Mẹ chồng lên thành phố một tháng, lúc về bà mang theo đứa trẻ đỏ hỏn bắt vợ chồng tôi nhận làm con nuôi, khi chúng tôi từ chối bà buộc phải nói sự thật
Khi chúng tôi từ chối nhận nuôi đứa trẻ thì mẹ chồng nói sự thật khiến vợ chồng tôi choáng váng, không nói thành lời.
Nhà chồng tôi có hai anh em, cô em chồng đang học đại học trên thành phố, em ấy học rất giỏi là niềm hi vọng của cả gia đình.
Để có tiền cho em học, bố chồng đã phải mang sổ đỏ đi cầm cố. Mẹ chồng mắc bệnh tim, thỉnh thoảng ngất nhưng cũng chẳng dám đi viện tuyến trên vì sợ tốn kém. Chỉ nằm ở bệnh viện huyện thấy đỡ thì về lại ra đồng mò tôm bắt ốc đi bán lấy tiền, được bao nhiêu gom góp vào lo gửi cho con gái.
Nghĩ cũng thương bố mẹ chồng nhưng chúng tôi chỉ là công nhân, lại đang nuôi 2 con nhỏ cũng chẳng khấm khá hơn nên không giúp được gì.
Tháng trước mẹ chồng bảo con gái ốm nên bà sẽ lên thành phố ít hôm, thế mà bà đi luôn một tháng mới về. Lúc đó là nửa đêm cả nhà tôi đang say ngủ, đột nhiên mẹ chồng gọi điện bảo ra mở cửa khiến tôi bủn rủn chân tay không hiểu có chuyện gì đây?
Chồng tôi phải ra mở cửa, nhìn thấy mẹ chồng gầy đi trông thấy, một tay bế đứa bé đỏ hỏn, một tay cầm hành lý. Mẹ bảo trên đường về quê có một người phụ nữ nhờ bế đứa bé để chị ta đi mua ít đồ, nào ngờ xe chạy rồi mà vẫn không thấy người đó đâu. Mẹ bảo nhìn đứa nhỏ rất dễ thương nên đưa về cho vợ chồng tôi nuôi.
Video đang HOT
Theo mọi người tôi phải từ chối bằng cách nào để nhà chồng không cho là mình hẹp hòi đây? (Ảnh minh họa)
Tôi bảo có 2 đứa con đẻ, nuôi đã chật vật rồi, sao có thể nuôi con người ta nữa và khuyên bà đưa ra phường. Chồng tôi cũng ủng hộ ý kiến của tôi.
Khi không thuyết phục được vợ chồng tôi nhận đứa nhỏ làm con nuôi, mẹ chồng bật khóc rồi nói sự thật. Bà bảo một tháng vừa rồi là lên thành phố chăm sóc cô em chồng đẻ, đứa trẻ này chính là con của em ấy. Nghe đến đây vợ chồng tôi chết lặng người, không ngờ bố mẹ ở nhà suốt ngày lo kiếm từng đồng cho em ấy học thành tài, thế mà mới năm 2 đã yêu đương lăng nhăng để có con.
Mẹ bảo tên bạn trai của em ấy trốn rồi chẳng tìm thấy đâu, không muốn em chồng bỏ học giữa chừng nên bà đưa đứa nhỏ về nhà nuôi. Vì danh dự của gia đình và tương lai của em ấy nên bà muốn vợ chồng tôi nhận đứa nhỏ làm con nuôi. Sau này bà sẽ có trách nhiệm nuôi và chu cấp cho đứa trẻ.
Chồng tôi thương mẹ và em gái nên đã đồng ý còn tôi thì không tán thành một chút nào, gia đình đang yên đang lành tự nhiên rước thêm của nợ cho nhọc lòng. Theo mọi người tôi phải từ chối bằng cách nào để nhà chồng không cho là mình hẹp hòi đây?
Lần nào về quê chị dâu cũng kiểm tra tủ lạnh nhà mẹ chồng, tưởng chị đói nhưng hóa ra là bao toan tính sân si
Chỉ khi nghe lén được cuộc cãi vã giữa chị dâu và anh trai, tôi mới biết toàn bộ tâm cơ của chị ta.
Bố mẹ tôi sinh được 3 người con, tôi là em gái út, trên tôi có 2 anh lớn. Cả hai người họ đều đã lấy vợ. Gia đình nhà anh cả tôi khá giả lắm, hơn hẳn 2 em ở dưới quê. Ngày xưa anh ấy được bố mẹ dạy dỗ nghiêm khắc và chính bản thân anh cũng có chí tiến thủ, do đó cố gắng lên thủ đô lập nghiệp với hi vọng đổi đời.
Ngược lại, tôi và anh thứ chỉ mưu cầu cuộc sống bình yên nên đã lựa chọn ở lại quê, xây nhà gần bố mẹ để tiện chăm sóc, chạy qua chạy lại. Tuy đúng là cuộc sống ở quê có hơi thiếu thốn chút nhưng vì anh trưởng nhà tôi giàu, sự nghiệp phất lên rất nhanh nên cả gia đình đều được nhờ. Hàng tháng, anh cả gửi về quê tiền phụng dưỡng cha mẹ và cũng có chia cho 2 em, các cháu chút thưởng. Chỉ vài năm sau khi lên thành phố, anh ấy mua được nhà chung cư xịn sò, ô tô... mà chẳng phải vay ai.
Những tưởng một người tài giỏi, có hiếu như anh cả tôi sẽ gặp người phụ nữ tương xứng, đoan trang hiền thục làm vợ, nhưng hình như chị dâu không ưa đằng nội nhà tôi lắm. Cũng không biết phải nói sao, chỉ là tôi cảm thấy thái độ chị thiếu nhiệt tình trong các công việc chung của gia đình như đám giỗ, đám hỏi, liên hoan ăn uống... Chẳng bao giờ chị động tay và nấu ăn, dọn dẹp... Nhưng bởi anh cả giàu, hay cho tiền nên nhà chúng tôi cũng không gay gắt đòi hỏi, bắt ép chị ấy làm thế.
Dạo gần đây, ngoài công việc phó giám đốc truyền thông ở tập đoàn lớn, anh trai cả tôi còn đảm nhiệm thêm những dự án bên ngoài để không ngừng gia tăng thu nhập. Theo như lời anh kể thì một người bạn của anh đang xây dựng công ty sản xuất yến sào trong Nha Trang - Vũng Tàu. Anh cả phụ trách phát triển sản phẩm lẫn truyền thông. Nghe đâu công ty cũng phát triển rất nhanh vì nhu cầu loại thực phẩm xa xỉ này của người dân tăng đáng kể. Vài tháng trước, một mình anh cả có về quê và bảo tôi nếu đang rảnh thì hãy thử làm đại lý bán yến sào nhỏ lẻ, hoa hồng sẽ rất cao. Ấy vậy tôi tự nhận thấy khả năng của bản thân ở đâu mà xin thêm thời gian suy nghĩ.
Có lẽ cũng vì công việc ngày một phát triển, lãi chồng lãi nên số tiền phụng dưỡng cha mẹ, cùng với tiền cho các em ở quê tăng thêm một chút. Nhưng chẳng hiểu sao, anh không tận tay đưa tiền cho mọi người mỗi dịp về quê mà lại âm thầm chuyển khoản tới tôi rồi nhờ tôi gửi bố mẹ. Ban đầu tôi tò mò nhưng sợ bị bảo là tọc mạch nên không hỏi thêm.
Đợt vài tháng trở lại đây, anh cả ở trên thành phố cũng hay về thăm quê vì có nhiều đợt giỗ, tổ chức ăn mừng nọ kia. Có tuần anh cả chị dâu về nhà tới 2 lần nữa cơ. Mọi chuyện thì không có gì đáng lo, trừ mỗi hành động của chị dâu tôi. Hành động này tôi để ý thấy khá nghi. Chả là chị ấy luôn chạy ngay vào phòng bếp của nhà bố mẹ chồng, mở tủ lạnh ra, đứng ngắm nghía một hồi lâu. Nếu không có đồ gì ăn, chị ấy sẽ nhíu mày một chút.
Có lần tôi bắt gặp, nghĩ là chị đói, tôi bảo "Chị có đang đói không để em chạy ra ngoài kia mua gì cho chị ăn nhé!", nhưng lạ là chị dâu từ chối và bảo không cần. Lần khác, mẹ tôi cũng bắt gặp hành động này của con dâu nên bảo tôi mang chè tổ yến long nhãn hạt sen cho chị ăn. Dù thiện chí là vậy, chị dâu vẫn thẳng thừng bỏ đi.
Cho đến một dịp mới đây, tôi nghe lén được chị dâu cãi cọ với anh trai tôi trên tầng. Hoá ra lòng dạ của người phụ nữ này lại sân si hiểm ác đến thế. Chị dâu mở tủ lạnh chỉ để kiểm tra xem có đồ gì sơn hào hải vị, đáng tiền, chẳng hạn yến sào. Từ đó, chị ta sẽ biết liệu chồng mình đã gửi về quê những thứ ấy hay không. Bảo sao, khi mẹ tôi nói nhà có chè yến, chị ta lại tỏ vẻ giận dữ đến thế.
Quả nhiên tôi đã không nhìn lầm người. Tôi còn nghe rõ mồn một từng lời chị ta sỉ vả chồng "Hàng tháng anh đã gửi tiền về rồi lại còn đem biếu yến sào cơ à? Đồ ngon xa xỉ như vậy không thích hợp gửi về quê đâu. Thà đưa đây làm quà tặng bạn bè trên thành phố thì hơn! Đã thế còn lén lút gửi đồ về cho bố mẹ, tôi thật chẳng ngờ đấy!"
Lúc này tôi mới hiểu vì sao anh cả luôn phải lén lút gửi tiền, biếu quà, chắc vì chị dâu quá kẹt sỉ và hay để ý đây mà! Giờ tôi nên làm gì đây, có nên mách chuyện này cho mọi người trong gia đình không? Dẫu sao tiền bạc cũng là anh cả tôi làm ra mà, tại sao chị ta lại ích kỷ như thế chứ!
Con trai nghịch ngợm lục tung chiếc túi của bà, tờ giấy bên trong rơi ra khiến tôi choáng váng khi biết tương lai mình không có chốn dung thân Thấy có tờ giấy quấn tròn được buộc một sợi chun rất cẩn thận, tôi tò mò mở ra xem thì choáng váng với nội dung ghi bên trong. Nhà chồng tôi có 3 anh em, chồng tôi là con út, sau khi cưới chúng tôi cũng muốn ra ở riêng nhưng bố mẹ chồng không đồng ý. Bố chồng bảo các anh...