Mê hoặc phở xào bột đao, nồng vị ‘oi khói’
Cái mùi “oi khói” không thể cảm nhận rõ bằng khứu giác, nhưng mà mồn một hiển hiện qua vị giác. Rõ là mùi của những cành củi to, cháy rất đượm, rất sâu; khói oà lên, ít nhất một lần kín cả miệng tròn của chảo, nên mới có cái vị “oi khói” chan hoà đến vậy.
Quán đúng chuẩn nhà ống Hà Nội, hun hút sâu và hẹp tới ngột ngạt.
Buổi sáng hôm ấy Hà Nội có mưa, nên buổi trưa mới mát và mới tự nhiên có ý tưởng đi ăn phở xào Phú Mỹ Bát Đàn. Còn thì thường là vào ngày hè, chui vào cái “chuồng chim” nho nhỏ đích thực phố cổ ấy, ngồi giữa ngột ngạt người ấy mà ăn, chắc khó thích nổi.
Không biết có phải ngày mát nên quán đông, rất đông. Cùng một chị người Nhật xếp hàng ở đó, lần lượt chờ, lặng im chờ, nhìn những cái đũa đang xóc phở từng xóc, bỏ vào miệng, thun thút. Mà thèm.
Thật ra, vẫn biết quán luôn đông, ngày nắng, ngày rét cũng thế; đến may mắn thì còn chỗ, mà cũng là ngồi ghép. Cứ 4 người một bàn, san sát nhau, làm gì có nhiều bàn mà chảnh chọe đòi ngồi riêng. Đi ăn nơi phố cổ nữa, không bao giờ có chuyện chỗ ngồi rộng rãi.
Rồi cũng đến lượt, may là không lâu lắm, bởi trời ơi, ăn phở xào dù có nhẩn nha cũng không thể lâu quá là lâu được. Có nhõn đĩa phở ấy (nếu là phở xào), có nhõn bát phở ấy (nếu là áp chảo), quẩy cũng chả có, thêm đĩa rau sống xanh ngon và bát nước chấm chua ngọt kèm cà rốt, đu đủ ngâm giấm…
Chừng ấy thứ, dù có là nàng con gái gẩy gót chết đi được nữa, cũng 20 phút là tối đa. Nữa là, trong cái không gian chật và ngột thế này, bốn xung quanh chẳng có gì mà ngắm ngoài tường sát mặt, trần sát đầu và những đĩa phở do nhân viên bê qua san sát chân; cũng không thể có hứng thú ngồi lâu lâu được.
Khách ngồi san sát, chen chúc 4 người một bàn, mà thường là những người chẳng quen nhau, đĩa ai, bát ai nấy hưởng.
Ngồi xuống bàn, đã biết chỉ có 2 món được gọi: Xào (gồm bò, tim cật và cẩm- ý là thập cẩm) và áp chảo; nên không nhiều ý kiến, mạnh dạn gọi hai suất xào bò. Chị người Nhật cũng vừa vào theo, khép nép ngồi xuống, dùng “ngôn ngữ cơ thể” chỉ vào cái bát của bàn bên- ý là ăn áp chảo.
Video đang HOT
Nhìn thực đơn mà chọn, đừng hỏi những món quán không có, sẽ bị “quê” vì sự trả lời đồng thanh của chủ lẫn tớ: “Chỉ có áp chảo, xào mềm”.
Không quá lâu mà cũng không quá nhanh, nhân viên bê ra, vứt phịch cái đĩa lên bàn. Ngồn ngộn trên cùng là thịt bò nâu óng, thấp thoáng bên dưới là rau cải xanh và vô vàn bánh phở sợi trắng pha lẫn sợi vàng nâu bén chảo. Và nhoen nhoét bốn bề đĩa là nước sốt đặc quánh, trông không hề đẹp mắt tý nào.
Đã quen rồi. Nhiều bọn ngoa mồm chả gọi phở ở đây là phở xào bột đao là gì. Vì nhà hàng đúng là cho rõ lắm bột đao vào nước sốt, sệt đến là sệt, kém chè cốm, chè đỗ xanh đặc tý ty thôi. Không quen, chắc chắn chê hàng này quê, vụng, bán phở xào thế mà cũng bán được. Cấm có tý tinh tế Tràng An, phố cổ nào. Nhưng, lại phải nhấn mạnh là đã quen, thì khi ăn, lại thích nhất vét cái nước sốt ngọt ngọt vị thịt ấy.
Và, đó cũng chính là một điểm đặc biệt của phở nơi đây.
Nhưng, ở cái bài văn tả phở xào ngày mát này, điều khiến người viết muốn nhấc tay viết nhất, chính là cái “oi khói” thật là xúc động trong từng miếng phở đưa vào miệng. Cái “mùi oi” khói không thể cảm nhận rõ bằng khứu giác, nhưng mà mồn một hiển hiện qua vị giác. Rõ là mùi của những cành củi to, cháy rất đượm, rất sâu; khói oà lên, ít nhất một lần kín cả miệng tròn của chảo, nên mới có cái vị “oi khói” chan hoà đến vậy.
Không có cái gọi là đẹp và tinh tế ở đây, nhưng vẫn có cái để thỉnh thoảng khi nghĩ tới phở xào là muốn đến và khi nhấc đũa lên ngửi tận cùng mùi oi khói là muốn ăn.
Ngày xửa ngày xưa, nấu cơm hoặc chế biến thức ăn, mà có mùi “oi khói” thì coi như là gái vụng. Nhưng ngày nay, quả thật cái vị “oi khói” khi xuất hiện trong miệng, oà vào vị giác, lại khiến người ta rưng rức tới muốn trào nước mắt tới vậy.
Nó gợi nhớ tới những chiều xế xa xưa, khi mặt trời đã xuống, bóng tối đã lan toả. Cũng là lúc các nhà nổi lửa để nấu cơm. Làm gi có bếp từ, bếp hồng ngoại, bếp điện, thậm chí là bêp than. Chỉ có bếp trấu, bếp củi. Mà mỗi lần châm bếp, cũng nghĩa là khói mù mịt, xè cay trong căn bếp tối và ám khói, ám muội đen sì sì. Và cả trong quá trình nấu, cũng không làm sao điều chỉnh cho khói khỏi bay lên, ám đen đáy nồi, ám tràn vung nồi, ám vụng ám về vào nồi cơm, nồi thịt kho, cá kho, chảo rau xào…
Cái thời ấy, chả ai thích vị “oi khói” cho lắm, mà thích ăn những hạt cơm thơm lừng như nấu bằng nồi điện bây giờ, thích những món ăn sạch sẽ bóng bẩy, không làm đen nhẻm tay người cầm, quẹt lên đen nhẻm cả má, cũng không có những vị củi, vị trấu pha tạp… Thế nên, đến khi cho bếp than, rồi bếp điện là dân tình tức tốc đổi thay ngay. Giờ, tất nhiên, vẫn còn nhiều vùng quê có bếp trấu, bếp củi, nhưng đó là những nhà nghèo quá.
Khi đã mất đi một cái gì rất xa trong quá khứ, xa mà lại khá êm đềm, thì đôi khi người ta rất thích được vọng tưởng, được sống lại. Đó, chính là cảm giác vì sao mà món ăn “oi khói” lại tự nhiên ngày hôm nay thành món đặc sản. Chưa thể cái “oi khói” nơi này nó đã nâng lên có tý tầm nghệ thuật, đủ để đích thực, nhưng cũng chỉ đủ để vương vấn, chứ không nồng đượm, thốc thác lên.
Và dẫu có bỏ qua hai cái “đặc sản” kia đi; thì cũng vẫn còn kha khá điểm cộng cho món phở xào nơi này. Như bánh phở rất săn, có chút dày dặn như que đũa nhỏ, xào lên không hề bị nát, vẫn sợi nào ra sợi ấy (đồ rằng có vẩy qua bột mì), nhưng ngược lại cũng không cứng mà đủ mềm cho mỗi xóc phở. Thịt bò đích thực bò, xào lên thơm, không bị quá dai, mà cũng không quá nát, vẫn miếng nào ra miếng ấy, quánh vào với bột đao. Còn rau cải, cũng là cải tươi đủ để xanh đây và cho vừa vặn, điểm xuyết thôi, chứ không phải là “độn” cả một đám cải.
65.000 đồng một suất phở như thế, rẻ thì không rẻ đâu, nhưng ăn vào thì thấy cũng đáng với đồng tiền bỏ ra, chưa kể có một số thứ “dây dưa”, thành ra khi nghĩ tới phở xào, ngoài 1-2 quán khác, là nghĩ tới ngay quán này và vòng xe tới, chen vào cái nhà ống nhỏ thó, ngồi vào cái bàn gỗ, ghế gỗ, lau đũa lau bát chờ phở tới tay mình. Rồi ăn thôi. Đủ cả bột đao, đủ cả “oi khói”.
Những quán bún riêu 'nức tiếng' ở Sài Gòn
Tương tự hoặc khác biệt hoàn toàn so với cách nấu truyền thống của miền Bắc, những quán bún riêu nổi tiếng ở TP Hồ Chí Minh hấp dẫn thực khách bởi các công thức, phong cách phục vụ riêng biệt.
Được giới nghệ sĩ tôn vinh như quán bún riêu ngon nhất trên địa bàn quận 1, quán bún riêu Gánh nằm trong một ngôi nhà phố nhỏ hẹp bên hông chợ Bến Thành. Quán có tuổi đời gần nửa thế kỷ và ban đầu chỉ là 1 gánh bún riêu bán ban chiều, giờ đã "lên đời" và hiện diện vị trí mặt tiền trên con đường sầm uất, đắc địa bậc nhất thành phố.
Bát bún riêu ở đây không lớn lắm và có vẻ phù hợp với giới áo dài nhưng đầy ắp, đỏ au màu của cà chua, nước dùng đậm đà, đĩa rau sống xanh mướt được lựa chọn kỹ càng, đĩa nước chấm đầy "ám ảnh" qua sự pha trộn hài hoà của me dầm, ớt xay, mắm tôm...
So với những quán khác, nước dùng ở đây không ngấy, thơm mùi cà chua, chả cua to đầy đặn... Nhận xét của rất nhiều thực khách, chất lượng chưa tuyệt hảo nhưng giá hơi cao (40.000-50.000 đồng/tô). Điểm nhấn của quán là nếu ai muốn có cơ hội gặp gỡ, "post" hình với nghệ sỹ có thể ra quán vì đây là địa chỉ yêu thích của rất nhiều ngôi sao nổi tiếng như Đàm Vĩnh Hưng, Đăng Khôi...
Quán bún riêu Gánh rất được lòng giới nghệ sĩ thành phố vì có chất rất riêng biệt.
Nằm trên đường Nguyễn Chí Thanh (quận 5) và chỉ phục vụ khách vào buổi tối, quán bún riêu Minh Anh sẽ làm cho không ít "thượng đế" sành ăn bỡ ngỡ trước sự lạ lẫm của món bún riêu quen thuộc mà mình đã từng ăn qua.
Không giống như vẻ dân dã của những quán bún riêu khác, món bún riêu tại đây có vẻ "sang chảnh" khi đựng bằng tô sứ trắng loáng, món ốc cũng để riêng trong chén sứ có nắp đậy vốn hay dành cho món súp của người Hoa, rau bao gồm kinh giới và húng cay để gọn gàng trong hộp...
Nước dùng và thức ăn đi kèm cũng rất khác biệt khi có sự góp mặt của nhiều loại hải sản như tôm, mực khô, bạch tuột... và không đậm đà mùi cua mà ngọt thanh của nước dùng ninh từ xương heo, hải sản... Dù lạ miệng và có vẻ khác biệt với món bún riêu cua truyền thống nhưng bún riêu của quán thu hút rất đông đảo khách sành ăn vì những yếu tố như sạch sẽ, trình bày đẹp mắt, nước dùng thơm ngọt... Và đặc biệt là những loại nước uống bảo đảm uống một lần nhớ mãi như nước sâm củ sắn, trà atiso...
Mang phong cách rất khác biệt so với các quán bún riêu truyền thống, quán bún riêu Minh Anh trên đường Nguyễn Chí Thanh thu hút rất nhiều thực khách đến thưởng thức. Ảnh: CTV
Có vẻ gần gũi với cách nấu truyền thống miền Bắc và từng làm "dậy sóng" trong lòng rất nhiều thế hệ ghiền bún riêu là quán bún riêu ốc Thanh Hải ở đường Kỳ Đồng (quận 3). Quán nằm sâu trong 1 con hẻm vốn tập trung rất nhiều quán ăn ngon nổi tiếng của TP Hồ Chí Minh. Ngoài bún riêu, chắc chắn nhiều món ăn tại quán sẽ làm cho không ít người con xa xứ khuây khoả bớt nỗi nhớ nhung quê nhà với nhiều món tủ như: ốc nhồi, ốc bươu xào chuối xanh, ốc hấp lá chanh...
Điểm đặc biệt của quán là nước dùng rất bắt vị được nấu hoàn toàn bằng thịt cua, có vị chua thoang thoảng của giấm bỗng hoà quyện với vị chua thanh của cà chua nấu nhừ. Khác với rất nhiều quán bún riêu ở TP Hồ Chí Minh, bát bún riêu Thanh Hải rất thuần Bắc khi vắng bóng tiết lợn, đậu hủ mà chỉ chỉ có ốc, riêu cua, cà chua cùng đĩa rau sống chuối cây bào mỏng, kinh giới, húng lủi, rau muống...
Tương tự như quán bún riêu Gánh khi chỉ bắt đầu với một gánh bún nhỏ, đến nay quán bún riêu Thanh Hải đã có cơ ngơi khang trang với rất nhiều món ăn kèm phong phú. Theo tiết lộ của chủ quán, để đảm bảo chất lượng món ăn, hàng ngày đích thân chị chọn lựa nguyên liệu ngon nhất. Cua phải còn sống, ốc phải lựa những con mập đầy thịt và chỉ lấy phần đầu đem đi xào sơ nên thịt ốc rất sạch, giòn và thơm.
Có vẻ gần với truyền thống nhất, quán bún riêu Thanh Hải chinh phục thực khách bằng chính những nét dân dã, chân quê miền Bắc. Ảnh: CTV
Không được giới nghệ yêu thích như quán bún riêu Gánh nhưng quán bún riêu trên đường Nguyễn Cảnh Chân (quận 1) từ rất lâu đã là địa điểm thân quen của rất nhiều người. Bún riêu ở đây được đánh giá ngon, hợp khẩu vị đậm đà của dân miền Nam.
Một phần ăn cũng rất "hoành tráng" bao gồm: tô to nhiều bún, ốc, mộc và xương hoặc chân giò được ninh mềm ngọt thịt... Do nước dùng được ninh từ xương heo và mực khô nướng nên vị ngọt lừ từ xương rất đậm đà cộng với phần riêu nguyên chất từ cua nên dù hơi ít riêu nhưng mang lại cho thực khách cảm giác rất vừa ăn, thú vị.
5 món ngon Hà Nội ngày mưa, nóng hổi thơm ngon, nhắc tên là thèm Nếu bạn đang lăn tăn không biết ăn món gì ngon vào những ngày mưa và lạnh, mời tham khảo 5 món ngon Hà Nội ngày mưa sau đây. Món ngon Hà Nội ngày mưa Thủ đô Hà Nội quả thật xứng danh "thiên đường ẩm thực" với đầy đủ món ngon từ Bắc - Trung - Nam, đặc biệt mỗi mùa lại...