Mẹ là cơm nguội đến khi đói lòng?
Mẹ chỉ có hai người con, coi trai cả đã lấy vợ, sinh con, còn con gái tốt nghiệp đại học thì vào Nam làm việc cùng người yêu. Chồng đã mất cách đây chục năm, giờ mẹ chỉ lấy con cháu làm niềm vui sống.
Ảnh minh họa: Getty Images
Gia sản lớn nhất là mảnh đất rộng sát nhà, mẹ cũng bán đi cho con trai tiền mua chung cư, cho con gái chút vốn lận lưng.
Từ ngày con dâu hoài thai cháu nội, lòng mẹ vui lắm, mẹ chuẩn bị mọi thứ để con dâu dưỡng thai. Lúc con dâu bầu bảy tháng, mẹ đã khăn gói lên thành phố ở cùng vợ chồng con trai để chăm sóc bà bầu những tháng cuối kỳ, tiện ở lại chăm đẻ, rồi chăm cháu luôn. Hai con vốn bận bịu công việc, có mẹ lên đỡ đần việc nhà cửa, cơm nước thì rất mừng.
Sau bao ngày trông ngóng, cháu trai cũng ra đời. Mẹ thỏa sức bế ẵm, chăm sóc. Con dâu còn trẻ, vụng về, nên mẹ làm hết từ việc nhà đến nấu cơm bà đẻ, tắm trẻ, đêm cháu khóc bà cũng bế cho con dâu ngủ.
Sau ba tháng cữ, tình hình vẫn vậy, mỗi đêm bà vẫn thức ít nhất 1-2 tiếng để trông cháu. Nhiều khi đau lưng, mỏi vai gáy, thiếu ngủ nhưng mẹ vẫn không dám than nhiều, sợ con cái lo lắng hoặc cho rằng bà làm mình làm mẩy. Các con vì vậy cứ tưởng mẹ là “siêu nhân”, mặc nhiên mọi việc là phần mẹ.
Video đang HOT
Sáu tháng, con dâu đi làm lại rất yên tâm vì đã có mẹ chồng vừa tháo vát việc nhà, vừa khéo chăm cháu. Mẹ tặc lưỡi: “Chỉ cần cháu đích tôn khoẻ mạnh bụ bẫm, con cái đi làm về vui vẻ, có mệt tí cũng chẳng sao”.
Sau hơn hai năm sống ở chung cư cùng các con, mẹ đã quen với nếp sống trên này. Sáng dậy sớm đi tập thể dục với với các bà bạn. Rồi ghé qua chợ trước khi về nhà tiếp tục vòng quay việc nhà và trông cháu. Tuy làm việc luôn tay luôn chân nhưng được ở cạnh con cháu nên tinh thần mẹ rất phấn chấn. Mẹ cứ mong được ở cùng con lâu dài, đến khi con dâu sinh cháu thứ hai và lâu hơn thế nữa, mà chưa dám nói ra, bấm bụng chờ con mở lời.
Thế nhưng khi cháu đến tuổi đi học, con dâu bóng gió hỏi “Mẹ có nhớ nhà, nhớ bà con hàng xóm ở quê không. Bin sắp đi nhà trẻ, chắc bọn con cũng nên đưa mẹ về quê nghỉ ngơi sau thời gian vất vả chăm cháu”.
Mẹ im lặng một hồi rồi nói: “Mẹ không thấy vất vả lắm đâu, mẹ muốn ở với cu Bin thêm ít lâu chứ xa cháu bà nhớ lắm”. Con dâu định nói thêm gì đó nhưng con trai nháy mắt bảo thôi.
Đêm đó mẹ nghe thấy tiếng cự cãi lớn từ phòng các con. Giọng con dâu bực bội: “Em không thể ở cùng mẹ chồng mãi được, dù sao vẫn không thoải mái”. Giọng con trai trầm hơn nhưng đầy tức giận: “Lúc cần thì em đòi đón mẹ lên ngay, giờ con lớn rồi thì lại muốn mẹ về nhanh, sao em không biết thương mẹ ở một mình dưới đó cô đơn”. Mẹ mừng thầm con trai mẹ trưởng thành, biết nghĩ cho mẹ. Mẹ giả vờ như không nghe gì.
Nhưng mẹ không thể giả vờ không thấy cảnh hai con mặt nặng, mày nhẹ với nhau, cháu thì khóc lóc mè nheo vì bố mẹ không chơi cùng. Cuối cùng mẹ quyết định về quê. Con trai không đồng ý nhưng mẹ vẫn đòi về. Mẹ không muốn mình ảnh hưởng đến hạnh phúc của các con.
Về quê được vài tháng, mới dần ổn định nhịp sống một chút thì con dâu lại gọi điện ngọt nhạt nhờ mẹ lên trông cháu vì dịch dã phức tạp không dám cho đi học nữa. Mẹ nằm nghĩ ứa nước mắt, chả lẽ mẹ chỉ là “người giúp việc” lúc cần kíp mới được con đón chào, như “cơm nguội đến khi đói lòng”.
Nhưng con đã nói vậy, làm sao mẹ từ chối được. Hôm sau mẹ lại tất tưởi lên thành phố, không quên gói ghém bao nhiêu quà quê cho con cháu. Mẹ không biết đến lúc nào thì con sẽ lại mời mẹ về quê, nhưng thôi được tháng nào thì hay tháng ấy vậy.
Chuyện tế nhị nhưng ức nghẹn cổ khi em vợ 'tự nhiên như ruồi'
Nhưng hình như cái gì thái quá cũng không tốt, không hay. Bằng chứng là cậu em vợ khi thấy tôi dễ dãi thì cậu ấy lấn tới.
Ban đầu muốn gì cậu ấy còn dè dặt, gần xa ướm hỏi, và khi dùng xong cậu tự nguyện mang trả lại. Nhưng sau này cậu ấy thích là lấy, hợp là dùng mà không hề hỏi tôi lấy một tiếng.
Tôi và vợ bằng tuổi nhau, tốt nghiệp đại học xong, có việc làm là chúng tôi tổ chức đám cưới. Vợ tôi là gái thành phố, còn tôi ở quê xa nên bố mẹ vợ cho tôi về ở rể. Dưới vợ còn một cậu em trai kém vợ tôi 2 tuổi, cậu mới có người yêu.
Là anh rể, nhưng tôi và cậu em hao hao giống nhau, từ khuôn mặt đến chiều cao, cân nặng. Nhiều khi đi cùng cậu ấy, người là cứ tưởng chúng tôi là 2 anh em ruột thịt. Bố mẹ vợ thương con, quý rể nên nhường cho vợ chồng tôi một phòng ngủ khá lớn, đầy đủ tiện nghi, còn cậu em vợ phòng nhỏ hơn ở bên cạnh.
Thời gian đầu, tôi sống thoải mái cùng gia đình vợ, chuyện chỉ khó xử là cậu em vợ có tính quá tự nhiên, tự nhiên đến nỗi nhiều khi tôi tưởng mình sẽ nổi cáu, sẽ cãi nhau với cậu ấy vì giận. Lúc đầu anh em tôi cũng hòa hợp, vui vẻ, thấy cậu ấy trầm trồ, ngưỡng mộ quần áo, giày dép, thậm chí là xuýt xoa, ao ước dầu gội, dầu tắm, nước hoa của tôi.
Tôi sẵn lòng cho mượn hoặc tặng luôn cho cậu ấy, vì tôi nghĩ anh em trong một nhà, tôi lại có điều kiện đi đây, đi đó, lương bổng cũng khá hơn cậu ta, nên sắm lại mấy thứ đó không khó khăn gì.
Nhưng hình như cái gì thái quá cũng không tốt, không hay. Bằng chứng là cậu em vợ khi thấy tôi dễ dãi thì cậu ấy lấn tới. Ban đầu muốn gì cậu ấy còn dè dặt, gần xa ướm hỏi, và khi dùng xong cậu tự nguyện mang trả lại. Nhưng sau này cậu ấy thích là lấy, hợp là dùng mà không hề hỏi tôi lấy một tiếng.
Dùng xong cậu ấy buông quăng bỏ vãi, khiến mỗi lần cần dùng tôi lại phải mất công đi tìm kiếm, lục lọi. Có lần cậu ấy lấy bộ dao cạo râu của tôi, khi cần tôi tìm khắp nơi không thấy, đến lúc vợ tôi dọn phòng cho cậu ấy mới thấy cậu để rơi dưới gầm giường ngủ.
Mà tôi cũng thấy lạ, cậu ấy chẳng kiêng cái gì. Đến mấy cái áo lót hay mấy đôi bít tất tôi đã xài rồi, cậu ấy cũng dùng một cách tự nhiên, mà có phải cậu ấy không có mấy thứ đó đâu?
Câu chuyện trở nên không thể chịu nổi, khi thứ 7 tuần trước cậu bạn tôi tổ chức đám cưới có mời vợ chồng tôi tới dự. Tôi và vợ cùng lựa chọn trang phục để đến chung vui với bạn, thế mà tắm rửa xong tôi chẳng thấy quần áo, cà vạt giày tất đâu. Hỏi vợ, vợ cũng tá hỏa không hiểu ở đâu. May mẹ vợ tôi biết cho hay cậu em vợ đã mặc để đi dự sinh nhật người yêu. Nuốt cục tức vào bụng, tôi giục vợ là nhanh bộ khác để kịp đến đám cưới.
Tôi có nên phản ứng quyết liệt với cậu em vợ có tính dùng tư trang của tôi một cách " tự nhiên như ruồi " này không? Liệu khi tôi có ý kiến có làm mất tình ah rể, em vợ không? Liệu có làm ảnh hưởng đến hòa khí của gia đình vợ và tôi không? Còn nếu im lặng - chắc tôi trầm cảm vì chịu đựng vô lý này quá!
Theo tienphong.vn
Mong anh hiền lành, hiếu thảo Em 28 tuổi, quê gốc ở ngoài Bắc, nhưng theo gia đình chuyển vào Nam từ nhỏ. Em tốt nghiệp đại học, sống và làm việc ở TP HCM được 10 năm, hiện em làm việc ở một trường học. Mọi người nhận xét em giản dị, hiền lành, hòa đồng và lễ phép. Em rất được lòng người lớn tuổi, cũng rất...