Mẹ chồng lập mưu dẫn tôi đi đánh ghen và bí mật động trời!
Vừa thấy con trai ngoại tình, mẹ chồng đã ngay lập tức thông báo cho tôi, bảo tôi phải làm cho ra nhẽ chuyện này. Được mẹ chồng ủng hộ, tôi quyết định đi đánh ghen…
Kể từ ngày yêu cho tới khi bước chân về gia đình này làm dâu, tôi vẫn luôn tâm niệm một điều: mình quá may mắn! Tôi và chồng yêu nhau hơn 3 năm mới cưới. Chúng tôi nhận được sự ủng hộ rất lớn từ hai bên gia đình nên tình yêu khá êm đềm.
Gia đình chồng tôi vốn dĩ nền nếp, gia phong, có tiếng ở khu phố này là hòa thuận, hạnh phúc. Về làm dâu, ban đầu tôi cũng sợ mẹ chồng sẽ khắt khe. Thế nhưng thực tế, mẹ chồng tôi là người rất tâm lí, dễ tính và thông cảm cho con dâu. Những gì tôi chưa biết, mẹ nhẹ nhàng chỉ bảo. Hàng xóm láng giềng ai cũng khen, nếu không quen biết, mọi người sẽ nghĩ đây là mối quan hệ mẹ với con gái chứ không phải mẹ chồng – nàng dâu.
Sống trong một gia đình như vậy, tôi cũng luôn tự nhủ với bản thân phải hoàn thiện chính mình hơn nữa, cố gắng không làm bố mẹ đôi bên phải phiền lòng. Cuộc sống hôn nhân cũng bình yên trôi qua, duy chỉ có một điều, sau 3 năm qua đi, tôi vẫn chưa thể có con.
Được sự động viên của mẹ, hai vợ chồng tôi đi khám. Kết quả cả hai đều khỏe mạnh và tình trạng hiếm muộn vẫn chưa rõ nguyên nhân. Theo lời bác sĩ dặn, chúng tôi về nhà ăn uống bồi bổ, giữ cho tinh thần thật thoải mái và chờ đợi thêm một thời gian nữa.
Kể từ hôm đi khám về, tâm lí của tôi bất ổn thực sự. Cái việc không sinh được con nó ám ảnh tôi khủng khiếp. Bởi lẽ tôi sợ mất chồng, sợ cái hạnh phúc của mình sẽ tan vỡ. Ngoài kia đã có biết bao nhiêu câu chuyện tình như thế rồi. Tuy nhiên, tôi vẫn còn cảm thấy may mắn khi mẹ chồng không đay nghiến, không cạnh khóe gì. Ngược lại, bà vẫn đồng hành bên tôi, mua thuốc bổ cho vợ chồng tôi. Bất cứ ai mách nước ở đâu có thầy, có thuốc dành cho người hiếm muộn là bà lại đi tìm mua.
Cuộc sống hôn nhân bắt đầu rạn nứt khi sau nhiều năm hai vợ chồng không thể có con (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Vậy mà… gần 1 năm nữa lại qua đi, tôi vẫn chưa có tin mừng. Tôi bắt đầu sinh ra cái tính khó chịu, cáu gắt và ức chế. Giữa hai vợ chồng cũng nhiều lần xảy ra cãi cự, một phần cũng là do ức chế tinh thần và lo lắng về chuyện con cái.
Thế rồi, điều gì đến cũng phải đến. Một ngày cuối tuần, mẹ chồng tôi hớt hải chạy về báo với tôi chuyện bà thấy chồng tôi đang đèo con bé nào đó đi trên đường rồi rẽ vào nhà nghỉ. Bà sốt sắng giục tôi đi kiểm tra xem thế nào. Mẹ chồng tôi còn nói: “Cũng là đàn bà, mẹ không chấp nhận nó làm gì có lỗi với con. Nhưng mẹ già, lập cập, không biết bám theo thế nào. Con chạy qua tận nơi xem thực hư ra sao…”.
Giữa những tháng ngày mệt mỏi vì thuốc, vì biết bao áp lực vô hình từ chuyện không sinh được con, lại nghe cái tin chồng cặp bồ, được mẹ chồng ủng hộ, tôi hùng hổ đi đánh ghen. Trong đầu tôi lúc đó không nghĩ được cái gì, tôi cay cú, tôi hận. Tôi xông tới nơi, làm ầm ĩ lên và vào căn phòng nghỉ của chồng để bắt quả tang. Lúc đó, chồng tôi với cô gái kia vẫn chỉ đang ngồi trong phòng chứ chưa làm gì. Thế nhưng ai chẳng biết, làm gì có cặp nam nữ nào làm chuyện quang minh chính đại, là mối quan hệ xã giao lại dắt nhau vào nhà nghỉ.
Tôi uất ức nên lôi cô ta ra đánh. Tôi gào thét, chửi bởi ầm ĩ lên. Chồng tôi can ngăn thì tôi càng nóng máu vì nghĩ chồng bênh nhân tình. Sự vụ chỉ dừng lại khi công an khu vực đến, kéo tất cả lên phường để giải quyết. Ngày hôm sau, cả khu phố bàn ra tán vào về chuyện chồng tôi ngoại tình còn tôi đi đánh ghen… Gia đình chồng tôi xấu hổ không biết phải giấu mặt vào đâu.
Lúc này, bố mẹ chồng tôi yêu cầu họp gia đình, mời cả bố mẹ tôi sang. Mẹ chồng tôi nói: “Ở nhà này, mọi người yêu thương con như thế nào, chắc con tự biết. Ngay cả khi chồng con ngoại tình, mẹ cũng không hề bênh nó mà về báo với con luôn. Ấy thế mà con lại làm cái việc dơ xấu gia đình như thế. Mẹ tưởng con là người có học, văn minh thì đi đánh ghen cũng phải giữ giá chứ? Con làm thế này thì làm sao còn sống được với nhau nữa. Chuyện con cái đã khó, giờ chồng con thì mang tiếng ngoại tình, con thì như vậy, cả cái gia đình này bị người ngoài nhìn vào chê bai, giễu cợt, thế sống sao nổi, chi bằng… ly hôn đi”.
Tôi chết lặng người khi nghe mẹ chồng nói câu đó. Tôi biết mình đã không hoàn toàn ứng xử đúng nhưng không lẽ lại dứt mọi chuyện nhanh đến như vậy. Cũng vì tôi nóng tính, lại được mẹ chồng bảo đi đánh ghen nên tôi mới thiếu kiềm chế như vậy…
Sau hôm đó, tôi dọn về bên ngoại. Trong lúc hai vợ chồng còn đang làm thủ tục để ly hôn, tôi đã thấy chồng cũ của mình đi gặp gỡ một vài người để sớm tái hôn. Giờ tôi mới hiểu ra, cái phi vụ mẹ chồng bảo tôi đi đánh ghen chỉ là một cái bẫy để tôi sa vào và gia đình họ có cớ đuổi tôi đi mà thôi.
5 năm trời mẹ chồng đối xử tệ bạc, không ngờ tới ngày bà nằm viện lại dúi cho tôi túi vàng và lời nói giật mình
Tôi không ngờ, khi mẹ chồng nằm viện lại đưa tất cả tiền bạc cho tôi thay vì con gái.
Tôi sống ở quê, học hết cao đẳng lại về làm ở xưởng may gần nhà. Chính vì tính cách có phần an phận, hiền lành nên tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ bật lại mẹ chồng. Chuyện ly hôn cũng vậy, tôi cảm thấy lấy chồng xong bỏ nhau như thể cuộc sống chấm hết vậy, rồi sợ bố mẹ mình bị mang tiếng nên vẫn cố gắng dù gia đình chồng nhiều lúc thật sự rất quá đáng.
Kết hôn 5 năm, tôi sinh được 2 người con đủ nếp đủ tẻ. Tuy nhiên, suốt 5 năm ấy, mẹ chồng lúc nào cũng ghét bỏ, đối xử tệ bạc với tôi.
Ngày lễ, Tết, con gái bà về, bà ra tận ngõ xách đồ cho rồi ngọt ngào bảo: "Con đi làm dâu bên kia mệt rồi, giờ về đây với mẹ rồi thì nghỉ ngơi đi."
Thấy chàng rể kiểu bối rối, mẹ chồng lại chỉnh lại: "À, thì ai đi làm dâu chẳng vậy, mẹ không trách con đâu. Hai đứa nghỉ đi, ở đây có người lo rồi".
Và vợ chồng cô em thì được ngồi nhà trên ăn hoa quả, nằm vểnh râu uống nước ngọt, xem TV, mẹ chồng trông cháu, tôi thì nấu cơm - 1 mình. Nhưng cảnh này tôi cũng thấy quen rồi. Chỉ buồn 1 nỗi, tận khi hết lễ, hết Tết, cô em chồng về thì tôi mới được về ngoại. Dù bạn bè luôn mắng tôi, sao không bật lại, không đòi về ngoại, nhưng tôi nào dám. Sau nhiều lần thế, bạn bè cũng mặc kệ tôi. "Ngu thì tự chịu, đừng kêu với tao nữa" - 1 cô bạn của tôi đã nói như thế.
Bản thân tôi thì cũng dần quen. Tôi chỉ cảm thấy không vui nổi chứ cũng không phẫn nộ, uất ức như dạo mới về làm dâu. Mẹ chồng thì thấy tôi không bao giờ cãi lại, càng lúc càng được đà. Bà sai tôi làm mọi việc, rồi lại cầm luôn cả lương của chồng tôi. Tôi dè dặt đề nghị xin lại thì bị mắng, vậy là tôi cũng im. Rồi 5 năm qua, tôi đều lấy tiền của mình nuôi con, tiền ăn thì mẹ chồng đưa nên tôi bị mắng là ăn bám.
Nhiều lúc tôi cũng không hiểu, nhan sắc, vóc dáng tôi chẳng phải đẹp xuất sắc nhưng cũng không tới nỗi nào dù đã sinh nở 2 lần. Thế tại sao mẹ chồng thì ghét tôi, chồng thì đi ngoại tình?
Đặc biệt, lúc biết con trai mình "ăn vụng" bên ngoài, mẹ chồng tôi còn đổ tội lên đầu con dâu: "Cô làm vợ phải thế nào thì thằng Tính mới ra ngoài. Chứ vợ đẹp, vợ ngoan chả thằng đàn ông nào nó tìm của lạ".
Tôi ngậm ngùi vâng dạ dù trong lòng phẫn nộ lắm. Tôi vẫn phải hỏi mẹ chồng: "Thế mẹ bảo con phải làm sao bây giờ ạ? Làm sao để kéo anh ấy về với gia đình, để ả bồ nhí kia không dám níu kéo anh ấy nữa ạ?"
Có vẻ lúc này mẹ chồng mới mủi lòng, bà đứng về phía tôi - lần đầu tiên sau 5 năm chung sống. Bà thay tôi đi đánh ghen, ả kia sợ mất mật. Còn chồng tôi sau đó cũng trở về, tôi lại là người phải cung phụng, làm lành.
Cuộc sống vẫn cứ trôi qua bình bình, không vui vẻ, không hạnh phúc như thế cho tới một ngày... Mẹ chồng tôi phát hiện bị ung thư giai đoạn cuối, cả nhà xôn xao. Vợ chồng tôi đưa bà nhập viện, nhưng tiền điều trị quá lớn nên gọi cả cô em về. Nào ngờ vợ chồng cô ấy bảo không có, rồi thì đang xây nhà dở.
Chồng tôi bảo: "Nhà làm dở thì dừng lại có tiền là làm tiếp được, mẹ mất rồi có tìm lại được không?"
Nào ngờ, cô em chồng lại đáp: "Nhưng mẹ ung thư giai đoạn cuối rồi, đằng nào chả mất. Tốn tiền mà không mang lại kết quả, thế là ngu".
Chồng tôi tát nó, em rể lại bênh. Tôi thì chỉ biết ở bên ngăn cản họ đánh nhau giữa viện... Cuối cùng, tôi bảo chồng cắm sổ đỏ để chữa bệnh cho mẹ. Nhưng toàn bộ sự việc mẹ chồng tôi đã chứng kiến tất cả. Tối hôm đó, bà yêu cầu về nhà, rồi gọi tôi lại và đưa cho 1 túi với rất nhiều vàng. Bà đặt vào tay tôi, lần đầu tiên nói nhẹ nhàng như thế:
- Mẹ thật hồ đồ, định mang số vàng này cho con gái làm nhà. Nhưng chuyện hôm nay, mẹ hiểu rồi. Mặc dù nó nói đúng, nhưng mẹ biết bà già này coi trọng bằng tiền của vợ chồng nó.
Bao năm qua, mẹ luôn lạnh nhạt với con vì chỉ mong con bỏ thằng Tính. Nó cũng chẳng phải con ruột mẹ, chính xác là con của vợ trước của ông nhà. Mẹ không muốn nó hạnh phúc nên trút giận lên con, nào ngờ 2 đứa chẳng phải máu mủ ruột rà lại là người thương mẹ nhất. Mai này đừng nhịn nhục như thế nữa con ạ...
Tôi sốc trước thông tin mẹ chồng vừa nói. Bà bảo đừng tiết lộ cho Tính, tôi vừa vui vui vừa có 1 chút lo lắng, lại thêm cả bất ngờ khi được mẹ chồng tin tưởng đưa vàng, kể sự thật. Nhưng cầm hết tài sản của bà trong tay, tôi lại thấy xót cho mẹ chồng. Tôi nên nghe theo bà hay cứ bán đi để chữa bệnh cho bà đây?
Xin về chăm mẹ đẻ ốm, mẹ chồng cười tươi đồng ý nhưng dúi thêm thứ khiến tôi chết đứng Nhưng bất ngờ là khi tôi xin phép mẹ chồng thì bà chỉ suy nghĩ một lát rồi cười tươi đồng ý. Biết tôi sáng hôm sau sẽ về ngoại, bà còn giục tôi đi ngủ sớm để sáng mai đi cho đỡ mệt. Tôi ngỡ tưởng mình nằm mơ, không thể tin nổi mẹ chồng bỗng dưng dễ tính và rộng lượng...