Mẹ chồng giàu có bắt tôi bỏ thai và đuổi khỏi nhà
Tôi muốn con tôi có cha, liệu có nên nói hết với chồng để anh hiểu hay chấp nhận mất anh để đổi lấy sự bình yên?
Tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình có năm chị em gái ở một vùng quê nghèo. Chị em tôi lớn lên trong lam lũ nhưng ai cũng xinh xắn và dễ thương. Ba mất năm tôi 17 tuổi. Mẹ sống vậy đến giờ, nuôi chị em tôi ăn học. Ba đổ bệnh và mất trong vỏn vẹn chỉ ba tháng.
Tôi nén nỗi đau vào lòng, cố gắng thi đậu tốt nghiệp rồi đỗ đại học, một trường có tiếng của Sài Gòn. Ở mảnh đất hoa lệ đó, tôi gặp anh. 19 tuổi, tôi đã bị anh chinh phục bằng sự chín chắn, trưởng thành và vẻ đẹp trai.
Năm học đầu tiên, vì học chưa nhiều, tôi đi xin việc và được nhận vào làm PG cho một hãng mỹ phẩm ở siêu thị. Nơi đây, lần đầu tôi gặp anh – người đàn ông định mệnh của đời tôi. Tôi quen anh và yêu anh nhanh chóng. Suốt thời gian yêu nhau, tôi hỏi anh làm gì, anh chỉ cười và nói thất nghiệp hoặc làm phụ hồ cho mấy công trình. Anh hỏi tôi anh nghèo vậy, em có dám yêu anh không. Tôi mỉm cười: chỉ cần anh nghèo vật chất nhưng đừng nghèo ý chí là được. Anh ôm tôi và nói tôi là người con gái anh đang tìm kiếm.
21 tuổi, tôi bị mẹ chồng đuổi ra khỏi nhà.
Quen nhau một năm, chúng tôi chưa hề đi quá giới hạn, cũng có thể anh muốn giữ gìn cho tôi, cũng một phần anh quá bận rộn. Chỗ hẹn của chúng tôi chỉ là một quán cà phê quen thuộc mà mỗi cuối tuần anh xem đội bóng Manchester United đá.
Quen anh một năm, tôi chưa biết nhiều về anh, chỉ biết anh là con một, thích bóng đá, có một công việc nay đây mai đó (như lời anh kể) và luôn bận rộn. Anh không tặng quà cho tôi, trừ một đôi dép hàng hiệu khi tôi chợt đứt dép trong một lần đi xem bóng đá với anh.
Video đang HOT
Tôi thắc mắc khi anh thanh toán bằng thẻ. Tôi hỏi, anh nói thẻ của bạn, anh chưa có lương nên chưa có tiền. Giây phút đó, tôi cảm thấy thương anh vô cùng, tôi tính không nhận.
Năm tôi 20 tuổi, anh nói muốn về nhà tôi chơi và tôi đã đồng ý. Ngày về ra mắt, anh đã tạo sự thiện cảm với gia đình nhà tôi. Mẹ và các chị yêu quý anh. Mấy chị còn chọc, bảo tôi lấy chồng đẹp trai phải cẩn thận kẻo sau này mất chồng. Tôi vui vì anh được cả nhà tôi đồng ý.
Một buổi trưa nóng mùa hè, anh nói sẽ qua đón tôi về ra mắt nhà anh. Khi tôi bước ra chỗ hẹn, chẳng thấy anh của ngày hôm qua với chiếc xe máy đâu, anh hiện tại bên chiếc Audi mới cóng. Vào nhà anh, tôi còn bất ngờ hơn. Lúc đó, tôi mới biết người đàn ông sinh năm 1983 của tôi có một gia thế hoành tráng thế nào. Nhà anh kinh doanh nội thất và anh đang làm cho công ty của chính gia đình.
Nghĩ lại tôi mới nhớ, anh đi chơi với tôi nhưng điện thoại thường xuyên đổ chuông. Anh toàn đi ra ngoài nghe. Lúc đầu, tôi còn nghĩ xấu, chắc anh có vợ con rồi cũng nên. Giờ tôi thấy thật khập khiễng, tôi chỉ có ngoại hình xứng với anh, còn lại tất cả, tôi thật nhỏ bé trước anh…
Mẹ anh sau khi hỏi quê quán, hoàn cảnh gia đình tôi, bà hơi khựng lại. Ánh mắt bà nhìn tôi xuyên thấu. Tôi biết đời tôi chắc chắn sẽ không bình yên với người phụ nữ này… Nửa năm sau ngày tôi về ra mắt nhà anh, tôi và anh cưới nhau. Cũng từ đây, đời tôi rẽ qua một trang khác…
Ngày anh thông báo phải ra nước ngoài để hoàn thành nốt khóa học mà anh đã bỏ dở ba năm trước, tôi buồn, ngậm ngùi tiễn anh ra sân bay. Trước khi đi, anh đâu biết rằng một sinh linh bé nhỏ đang hình thành trong tôi. Ở nhà, khi có ba chồng thì mẹ chồng đối xử rất tốt với tôi, nhưng ông đi khỏi, bà như trở thành một người khác. Bà hay đay nghiến tôi nhà nghèo, dụ dỗ con trai bà, thân phận như tôi thì làm gì có cửa bước vào nhà bà. Nhà có hai người giúp việc nhưng bà luôn bắt tôi phải làm từ sáng đến tối. Xin nói thêm là lấy anh, tôi đã phải nghe theo ý bà là nghỉ học nghỉ làm.
Khi tôi nói với bà là tôi đang mang thai nên đôi khi hơi mệt, mong bà thông cảm nếu có làm điều gì không vừa ý, bà trố mắt nhìn tôi: “Mới ở với nhau chưa đến ba tháng đã dính rồi sao? Hay mày ngủ với thằng nào về bắt con tao đổ vỏ. Cút khỏi nhà tao”. Tôi đã giải thích với bà rằng con tôi là cháu nội của bà, nhưng bà không nghe.
Có lẽ bà đang có kế hoạch đẩy tôi ra khỏi nhà này. Bà cũng cấm tôi kể lại mọi chuyện với chồng tôi. Bà nói con trai bà không dành cho tôi, tốt nhất tôi nên biến ra khỏi nhà bà một cách âm thầm. Bà bắt tôi điện thoại nói với chồng ngay trước mặt bà rằng tôi không quen với cuộc sống thành thị nên về quê ở và đương nhiên phải giấu chuyện mang thai.
21 tuổi, tôi bị mẹ chồng đuổi ra khỏi nhà. Trước khi đi, bà còn dành cho tôi bao nhiêu lời xúc phạm, bà đay nghiến nghề PG của tôi. Bà còn giới thiệu mẹ của một cô gái mà bà chấm cho con trai mình với tôi. Tôi cay đắng quá, tôi hiểu, tôi ra đi cho nhẹ mọi chuyện. Lúc tôi nói sẽ giữ lại đứa bé, bà bảo nếu con gái thì bỏ đi cho đỡ chật đất, còn con trai thích thì giữ, lỡ sau này con dâu mới của bà không đẻ được con trai, bà sẽ nghĩ lại nhưng phải xét nghiệm ADN mới nhận cháu.
Lúc tôi dọn đồ chuẩn bị về nhà mẹ đẻ, tôi phải nói dối ba chồng là không hợp với cuộc sống ở đây. Ba chồng tuy không yêu thương tôi nhưng cũng không đến nỗi ghét tôi như mẹ chồng, ông nghe rồi ậm ừ đứng dậy đi làm.
Tôi xách đồ ra, làm rơi lại một khung hình. Mẹ chồng vội nhặt lên, không biết bà có biết đó là ba tôi không. Bà ném về phía tôi giọng chua ngoa: “Mày mang hết đi, đừng để lại cái gì bẩn thỉu liên quan tới mày trước mặt tao”. Khung ảnh rơi xuống, vỡ toang, hiện lên trước mặt là ba tôi với nụ cười hiền. Khoảnh khắc đó, cơn giận lên tới đỉnh điểm, tôi quát vào mặt bà ta. Sau đó, bà ta tát tôi một cái rồi văng ra vô số câu mà tôi nghe đến nhàm tai…
Tôi rời căn nhà đó mà lòng nhẹ nhàng. Đã 5 tháng rồi, tôi cũng phần nào vơi đi nỗi buồn khi có mẹ và các chị chia sẻ. Anh vẫn liên lạc với tôi, tôi giữ lời hứa với bà là im lặng không nói gì. Anh nghĩ tôi sống bình thường, vẫn yêu thương quan tâm tôi. Thai của tôi đã 7 tháng, là bé trai.
Giờ phút này, tôi nhớ anh da diết. Còn 5 tháng nữa anh sẽ về nước, tôi biết rằng có thể lúc anh về tôi sẽ mất anh mãi mãi. Có thể mẹ chồng tôi đã chuẩn bị một kế hoạch ghê gớm để phủ đầu anh. Giờ phút sắp mất anh, tôi mới biết tôi yêu anh đến chừng nào. Tôi muốn con tôi có cha, liệu tôi có nên nói hết với anh để anh hiểu hay tôi chấp nhận mất anh để đổi lấy sự bình yên?
Theo Blogtamsu
Chê con rể kém vì mừng tuổi bố mẹ có 50 nghìn
Đến ngày hôm nay thì câu chuyện ấy đến tai tôi. Điều đó khiến tôi thất vọng vô cùng về bố mẹ vợ mình.
Năm nay kinh tế kém, hai vợ chồng thưởng Tết cũng không đáng là bao nên hai chúng tôi phải vay mượn thêm tiền tiêu tết. (ảnh minh họa)
Vì trước giờ tôi luôn coi trọng bố mẹ, nghĩ bố mẹ là người không tính toán, không chi li, không coi trọng vật chất và con nào cũng như nhau. Ai ngờ bố mẹ để ý và để trong lòng hết làm tôi phiền não vô cùng.
Hôm rồi mùng 1 Tết, tôi có đưa các cháu qua nhà bố mẹ vợ chúc Tết. Thì năm nào cũng như năm nào. Mọi năm, tôi mừng tuổi bố mẹ 100 nghìn mỗi người, đó là chưa kể chuyện mua quà Tết. Nói cho cùng thì đâu cũng vào đó vì ông bà cũng mừng tuổi các cháu. Nên dù có mừng tuổi ông bà thì ông bà mừng tuổi lại cũng chẳng thua thiệt gì. Tôi không tính toán cái chuyện thiệt hơn nhưng câu chuyện là vậy.
Năm nay kinh tế kém, hai vợ chồng thưởng Tết cũng không đáng là bao nên hai chúng tôi phải vay mượn thêm tiền tiêu tết. Có lẽ, trong số các anh chị em thì chúng tôi là người kinh tế yếu nhất. Hai vợ chồng chỉ làm công việc bình thường, mức thu nhập cũng không cao. Mùng 1 Tết, đưa các cháu tới chúc Tết và mừng tuổi bà với ông mỗi người 50 nghìn. Thái độ thì không có gì, ông bà còn bảo để tiền mà tiêu pha, mừng tuổi làm gì. Nhưng mà, không ngờ sau đó, bà có đi nói chuyện với hàng xóm rằng, con rể út của bà kém, thua xác các anh chị khác. Họ còn mừng tuổi được bố mẹ những 2 trăm mà anh con rể út lại mừng tuổi ông bà có 50 nghìn. Tính ra ông bà mừng tuổi lại các cháu thì nhà tôi lãi, hoặc là cũng chẳng thua thiệt đồng nào.
Mẹ vợ tôi chê con rể kém cư xử vì đằng nào ông bà chả mừng tuổi các cháu nên không biết dùng nhiều tiền để lì xì, coi như là lịch sự. Bảo là con rể tính toán không khéo. Thực ra, tôi nào nghĩ cái chuyện đó. Tôi chỉ nghĩ, mừng tuổi là thủ tục, 5 chục hay 100 nghìn cũng là tấm lòng cả. Mừng tuổi để lấy may chứ ai tính là thiệt hơn làm gì. Nếu như tính chuyện thiệt hơn, thua kém thì đúng là ông bà đã quá rồi. Thời đại nào rồi còn chi li vài đồng tiền mừng tuổi.
Mấy hôm nay, nghe người ta nói ra nói vào như vậy, tôi chán hẳn. Trước giờ tôi quý bố mẹ vợ lắm, thế mà giờ bố mẹ lại có thái đọ với tôi như vậy, khiến tôi rất phiền lòng. Thế mà trước giờ, tôi luôn lo lắng cho bố mẹ, thi thoảng gọi điện hỏi thăm, rồi lại đưa tiền cho bố mẹ lo chữa bệnh, hay tẩm bổ mà bố mẹ không nghĩ đến sao. Có vài đồng bạc mà ông bà còn tính toán cả với con cháu. Chả lẽ, cái chuyện anh chị mừng tuổi nhiều hơn là tình cảm nhiều hơn.
Điều này khiến tôi thất vọng vô cùng. Lần này về nhà vợ chơi, bố mẹ cũng không hỏi han, niềm nở với tôi như trước nữa. Không biết có phải vì chuyện này mà bố mẹ thay đổi không, hay là còn có chuyện gì nữa. Thật tình tôi buồn và mệt mỏi lắm. Tôi phải làm sao đây?
Theo VNE
Người yêu cũ dù sắp cưới người khác vẫn đeo bám tôi Anh chưa bao giờ hết yêu em, bây giờ vẫn vậy nhưng "cô ấy" có thai và cả đôi bên gia đình ép cưới. ảnh minh họa Tôi và anh là bạn thân rồi yêu nhau ngót nghét gần 10 năm. Trải qua bao nhiêu sóng gió bao nhiêu lần chia tay rồi lại quay đầu hàn gắn nhưng anh vẫn cứ không...