VNE
Gửi người đã yêu bạn thân nhất của tớ
Đã sáu tháng rồi từ ngày cậu bắt đầu chen chân vào cuộc sống của tớ và nhỏ, có một chút đổi thay nhưng giờ mọi thứ đã đi vào quỹ đạo vốn có của nó.
Tớ đã muốn nói với cậu rất nhiều điều. Nhưng mỗi lần gặp nhau chỉ được dăm ba phút là cậu đã kéo nhỏ bạn thân của tớ đi mất rồi, để lại tớ khi thì một mình ngoài quán trà chanh, khi thì một mình tản bộ dọc đường về nhà.Từ khi có cậu, hai chúng tớ đã không còn như hình với bóng nữa. Từ khi có cậu, hai chúng tớ đã không suốt ngày đi đâu cũng có nhau nữa. Từ khi cậu len lỏi vào trái tim nhỏ bạn, tớ đã không còn vị trí số một trong lòng bạn tớ nữa, thay vào đó, tớ tụt xuống vị trí thứ 2, ngậm ngùi nhường ngôi quán quân cho cậu.
Dù đang giảng bài cho tớ, mà có tin nhắn hay điện thoại của cậu, nhỏ cũng bỏ đấy chạy đi liền, mặc tớ chết dở sống dở với đống bài tập khó nuốt, nhỏ đi rồi còn không quên để lại câu nói: "Xin lỗi mày nhé! Tối về tao giảng tiếp". Những lúc như thế tớ thấy vừa giận nhỏ bạn có người yêu là quên hết bạn bè, vừa thấy ghét cậu lắm lắm. Ai bảo cậu dám cướp đi người bạn thân nhất của tớ chứ. Thầm nghĩ, mình cũng phải đi tìm một chàng mới được. Cho nhỏ biết thế nào là cảm giác bị bỏ rơi.
Từ khi tình cảm "gà bông" của hai người bắt đầu, nhỏ thay đổi 180 độ, làm tớ suýt chút nữa không nhận ra. Nhỏ như là một con người khác vây, không còn những đêm hai đứa tâm sự to nhỏ, rồi cười rúc rích nữa, thay vào đó , cậu và nhỏ nhắn tin cho nhau, tớ một mình, mất đi cả người để ôm. Quay mặt vào trong tường, mắt đỏ hoe, tự nhiên thấy tủi thân. Cậu thấy chưa, tội của cậu là to lắm đấy. Giận cả hai đứa ghê gớm.
Mỗi lần ra khỏi nhà hay đi học, nhỏ không quên thứ này cũng quên thứ khác, nếu không phải là chìa khóa nhà thì cũng là chìa khóa xe, nếu không phải là ô thì cũng sẽ là mũ bảo hiểm, nếu không phải là sách này thì cũng là vở nọ. Không biết nhỏ đã phải chạy lên chạy xuống từ tầng 1 lên tầng 4 đến bao nhiêu lần nữa. Nhờ thế mà nhỏ cũng được tập thể dục. Từ một đứa cả ngày không biết soi gương, trang điểm là gì, thì nay nhỏ điệu đà hơn, làm dáng hơn. Từ một đứa vốn coi thường chuyện bếp núc thì nay, ngày nào tớ cũng "được" chịu trận với những món ăn từ trên trời rơi xuống, rồi dọn cả đống bát đĩa nữa.
Không biết cậu đã phải hứng chịu thảm họa đó do nhỏ gây ra chưa? Tớ đã mắt tròn mắt dẹt khi nghe nhỏ nói: "Tớ sẽ học nấu ăn, để sau này có thể nấu những món ăn ngon cho Nam Anh." Đấy cậu thấy chưa? Vì cậu mà nhỏ không ngần ngại lăn xả vào bếp. Trong khi tớ hò rô khản cả cổ, hết từ thuyết phục đến cưỡng chế, nhỏ vẫn không mảy may đến chuyện cơm nước. Cậu phải thấy mình hạnh phúc và may mắn như thế nào?
Vậy mà...
Cậu chẳng biết thể hiện tình cảm gì cả. Khi nhỏ trượt thể dục, ngồi khóc một mình trên ghế đá, nhỏ đã không gọi tớ đầu tiên mà gọi cho cậu. Cậu ra và đã nói gì? - Khóc gì mà khóc! Trượt thì cũng đã trượt rồi! Thôi về đi.
Cậu thật là vô tâm, đáng nhẽ cậu phải nhẹ nhàng, tình cảm mà nói rằng: "Ừ, thôi không sao đâu, trượt rồi thì hôm sau thi lại, Từ mai tớ sẽ cùng cậu đi tập. Cố lên. Khi đó không khéo cậu lại được 9 điểm cũng nên ấy chứ! Thôi đừng khóc nữa, cậu khóc trông xấu lắm, cậu cười nhìn mới xinh. Đi nào, tớ sẽ đãi cậu sữa chua hoa quả nhé!"
Lại còn cả vụ cậu suốt ngày đi học muộn nữa, làm nhỏ liên tục nhắn tin gọi cậu dậy, kẻo không kịp giờ thầy điểm danh. Thêm vào đó, tóc tai thì bù xù, quần áo xộc xệch, không thể cứu lại được vẻ đẹp trai của cậu. Thử hỏi làm sao mà nhỏ không giận cho được?
Nói vậy thôi chứ thực lòng tớ thấy cậu cũng là một người không đến nỗi nào. Thế nên tớ cũng mật bí cho cậu nhé, nhỏ chỉ làm bộ giận dỗi vậy thôi, chứ nhỏ cũng nhớ cậu lắm. Hai ngày giận nhau, không nhắn tin, không cuộc gọi, nhỏ cứ nhắc mãi, làm tớ không muốn nghe cũng phải nghe. Tay nhỏ lúc nào cũng lăm lăm cái điện thoại sợ cậu nhắn tin mà không biết.
Dù không mấy ưa cậu, nhưng tớ cũng phải công nhận cậu là một anh chàng tốt bụng và ga lăng. Thế nên lần nào cũng là nhỏ làm mặt giận chứ có bao giờ cậu giận nhỏ đâu, lần nào cậu cũng nhường nhỏ và chịu làm lành trước. Tớ thật sự khâm phục cậu đấy, cậu có thể chịu được tính nhõng nhẽo, trẻ con của nhỏ. Cậu cũng thật khỏe khi đã bế nhỏ từ tầng 1 lên tầng 4 trong lần nhỏ bị đau bụng. Lại còn biết đường đắp chăn cho nhỏ khỏi lạnh nữa, lấy dầu cho nhỏ xoa. Lấy khăn nóng chườm cho nhỏ. Chắc lúc đó cậu mệt và hoảng lắm?
Nhưng không phải vì thế mà tớ đã cho cậu qua vòng loại đâu nhé! Cậu còn phải cố gắng nhiều hơn nữa!
Đã sáu tháng rồi từ ngày cậu bắt đầu chen chân vào cuộc sống của tớ và nhỏ, có một chút đổi thay nhưng giờ mọi thứ đã đi vào qũy đạo vốn có của nó. Tớ mong rằng, cậu sẽ là người có bờ vai đủ rộng để làm chỗ tựa vững chắc cho nhỏ, cậu sẽ là người có bàn tay đủ lớn để nắm lấy tay nhỏ mỗi khi nhỏ lạc đường, cậu sẽ là người đủ vị tha, đủ tình yêu thương để nhỏ có thể thấy được yêu thương mỗi khi bên cậu.
Mong rằng cậu và nhỏ có thể cùng nhau đi về phía cuối con đường!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Có nên yêu người cờ bạc, rượu bia? Anh ấy nói yêu em, nhưng anh thường xuyên lô đề, cờ bạc, rượu bia. Liệu em có nên tiếp tục tình yêu này hay không? Em đang rất đau khổ về chuyện tình cảm, mong chị cho em một lời khuyên. Em yêu một người hơn em 8 tuổi. Là một sĩ quan quân đội nhưng anh ấy lại có một số...