Mẹ chồng vui vẻ cho con trai ở rể, hoá ra đằng sau là cả kế hoạch đáng sợ này
Vì nghén ngẩm, mệt mỏi, tôi nghỉ việc ở nhà dưỡng thai. Mẹ chồng tôi thấy vậy từ quê ra chăm tôi bầu bí. Tuy nhiên, từ ngày có mẹ chồng, tôi thấy thế giới 2 người của tôi bỗng có 1… người thừa.
Tôi năm nay 25 tuổi. Tôi may mắn được sinh trưởng trong một gia đình khá giả. Cuộc sống của tôi từ bé đến giờ toàn màu hồng. Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi gặp Huy – chồng tôi.
Chồng tôi rất đẹp trai, cao ráo, anh làm quản lý nhân sự ở một công ty với mức lương trung bình. Huy rất tốt bụng và yêu thương tôi vô cùng. Chỉ có điều, Huy không được may mắn như tôi. Anh lớn lên trong một gia đình thuần nông, nghèo khó, đông anh em. Dưới Huy còn thêm 3 đứa em đang tuổi ăn, tuổi lớn.
Khi tôi đưa Huy về nhà ra mắt, bố mẹ tôi tỏ ý không hài lòng, muốn tôi chia tay anh để cưới những người mà họ sắp xếp. Tuy nhiên, trước sự kiên quyết của tôi, bố tôi đành nhún nhường làm theo. Tôi nhớ mẹ tôi còn nói: “Được, bố mẹ đồng ý để con lấy thằng Huy. Sau này sướng, khổ tự chịu, không bao giờ được kêu ca gì”.
Thương vợ chồng tôi mới cưới vất vả, bố mẹ tôi mua cho một căn hộ rộng rãi có 3 phòng ngủ. Sau khi dọn về nhà mới, tôi với chồng được sống trong thế giới chỉ có 2 người, vô cùng vui vẻ và hạnh phúc.
Tôi nhớ mẹ tôi còn nói: “Được, bố mẹ đồng ý để con lấy thằng Huy. Sau này sướng, khổ tự chịu, không bao giờ được kêu ca gì”.
Ảnh minh họa
Video đang HOT
Sau nửa năm, tôi mang bầu. Vì nghén ngẩm, mệt mỏi, tôi nghỉ việc ở nhà dưỡng thai. Mẹ chồng tôi thấy vậy từ quê ra chăm tôi bầu bí. Tuy nhiên, từ ngày có mẹ chồng, tôi thấy thế giới 2 người của tôi bỗng có 1… người thừa.
Vợ chồng tôi không thể cư xử, bày tỏ tình cảm tự nhiên với nhau như trước. Mẹ chồng tôi người nhà quê, bà chẳng biết nấu món gì ngon. Món nào mẹ chồng nấu cũng quá mặn hoặc quá nhiều dầu mỡ khiến tôi ăn vào chỉ muốn ói ra. Tôi cố gắng nín nhịn vì không muốn làm mẹ chồng buồn.
Sau một tháng chăm tôi bầu, mẹ chồng nói mẹ bị đau lưng nên muốn về quê. Trước khi về mẹ chồng nói với tôi: “Mẹ xin lỗi. Mấy hôm nay mẹ mệt quá nên không ở đây chăm sóc con được. Hẹn mấy hôm nữa mẹ khỏe hoặc khi con sinh cháu, mẹ sẽ ra chăm con sau”. Tôi nghe mẹ chồng nói mà mừng thầm vì quả thực, tôi không thích sống chung với bà cho lắm.
Từ ngày mẹ chồng về, cuộc sống vợ chồng tôi lại vui vẻ như xưa. Tuy nhiên, hôm trước, khi ra ngoài mua đồ về, tôi thấy chồng tôi đang tranh cãi gay gắt chuyện gì đó với mẹ chồng qua điện thoại.
Tôi lắng tai nghe kỹ thì mới biết mẹ chồng tôi đang tính cho em trai chồng cùng với vợ sau khi cưới đến nhà tôi ở. Tiếp đó, đứa em gái chồng sắp đi học đại học cũng sẽ đến nhà tôi ở chung.
Thấy chồng tôi tỏ ra áy náy, e ngại thì mẹ chồng tôi liên tục hối thúc khiến anh ấy khất lần rồi dập máy. Nghe trộm được cuộc điện thoại, tôi giận quá, chạy vào nhà để hỏi chuyện cho ra nhẽ.
“Em nghe thấy rồi thì anh cũng không giấu em nữa. Sang tháng thằng Hoài cưới vợ, mẹ muốn 2 vợ chồng chú ấy đến ở với vợ chồng mình. 2 tháng nữa cái Tú Anh cũng xuống đây học, mẹ cũng muốn em nó đến đây ở cho tình cảm”, chồng tôi nói.
“Anh nói gì hả? Đây là nhà của em, do bố mẹ em mua, đứng tên em chứ có phải trại tế bần đâu mà nhiều người đến ở thế được?”, tôi giận.
Tôi với chồng xích mích chỉ vì mẹ chồng cố tình lợi dụng nhà riêng của tôi cho các em ở cùng. Ảnh minh hoạ.
“Mẹ bảo trước mắt bố mẹ chưa lo được nhà cửa cho các em nên bảo đến nhà mình ở tạm chứ đâu phải ở mãi mà em lo”, chồng tôi nói.
“Em không biết, em không muốn quá nhiều người đến ở cùng. Mâu thuẫn cách sống rồi còn bao nhiêu vấn đề nữa. Anh cứ về bảo mẹ thế. Đừng có dẫn ai đến đây ở cả. Cả mẹ anh nữa, em cũng không cần”, tôi gắt.
“Cả anh nữa, em cũng không cần đúng không?”, chồng tôi quát.
Nghe tôi nói thế, chồng tôi giận quá, ôm quần áo bỏ đi. Tôi cũng đang tức điên vì toan tính của mẹ chồng. Tôi biết chồng tôi cũng đang rất khó xử vì phải đứng giữa tôi với mẹ nhưng thực sự người cư xử quá đáng ở đây là mẹ chồng chứ không phải là tôi.
Theo Eva
Di thư của mẹ chồng và lời dặn dò khiến con dâu ngã quỵ
Suốt 1 tháng Linh không có lấy giấc ngủ ngon cho tới ngày cô nhận lá thư của mẹ chồng từ chị dâu cả. Cô cầm bức thư tay run run rồi khuỵu ngã.
Linh quê ở TP.HCM nhưng lấy chồng Hà Nội. Bởi thế thời gian đầu làm dâu cô gặp không ít khó khăn, đặc biệt là áp lực từ gia đình chồng. Ngày đó, nhiều lúc Linh muốn buông bỏ cuộc hôn nhân ấy, nhưng nghĩ đến tình yêu mà cô dành cho anh cô tự nhủ phải nhẫn nhịn, cố gắng. Bố mẹ chồng Linh, nhất là mẹ chồng rất nghiêm khắc.
Đặc biệt, từ ngày cô bầu bí, dọn về sống chung cùng ông bà, không ít lần Linh ôm mặt khóc một mình vì hờn tủi. Mẹ chồng luôn so sánh cô với những cô con dâu khác trong gia đình. Bà phàn nàn về công việc, học vấn rồi khoản nữ công gia dở tệ của cô. "Mẹ không ngờ là con gái chừng đó tuổi rồi mà con không biết nấu nướng. Ngay cả cái áo, phơi cũng không có nề nếp, mẹ đến chịu con rồi đấy", mẹ chồng Linh đay nghiến. Mỗi lần mẹ chồng nhắc nhở, Linh không tiếp thu mà cô luôn tỏ rõ thái độ gay gắt với bà, điều đó càng khiến bà ghét cô hơn. Đôi lần, bà phê bình cô giữa đại gia đình rằng cô hỗn láo với người lớn tuổi. Chồng Linh nghe thế chỉ biết lắc đầu chán nản. Anh cũng khuyên cô đừng bao giờ đôi co với mẹ bởi chuyện chỉ tệ hơn mà thôi. Rồi sự việc xảy ra khiến mối quan hệ của Linh và mẹ chồng chính thức rạn nứt.
Hôm đó, khi bà trông cháu chẳng may ngã khâu 3 mũi trên trán, vốn không có thiện cảm với mẹ chồng, Linh lấy cớ bà không biết trông cháu nên làm ầm lên. Sau hôm đó, Linh xúi chồng rời nhà, thuê căn hộ khác sống, cô cũng tự thuê người giúp việc trông cháu. Từ đó, mỗi lần mẹ chồng tới thăm cháu, Linh đều thể hiện bộ mặt mệt mỏi, khó chịu. Hơn 1 năm sau, cô và chồng kéo nhau vào TP.HCM sống mặc cho mẹ chồng can ngăn, khuyên nhủ đủ lời. Trước khi đi, mẹ chồng cô còn nói: "Con làm dâu tệ lắm Linh à. Mẹ chỉ muốn con hiểu được vai trò làm mẹ, làm vợ. Nay con còn kéo cả con mẹ, cháu mẹ về ngoại, con xem như thế có được không?". Khi đó, Linh không nói gì, cô lạnh lùng bế con lên xe mà không để ý bố mẹ chồng ai cũng rưng rưng nước mắt thương cho cu Tí mới tròn 2 tuổi đã phải rời xa quê hương. Những ngày ở TP.HCM, không ít lần mẹ chồng Linh gọi điện khuyên cô về Bắc sống, tuy nhiên, Linh vẫn một mực: "Tụi con sống trong này quen hơn mẹ à. Khí hậu cũng mát mẻ dễ chịu hơn miền Bắc. Mẹ cứ thư thư vài năm nữa cháu lớn, tụi con về chơi với mẹ". Có đôi lần, chồng Linh ngỏ ý chuyển về Bắc cô một mực trì hoãn. Ngày bố chồng cô mất, vợ chồng cô cũng chỉ về được 1 tuần rồi lại vào Nam. Anh cả chồng mất, cô cũng chẳng về để thắp cho anh một nén nhang.
Duy chỉ chồng Linh, anh vẫn tha thiết được ở gần mẹ, động viên mẹ những ngày tuổi già. Linh cứ thế, cô chỉ biết ôm hận riêng, sống ích kỷ không nề nếp để sau này cô ân hận vô cùng. Thời gian trôi đi, những cuộc gọi của mẹ chồng thưa dần, trong lòng cô hả hê vô cùng. Mỗi khi nghĩ tới cách đối xử của mẹ chồng với mình năm xưa, Linh càng đinh ninh mình đúng. Cô cương quyết không cho chồng đưa con về. Mỗi khi anh bàn tới chuyện này Linh đều lấy lý do: "Ráng thêm năm nữa đi anh", "Sang năm hẵng về, khi đó mình tranh thủ ở với mẹ vài tháng luôn"... Nhiều hôm vợ chồng cãi nhau, chồng cô nhất quyết về Bắc, khi đó, cô còn khóc dọa tuyệt thực nếu chồng cứ nhắc chuyện về quê. Một buổi chiều, vợ chồng Linh nhận được cuộc gọi từ chị dâu nói rằng mẹ chồng bị ngã đang nằm viện, tình trạng sức khỏe không tốt.
Khi đó, Linh mới chột dạ. Cô và chồng đáp chuyến bay sớm nhất, tuy nhiên, khi cô vừa đặt chân tới ngõ, mẹ chồng đã qua đời cách đó 1 tiếng. Chồng Linh khi đó đau điếng, anh nhìn cô ánh mắt đầy thù hận: "Tại cô mà mẹ tôi chết không được nhìn thấy mặt con cháu lần cuối". Suốt 1 tháng Linh không thể nào có giấc ngủ ngon cho tới ngày cô nhận được lá thư từ chị dâu cả. Cô cầm bức thư tay run run, trong thư mẹ chồng nói rất rõ: "Linh con, mẹ biết con giận mẹ, con hận vì trước đây có lúc mẹ đã đối xử chưa tốt với con.
Mẹ nhận khuyết điểm, nhưng mẹ không ngờ con để bụng lâu quá. Con đã đưa con trai mẹ, cháu mẹ rời xa quê hương hơn cả chục năm nay. Mỗi cái tết, các con về cũng chỉ được vài hôm, điều đó khiến mẹ vô cùng buồn lòng. Mẹ chỉ mong khi mẹ đi rồi... con sẽ thực hiện cho mẹ một nguyện vọng là chuyển về đây sinh sống để gia đình mình được gần nhau...". Dù thư còn rất dài, nhưng đọc tới đây, Linh không thể cầm nổi nước mắt, cô nghẹn ngào. Linh hiểu ra rằng, mẹ chồng đã không hờn trách cô từ rất lâu. Suốt bao năm qua, bà khắc khoải đợi chờ sự hồi tâm chuyển ý từ cô, nhưng cô vẫn vô tâm. Những tháng ngày trước khi bà mất cô vẫn chỉ nghĩ gửi cho bà tháng vài triệu đồng là được rồi. Cô cứ nghĩ tiền bạc với bà là tất cả, nhưng giờ đây, cô hiểu ra, cô hối hận thì đã muộn rồi.
Theo Doisongphapluat
Chồng khuyên: "Nghỉ việc đi ở nhà anh nuôi" và cái kết Nghĩ chồng yêu chiều mình nên mới khuyên Hà nghỉ việc ở nhà anh nuôi, thế nhưng sau một thời gian ở nhà Hà mới cay đắng nhận ra rằng mình đã sai. Ảnh minh họa Bầu bí ở tháng thứ 5 nhưng Hà ốm nghén đến gầy cả người. Nhìn vợ cứ làm được ba hôm lại nghỉ một hôm rồi mệt...