Mẹ chồng tương lai gọi điện xin hỏi cưới, tôi thốt lên câu này rồi vội vàng hủy hôn
Cuối cùng tôi đánh cược cuộc đời 1 lần, đồng ý để bố mẹ Thức sang nhà xin cưới.
Tôi và Thức yêu nhau 2 năm thì 2 bên gia đình xin cưới hỏi. Thật ra cả thời gian yêu lẫn tìm hiểu chúng tôi gặp nhau không được mấy ngày vì anh làm trong Nam còn tôi ở ngoài Bắc. Yêu xa, đôi lúc tôi mệt mỏi muốn dừng lại nhưng nghĩ tuổi cũng nhiều mà giờtìm thì tìm đâu ra ngườihơn Thức nên tôi vẫn âm thầm chịu đựng.
Tôi và Thức yêu nhau 2 năm thì 2 bên gia đình xin cưới hỏi. Ảnh minh họa.
Tình yêu của tôi và Thức ban đầu gặp khá nhiều khó khăn khi gia đình tôi và gia đình anh có em anh họ với nhau. Tuy đã qua 5 đời nhưng ở quê các cụ vẫn còn ngại ngần. Sau này thấy 2 đứa cũng nghiêm túc nên đành đồng ý. Bên nhà Thức hoàn cảnh khá đặc biệt, ngoài ông bà chồng, bố mẹ chồng, lấy Thức tôi còn phải chịu đựng 1 người cô 50 tuổi chưa lấy chồng.
Nhiều người nói lấy về rồi cũng đâu mấy khi về quê mà lo, nhưng đâu ai hiểu ngay từ ban đầu mọi người trong nhà Thức đã thích xen vào chuyện của 2 đứa. Hồi yêu nhau, mỗi lần gọi điện dài 1 chút cô Thức sẽ lại hỏi nói chuyện với ai, cười gì nhiều thế… những lần như vậy Thức đều cười cho qua, tới bản lĩnh thừa nhận nói chuyện với người yêu cũng không có.Vì nhiều lần như thế kia nên tôi và Thức chia tay nhiều không đếm xuể, tôi sợ lấy về rồi Thức không bảo vệ được tôi.
Cuối cùng tôi đánh cược cuộc đời 1 lần, đồng ý để bố mẹ Thức sang nhà xin cưới. Ngày đó tôi định cuối tuần về nói chuyện với gia đình, ai ngờ đâu buổi chiều bố mẹ Thức sang thưa chuyện luôn trong sự ngỡ ngàng của tôi. Cũng may khi mẹ Thức đề nghị xin ngày cưới bố mẹ tôi biết ý nói sẽ suy nghĩ rồi trả lời sau vì thời gian gấp gáp sợ chuẩn bị không tươm tất.
Bố mẹ Thức ra về có vẻ hậm hực trách Thức tìm ai không tìm, tìm phải đứa con 1 như tôi, tính tiểu thư, đỏng đảnh,… bố mẹ tôi còn xem tôi như báu vật, xin xỏ tới như vậy còn không đồng ý. Nghe những lời này tôi rất giận nhưng vì hòa khí 2 bên tôi tiếp tục nhẫn nhịn.
Gần đây, Thức muốn tôi bỏ công việc ở Hà Nội để vào Nam cùng anh – tôi không đồng ý. Không phải tôi không muốn đi mà ở Hà Nội công việc tôi đang tốt, dù không phải sếp cao cấp gì nhưng tôi có chỗ đứng riêng, kiếm ra tiền, lại có cơ hội phát triển. Tôi vào Sài Gòn sẽ là con số 0, trong khi đó Thức chưa chắc đã lo được cho tôi khi anh chỉ là nhân viên quèn, còn đang đi học thêm tiếng.
Tôi và Thức cãi nhau thêm 1 lần nữa, tôi không hiểu anh cứ muốn gọi tôi vào đó làm gì trong khi công việc đang tốt đẹp, chưa kể Thức có ý định sau khi cưới sẽ về Bắc với tôi để gần gia đình hơn. Nói mãi, anh mới nói, muốn tôi vào trong này thử 2 tháng rồi ra cùng nhau. Tôi cứ nghĩ “thử” ở đây là thử xem sống với nhau có hợp, thử xem môi trường Sài Gòn có tốt hơn cho 2 đứa hay không… nhưng hóa ra không phải.
Video đang HOT
Gần đây, Thức muốn tôi bỏ công việc ở Hà Nội để vào Nam cùng anh – tôi không đồng ý.
1 ngày, mẹ Thức gọi cho tôi rất sớm, vì hôm đó tôi có việc nên không nghe được máy, đợi tối đi làm về tôi mới gọi lại hỏi xem có chuyện gì. Nguyên văn lời mẹ anh nói, bà muốn chúng tôi cưới vào tháng 10 năm nay, trước đó tôi nên vào Sài Gòn cùng anh để sống thử 1 thời gian… xem có bầu hay không.
Bà nói con gái bây giờ chẳng mấy ai cưới cái có bầu ngay vì áp lực công việc, thêm chế độ ăn uống sinh hoạt rồi “quá khứ” này kia… Càng nghe tôi càng nóng máu, thì ra vì thế mà Thức mãi không dám nói thẳng với tôi. Thì ra ngay từ đầu nhà anh đã xem tôi như máy đẻ, như con gà mái trong nhà.
Tôi ngắt lời bà, mạnh mẽ đáp: “Bác muốn có con cháu như vậy thì mua lấy 1 đàn gà, bảo nó đẻ trứng cho mà kiểm tra. Xin lỗi bác, nhà cháu xin phép được hủy hôn. Bác mang con trai về đi ạ!” rồi dập máy cái rụp, tiện tay chặn luôn Thức.
Sự việc hôm nay chỉ là giọt nước tràn ly, tôi chỉ dám nói với bố mẹ tôi không muốn cưới chứ không kể chuyện gia đình anh đối xử với mình. Bởi lẽ việc cưới xin là do tôi mong muốn, việc bất chấp 2 bên có anh em họ cũng là tôi, tôi đâu dám nói thêm để bố mẹ đau lòng.
Theo Thời đại Plus
Quên cắm cơm mà chồng hất cả bàn thức ăn xuống đất, tôi lẳng lặng cúi xuống dọn và nói 1 câu khiến anh điếng người
Hôm ấy tôi về muộn hơn mọi ngày nên vội vàng, quên cắm điện nồi cơm. Chính vì thế, tới bữa ăn mọi thứ đã xong xuôi chỉ có nồi cơm vẫn sống nguyên. Chồng tôi vừa nhìn lập tức hất thẳng cả mâm cơm xuống đất.
Chuông điện thoại reo lên, tôi biết đã 6h sáng, lập tức lồm cồm bò dậy dụi mắt rồi nhanh tay tắt đi. Ngày nào cũng như thế, 7 ngày 1 tuần, 30 ngày 1 tháng, cứ giờ này tôi dậy và vội vàng lao đầu vào chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà, nấu cháo cho con trai 3 tuổi. Mất khoảng 45 phút thì xong xuôi, tôi lên phòng đánh răng, rửa mặt rồi gọi chồng dậy. Tôi chỉ có khoảng 5 - 7 phút cho bản thân sửa sang đầu tóc, lựa chọn quần áo rồi bế con xuống nhà. Và sau đó, lại 1 hành trình rửa bát, chuẩn bị bỉm sữa, đưa con đi học, rồi phi vội đi làm.
Ảnh minh họa.
Thắng - chồng tôi thì phó thác mọi việc trong gia đình cho tôi. Có lẽ, việc duy nhất anh san sẻ với vợ chỉ có vài phút chơi với con mỗi ngày. Buổi sáng, trong lúc tôi nấu ăn chẳng may cu Bi có dậy thì anh sẽ dỗ con ngủ tiếp. Hoặc tối, khi tôi rửa bát thì anh sẽ cho xem điện thoại để con ngồi im. Lý do thì Thắng bảo, anh đi làm kiếm tiền mệt rồi. Việc nhà tôi phải tự sắp xếp. "Có ăn với dỗ con không làm được thì làm cái gì?" - Thắng vẫn hay mỉa mai tôi như thế mỗi khi ném 1 sấp tiền vào mặt vợ.
Tôi cũng chẳng biết phải nói gì. Dù sao đúng là anh kiếm gấp 3 lương tôi, mọi chi tiêu trong nhà chủ yếu do anh lo toan. Thậm chí, tiền gửi về ông bà nội, ngoại cũng là tiền của Thắng. Nhiều khi tôi rất buồn và mệt mỏi, nhưng cũng chẳng dám cãi lại anh.
Và cuộc hôn nhân của tôi cứ thế trôi qua, mới 4 năm mà tôi cảm thấy thật mệt mỏi, chẳng mấy khi nở nụ cười thật sự. Thế mà bạn bè lúc nào cũng nghĩ tôi sướng, có anh chồng kinh tế vững, gánh vác được mọi việc!
Nhưng điều khiến tôi cảm thấy chán Thắng nhất có lẽ là tính gia trưởng và cục tính. Mọi việc trong nhà anh cứ khăng khăng theo ý mình mà chẳng buồn bàn qua với tôi. Nhiều khi có góp ý, Thắng lại mắng tôi: "Đàn bà đầu chỉ để mọc tóc chứ biết gì mà ý kiến".
Thời gian gần đây, không rõ vì áp lực công việc hay gì mà anh thường xuyên cáu gắt với tôi và con. Có hôm chỉ vì cu Bi nghịch điện thoại trong lúc anh đang nhắn tin mà anh tét thật mạnh vào mông con, mắng rất gay gắt. Thằng bé thấy bố như vậy, sợ quá khóc ré lên.
Tôi đang nấu ăn, tưởng 2 bố con có chuyện gì vội chạy ra hỏi thì anh gắt:
- Đấy, mang con của cô vào mà trông đi. Trẻ con gì nghịch như quỷ ấy.
- Nhưng con làm gì mà anh mắng thế?
- Gì cái gì, em trông đi, anh đi làm việc.
- Anh giúp em đi, em đang nấu ăn mà.
Ảnh minh họa.
Dù tôi nói thế nhưng Thắng vẫn quay ngoắt đi vào phòng. Tôi ôm con vào lòng mà đầy tủi thân. Chuyện chồng lương cao hơn cũng là thường mà? Cớ sao tôi lại chỉ vì lương thấp hơn chồng mà anh lại coi thường tôi đến thế này? Nhưng nếu như tôi có thời gian rảnh rang như anh chắc chắn thu nhập cũng được cải thiện hơn nhiều.
Tuy nhiên, bao nhiêu lần anh vô lý như thế tôi vẫn nhịn. Bởi bản thân tôi nghĩ rằng, trong mối quan hệ giữa vợ với chồng 1 người cứng thì người kia phải mềm, người này tức thì người kia phải nhịn. Như thế hôn nhân mới có thể bền vững.
Nhưng cho tới một buổi tối nọ, do con trai bị ốm, tôi phải gửi bên người anh em họ nên đón về muộn hơn thường ngày. Đã thế, vì cu Bi quấy khóc nên mãi tận 7h tôi mới bắt đầu đi chuẩn bị cơm nước. Trong lúc luống cuống thế nào, tôi cắm cơm lại quên bấm nút nấu.
Chính vì thế, tới bữa ăn, khi dọn mọi thứ xong xuôi nhưng tôi mới tá hỏa nhận ra nồi cơm còn sống nguyên. Còn Thắng vừa ngồi vào bàn ăn, mặt đang bí xị vì đói lại thấy nồi cơm như vậy anh đầy tức giận. Anh lập tức hất cả mâm đồ ăn trên bàn, rồi hét lên:
- Nấu cơm cũng không xong. Tiền nuôi cô chẳng thà tôi thuê osin còn được ăn bữa tử tế.
Tôi tức lắm nhưng vẫn cố bình tĩnh cúi xuống thu dọn những mảnh bát vỡ... Nước mắt tôi tuôn ra, nhưng tôi đang cố gắng kiềm chế bản thân sẽ lao lên cãi lại Thắng. Hành động đó của anh giống như giọt nước tràn ly. Tôi quyết định sẽ không nín nhịn nữa. Tại sao cứ phải nhẫn để gìn giữ cuộc hôn nhân không hạnh phúc này?
Sau khi thu dọn xong, tôi ngẩng lên, nói nhẹ nhất có thể với Thắng:
- Nếu như anh không hành xử như thế, em chạy ra phố 5 phút sau là mình có cơm ăn rồi. Còn giờ thì anh tự lo bữa tối đi. Sau khi ăn xong thì trở về nhà nhé, em muốn bàn chuyện ly hôn.
Thắng điếng người trước đề nghị của tôi. Có lẽ anh không ngờ rằng tôi dám làm như thế. Anh lắp bắp nói không nên lời, nhưng tôi chẳng quan tâm mà bỏ vào phòng. Bỗng dưng tôi thấy thanh thản lạ kì, đáng lẽ tôi nên hành động như vậy từ lâu rồi.
Miss Hóng
Theo Helino
Sau khi chia tay phụ nữ thường có tình mới nhanh hơn hẳn đàn ông, vì sao vậy? Phản ứng sau chia tay của con người rất trái ngược: Đàn ông tưởng vui vẻ nhưng chìm dần trong đau khổ, còn phụ nữ tưởng đau đến chết đi nhưng nhanh chóng lấy lại cân bằng. Đầu tiên, phụ nữ chưa bao giờ đứng ngoài lề "cuộc chơi tình ái" Hầu hết phụ nữ, đặc biệt là chị em có ngoại hình...