Mẹ chồng xem bói, bắt chồng phải bỏ tôi
Tôi mệt nhoài vì sự khó tính của mẹ chồng, mệt mỏi vì phải sống theo phong cách của nhà chồng.
Mới cưới nhau được 5 tháng, tình yêu còn đang chín muồi, mọi thứ còn đang đơm hoa kết quả, thì đùng một cái, mẹ chồng nói chúng tôi phải ly hôn. Tôi choáng váng, không hiểu chuyện gì xảy ra nhưng nước mắt đã ứa ra và nghẹn đắng trong cổ họng. Tôi mệt nhoài vì sự khó tính của mẹ chồng, mệt mỏi vì phải sống theo phong cách của nhà chồng, tuân thủ mọi lễ nghĩa của mẹ chồng. Thế rồi giờ đây tôi nhận được kết cục cay đắng như thế này.
Chồng tôi ngồi im, anh không nói lời nào. Xem ra chuyện này anh đã biết từ trước. Vốn là người đàn ông nhu nhược, hay nghe lời bố mẹ nên sự phản pháo của anh chỉ giống như tiếng thở hắt ra rồi lại tắt ngấm.
Số là, mẹ chồng tôi vô cùng mê tín. Ngày mùng 1 hay Rằm nào mẹ cũng bắt tôi chở đi chùa chiền lễ bái. Lễ cúng mẹ đầu tư vài triệu, thậm chí cả chục triệu để thờ phụng. Tôi không chì chiết gì chuyện này vì mỗi người một tín ngưỡng, nhưng sự mê tín thái quá của mẹ đã vô tình làm ảnh hưởng tới cuộc sống của những người không liên quan việc đó như chúng tôi.
Từ ngày cô ấy về, mẹ ghét tôi ra mặt. Và hôm nay là chuyện không ngờ tới, mẹ muốn anh bỏ tôi vì sợ tôi không sinh được con. (ảnh minh họa)
Video đang HOT
Mẹ đi xem bói một thầy mới được giới thiệu, người ta nói nhà mình có khắc tinh. Rồi họ còn chỉ đích danh đó là tôi, thế nên nếu cứ để tôi làm dâu, sợ là mẹ khôn có cháu đích tôn. Người ta bảo mẹ phải lấy cho con trai người như này như nọ và người đó sắp đến nhà tôi rồi. Nghe dáng vẻ được miêu tả thì người đó gần giống với cô bạn gái cũ của anh trước đi nước ngoài về. Dù giờ anh có vợ nhưng cô ấy vẫn qua lại nhà mẹ như con cái trong nhà và xem ra vẫn có tìn ý với anh. Mẹ nói nhận người đó là con nuôi nhưng tôi hiểu, mẹ vẫn muốn có một cô con dâu như thế.
Từ ngày cô ấy về, mẹ ghét tôi ra mặt. Và hôm nay là chuyện không ngờ tới, mẹ muốn anh bỏ tôi vì sợ tôi không sinh được con. Mới có chưa đầy nửa năm mà mẹ đã lo lắng sốt sắng việc con cái cháu chắt. Người ta muộn con còn chờ cả năm, vài năm mới có. Mẹ không thương tôi nên kiếm cớ như vậy, tôi ngậm ngùi vì biết xưa nay mẹ chẳng ưng gì tôi.
Còn chồng tôi, anh đâu có tự quyết được gì. Có lẽ lần này tôi bại trận thật. Tôi có nói với chồng, chồng bảo từ từ, nhưng từ từ đến bao giờ. Tôi sợ anh cũng sẽ nghe lời mẹ mà bỏ tôi giống như ngày trước anh cũng suýt bỏ tôi vì mẹ anh không thích cô con dâu này. Nếu không phải bạn gái cũ của anh không về thì có lẽ anh đã bỏ tôi từ lâu rồi.
Điều tôi tiếc không phải cái gia đình này, chỉ là tôi cảm thấy sợ, cảm thấy chán nản, cảm thấy ái ngại với gia đình, họ hàng bạn bè. Rồi bố mẹ tôi sẽ đau khổ thế nào khi biết con chịu đựng cuộc sống như thế. Người khác không hiểu sẽ nghĩ tôi là loại đàn bà hư hỏng nên mới bị chồng bỏ nhanh đến vậy. Tôi bế tắc vô cùng. Người chồng tôi yêu đây sao, tại sao lại ra nông nỗi này. Vậy mà tôi lại từng chết mê chết mệt người ấy, thật ân hận vô cùng.
Theo VNE
Khôn ngoan và dại dột
Nhiều khi, ranh giới giữa khôn ngoan và dại dột trong tình yêu là điều khó có thể phán xét hơn cả...
Trải qua đã gần một nửa đời người, chị vẫn không thể biết được khoảnh khắc nào trong đời mình, chị đã hành động đúng và ngược lại. Những cuộc tình cứ thế đi qua, thời gian đã phủ một lớp bụi mờ trên gương mặt phảng phất buồn của chị. Soi gương, chị thấy nếp nhăn xung quanh mắt dày lên nhiều so với mấy năm trước.
Chị như một kẻ lữ hành cô độc trong tình yêu. Có tình yêu cần chị níu giữ nhưng chị đi qua nó một cách nhẹ bẫng, không một chút luyến tiếc. Ấy vậy mà lại luôn đau khổ vì những điều không thể thuộc về mình.
Gã đảm bảo với chị rằng, chị là người con gái duy nhất gã còn thấy thương yêu trên cuộc đời này. Gã hận phụ nữ đến tàn khốc. Chính họ đã làm cho cuộc đời gã điên đảo: từ một đại gia tiền vàng không biết làm gì cho xuể thành một kẻ khố rách áo ôm, không chốn dung thân. Nhưng chị đã níu giữ gã lại với cuộc sống này bằng sự nhân hậu của mình. Gã bảo chị đợi gã, gã bỏ đi thật xa, quyết tâm làm lại từ đầu để có thể cho người con gái mình thương một cuộc sống sung túc.
Gã đi, chị khóc nhưng không níu giữ, cũng không hứa hẹn sẽ đợi chờ. Chị cứ để gã đi trong tâm trạng trống rỗng của mình. Hơn ba mươi tuổi, chị đã quá quen với những cuộc chia ly, đến nỗi, nhiều khi thấy chẳng có ý nghĩa gì, nó cứ trôi qua như việc một dòng sông, bằng cách nào đó, tất phải trôi về biển.
Anh đến với chị sau khi gã đi một thời gian. Gương mặt phong trần và đượm vẻ buồn của một người đã phải đối mặt với nhiều nỗi mất mát. Anh rất giàu có. Anh sở hữu một công ty chuyên mua bán các thiết bị y tế. Và đương nhiên, anh rất yêu chị. Nhiều khi, chị băn khoăn không biết người đàn ông ấy yêu mình vì điều gì, bởi chị không còn ở trong độ tuổi xuân sắc nữa, và với điều kiện của anh, anh có thể gặp gỡ rất nhiều cô gái trẻ đẹp khác.
Nhưng anh bảo anh yêu chị vì chính con người chị. Không một lý do nào có thể cắt nghĩa rõ ràng. Anh muốn chị về làm vợ anh, để anh có thể lo cho chị một cách hợp pháp. Ai cũng nghĩ số chị giờ đã đến lúc sướng, nhưng rồi chị lại lặng im từ chối. Đến anh cũng ngạc nhiên: "Sao em lại không cần đến những gì anh mang tới cho em? Anh đã cho em cả tình yêu và tiền bạc cơ mà?". Chị chỉ bảo là chị không thể. Anh tìm đến vài lần nữa rồi cũng biệt tích. Người ta bảo chị dại, già rồi mà vẫn còn làm cao.
Gã về, mang cho chị nhiều thứ đáng giá. Chị vui, không phải vì những thứ vật chất hiện hữu trước mắt mà vì thấy gã đã bớt hận thù, gã đã biết cười và nói yêu thương. Chị chờ đợi một câu nói của gã, và rồi chị sẽ chấp nhận nó. Nhưng gã không để ý đến ánh mắt của chị, gã say sưa nói về kế hoạch làm giàu của mình, phải lấy lại những gì đã mất. Gã bảo chị đợi rồi lại đi.
Nhưng đó là lần cuối cùng gã quay lại, nghe đâu gã đã lấy một người phụ nữ cũng giàu có không kém. Chị không như gã, chị không hận đàn ông mà chỉ chấp nhận nó như một điều tất yếu của cuộc sống. Tuy nhiên, ánh mắt của chị lại đượm buồn. Người ta lại có dịp bàn ra tán vào, họ bảo chị dại dột, cuộc đời không còn trẻ nữa mà cứ bỏ qua cơ hội tốt để đợi chờ một điều hư không.
Nhiều đêm vắt tay lên trán suy nghĩ, chị cũng không thể phân biệt được đâu mới là quyết định đúng đắn trong cuộc đời của mình. Hạnh phúc nhiều khi đến thật khó khăn, khiến người ta đợi chờ nó trong vô vọng. Nhưng thật lạ, mọi chuyện xảy ra đối với chị thật tự nhiên, không mang một tính chất hận thù nào. Chị đối đãi với cuộc đời bằng một thái độ bình thản, và cuộc đời lại bắt chị chờ đợi trong sự mỏi mòn. Chị vẫn đợi chờ một điều, điều mà chị biết là khó có thể xảy ra.
Gã lại về. Lần này xơ xác hơn cả lần đầu tiên chị gặp gã. Gia sản của gã lại thêm một lần nữa bị tiêu tán. Niềm tin của gã vỡ vụn. Và trong lúc cùng quẫn, gã lại quay trở về tìm người con gái mình đã phụ bạc. Gã khóc rất nhiều. Còn chị, bàn tay gầy guộc đang đưa lên vuốt ve mái tóc đốm bạc của người đàn ông khốn khổ. Trái tim chị mách bảo: hãy níu giữ người đàn ông này lại.
Thiên hạ lại bảo chị dại, tự dưng đâm đầu đi lấy một thằng đàn ông đã phụ bạc mình, lại không có sự nghiệp gì trong tay. Chị không nói gì, chỉ thấy hạnh phúc với những gì mình đang có. Ngoài sân, gã đang dắt tay đứa con gái nhỏ tập đi, và chỉ một lát nữa thôi, gã sẽ giao con cho vợ để đến chỗ làm. Một công việc không phải đem về hàng núi tiền như trước kia, nhưng có thể đảm bảo cuộc sống cho vợ con gã. Và hơn hết, nó dành cho gã một khoảng thời gian để được tận hưởng hạnh phúc của mình.
Theo VNE
Nhật kí cuộc tình Tôi cứ mong chờ một cuộc tình chân thật, một cô gái xinh đẹp, dịu dàng, nhân hậu và cũng có đôi phần cá tính. Nhưng tất cả chỉ là ước muốn viển vông. Tôi lao vào cuộc tìm kiếm một nửa đích thực của đời mình, bỏ qua những lời mời mọc... Cuộc thử đầu tiên: Cô thư kí xinh đẹp và...