Mẹ chồng tôi chơi cả ngày
Sáng bà đi học nhảy, trưa ngồi tám chuyện hoặc gác chân xem phim đợi tôi nấu cơm xong thì ngồi vào ăn. Ăn xong bà đi thẳng vào phòng ngủ, mặc kệ tôi với cái bụng bầu vật vã dọn dẹp đau muốn gẫy lưng…
ảnh minh họa
Tôi và mẹ chồng từ trước tới nay chưa từng xảy ra mâu thuẫn lớn, bà cũng không phải là người quá khó tính, thế nhưng…
Tôi thuộc tuýp người phụ nữ có chủ nghĩa nữ quyền, từ trước tới nay mọi việc tôi đều một mình quyết định, tuy nhiên theo tôi thì việc trong nhà mọi người phải cùng nhau gánh vác, chứ không thể đè lên vai của riêng một ai, có như vậy mọi người đều vui vẻ và hiệu quả làm việc cũng tốt hơn.
Mẹ chồng tôi nghỉ hưu non, vì vậy bà làm nội trợ chính ở nhà. Tôi nhớ lần đầu tiên tới nhà mẹ chồng tôi hiện giờ ăn cơm. Hôm đó, vì là lần đầu tiên ra mắt nên tôi rất ngại ngùng. Sau khi ăn cơm xong, tôi thu dọn bát đĩa rồi lễ phép nói với bà: “Bác để cháu rửa bát cho ạ. Bác nấu nhiều món thế này cũng mệt lắm rồi”. Khi ấy, mẹ chồng tương lai tôi nói: “Không cần đâu cháu ạ. Cháu ngồi xe cả ngày trời cũng mệt mà!”.
Video đang HOT
Tôi chưa kịp cảm động thì vừa nói xong, mẹ chồng tôi lập tức đi vào phòng của bà và nghỉ ngơi, để mặc một mình tôi thu dọn đống bát đĩa mất hơn nửa tiếng mới xong xuôi. Thực sự lúc đó, tôi không phải cố tình nói khách sáo với bà, thế nhưng trong lòng tôi thầm nghĩ: “Không hiểu bà là người thế nào mà lại kệ cho bạn gái của con trai mình lần đầu tới nhà ăn cơm phải rửa bát một mình, trong khi không biết trật tự sắp xếp đồ đạc trong bếp thế nào. Bà lại còn nói những lời ra vẻ thông cảm nữa”.
Không ngờ, đó chỉ là bắt đầu của một quá trình dài. Kể từ khi tôi đặt chân vào nhà mẹ chồng tôi, chỉ cần tôi có mặt ở nhà, mọi việc nhà đều do một mình tôi thu vén từ nấu cơm, rửa bát, giặt giũ, dọn dẹp nhà cửa…Nhiều khi đến ngày “đèn đỏ”, bụng đau, lưng mỏi, tôi chỉ mong bà đỡ đần hộ tôi một chút, nhưng bà không hề động tay tới.
Hàng ngày, vào buổi sáng, bà đi học nhảy, trưa về bà ngồi dưới phòng khách tám chuyện với mấy bà hàng xóm tới lúc tôi nấu cơm nước xong xuôi thì mới ngừng. Nếu không có ai ngồi tán gẫu cùng thì bà ngồi xem phim đợi có cơm ăn. Ăn xong, bà đi thẳng vào phòng ngủ của mình.
Tôi vẫn biết, hiếu kính với bố mẹ chồng là bổn phận của nàng dâu, cho nên dù mệt đến mấy tôi cũng không một lời kêu ca oán thán. Khi tôi mang bầu, mỗi lần đi khám thai, bác sĩ đều dặn dò tôi phải nghỉ ngơi, không được làm quá sức, tốt nhất nên nằm một chỗ vì em bé trong bụng hơi yếu, có dấu hiệu doạ sẩy thai. Thế nhưng mẹ chồng tôi vẫn giữ thói quen sinh hoạt như trước, không hề đỡ đần tôi.
Một hôm, bỗng nhiên tôi lên cơn thèm phở, tôi và chồng liền ra ngoài ăn, khi trở về trời đã nhá nhem tối. Trong nhà, chỉ có mình mẹ chồng tôi ngồi xem ti vi, tôi liền hỏi bà: “Mẹ, sao bố con vẫn chưa về ăn cơm ạ?”. Mẹ chồng tôi đáp lại với giọng hậm hực: “Về làm gì? Về nhà nhưng có ai nấu cơm cho mà ăn đâu!” Khi ấy, tôi cảm thấy rất ấm ức, không nói lời nào với bà nữa.
Hơn nữa, bà rất vô tâm. Trong suốt thai kỳ, bà khôg hề chuẩn bị cho tôi một thứ gì, tất cả đều do mình tôi lo liệu. Đến khi sinh bé, bà thuê một người giúp việc, còn mình thì vẫn đi học nhảy, tán gẫu với bạn bè như trước. Em bé tròn tháng, mẹ đẻ tôi liền bế về nhà chăm sóc cho tới bây giờ, khiến cho bé nhà tôi giờ đây không theo bà nội.
Năm nay, tôi phải đi công tác 1 tháng theo yêu cầu công việc, thế nhưng mới được vài ngày, tôi đã nghe chồng tôi phàn nàn rằng, mọi người trong nhà ai cũng có ý kiến với bà rồi. Hàng ngày, anh ấy phải nấu cơm, còn bà chẳng làm gì. Nhiều hôm, áp lực vì công việc nên mệt mỏi, anh mua cơm hộp về cho cả nhà ăn.
Tôi thật sự không hiểu, tại sao mẹ chồng tôi ở nhà không đi làm mà một việc nhỏ trong nhà cũng không động tay, khiến cho ngay cả người trong gia đình cũng phải có ý kiến. Bạn đã từng gặp người mẹ chồng nào như vậy chưa?
Theo VNE
Dã quỳ yêu anh...
Dã quỳ dịu dàng của tình yêu hoang dại thuở ban sơ. Để tôi luôn khát khao muốn sống và yêu thương mãnh liệt như loài hoa dại bé nhỏ kia rực rỡ!
Trên cung đường dốc quanh lên Đà Lạt, tôi đã đi khá nhiều lần: đi chơi, đi thi, đi học... Và giờ tôi mới chợt nhận ra, những bụi hoa vàng ven đường tôi vẫn thường thắc mắc mỗi khi thấy qua cái cửa kính ô tô kia chính là dã quỳ. Dã quỳ dịu dàng của tình yêu hoang dại thuở ban sơ. Để tôi luôn khát khao muốn sống và yêu thương mãnh liệt như loài hoa dại bé nhỏ kia rực rỡ.
Phải nói, một đứa lễnh đễnh như tôi đã biết bao lần đắm say trước cảnh sắc quê hương, trong mỗi chuyến đi sớm khi mặt trời chưa kịp dậy trên dọc chiều dài tiền đất cao nguyên Lâm Đồng, nơi tôi được sinh ra. Để rồi đón ánh bình minh ấm lạ qua ô của kính xe khi mặt trời thức dậy, đánh thức cả tây nguyên sau cơn ngủ đêm dài trong ngàn gió lạnh buốt tái tê cũng thú vị lắm!
Trên những chuyến xe lên Đà Lạt, bạn sẽ thấy cảm giác thay đổi độ cao như có cái gì muốn trào dâng trong lồng ngực. Sẽ thấy lạnh dần và bản thân ảo mờ trong màn sương mù ngập ngụa. Cứ đi đi rồi bạn sẽ qua và bắt gặp những đồi chè xanh rì đang đùa chơi cùng mây trắng. Để rồi tiếp tục ngửi và cảm nhận rõ ràng vị trà đậm đà trong từng hơi thở đắm say khi băng qua lòng Tp.Bảo Lộc.
Giữa những cung đường uốn quanh, núi non, đèo dốc ta lại thấy mình bé nhỏ. Sẽ thấy cánh rừng thông xuất hiện xanh đến lạnh người. Chúng vút cao lên ngút ngàn tầm mắt, hiên ngang, phóng khoáng tung mình vào không trung cao rộng.
Hoa dại xuất hiện khắp nơi, và dĩ nhiên cũng dễ dàng bắt gặp những bông dã quỳ vàng rực trong gió, trong sương ướt lạnh.... Bắt gặp những cánh đồng rau, những trang trại thấp thoáng xanh non, rực vàng, óng ả. Để khi đến Đà Lạt ở cuối cuộc hành trình, bạn sẽ hiểu thế nào là thành phố hoa. Hoa rực rỡ tràn ngập mọi nẻo đường lớn nhỏ; hoa trong nhà, hoa ngoài ngõ...hoa trên nóc nhà...!
Ngoài ra, cái không khí mát trong chẳng kiếm đâu ra khói bụi luôn khiến cho lòng ta trở lên nhẹ bẫng. Và chỉ có đến đây bạn mới hiểu thấu được cái sự buồn não nề của những cơn mưa dai dẳng... Mới hiểu được những cái ôm ấm áp đến bao nhiêu và hiểu bàn tay có thể lạnh tới mức nào khi một mình bước lê trong trời đêm đại ngàn buốt giá ngập tiếng thông reo.... Đà Lạt nhớ, Đà Lạt mơ, Đà Lạt lạnh, say đắm và... yêu anh!
Theo VNE
Mùa của nỗi nhớ Vẫn cái rét hiu hiu, vẫn hạt mưa bay lất phất như ngày đầu ta mới gặp nhau. Toàn những điều tình cờ hay là duyên số? Ngày ấy, anh đến rồi đi, không một lời từ biệt. Chẳng nói lý do cũng không hẹn ngày về. Anh đi rồi chỉ còn lại mình em. Nhìn bạn bè vui trong hạnh phúc, em...