Mẹ chồng cho 10 triệu/tháng chỉ để tiêu vặt, về ngoại chơi tôi tái mặt biết nguồn cơn
Vừa bước vào sân tôi nghe được tiếng nói chuyện điện thoại của mẹ đẻ ở trong nhà.
Bà đang trò chuyện vui vẻ với ai đó, cười nói rất hồ hởi.Tôi ở nhà trông con đã nửa năm nay rồi. Mang bầu được 7 tháng, bụng bầu nặng nề quá không thể đi làm tiếp nên tôi nghỉ ở nhà từ khi ấy cho đến bây giờ.
Chồng tôi lương không cao lắm, một mình anh đi làm nên chi tiêu trong nhà có phần eo hẹp. Chúng tôi ra ở riêng ngay sau đám cưới vì muốn tự do riêng tư, bố mẹ chồng cũng vui vẻ đồng ý vì ông bà vẫn còn khỏe mạnh. Hai vợ chồng tôi ở cách nhà bố mẹ chồng không xa lắm.
Sau khi tôi sinh con được 1 tháng, mẹ chồng sang chơi với cháu rồi hỏi tôi tiền nong chi tiêu thế nào, có bí quá không. Sau đó bà rút ra 10 triệu đưa cho tôi, bảo rằng từ giờ mỗi tháng sẽ chu cấp thêm cho chúng tôi 10 triệu, chi tiêu cho thoải mái để cháu nội bà không phải thiếu thốn thứ gì.
Sau đó bà rút ra 10 triệu đưa cho tôi, bảo rằng từ giờ mỗi tháng sẽ chu cấp thêm cho chúng tôi 10 triệu. (Ảnh minh họa)
Tôi vui mừng quá đỗi. Dẫu rằng mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu không có nhiều bất đồng song tôi vẫn không thể ngờ được mẹ chồng lại hào phóng và thương con cháu đến mức đó. Vốn tôi vẫn nghĩ điều kiện của ông bà chỉ ở mức bình thường, có chút lương hưu đủ sống mà thôi. Mỗi tháng cho con dâu cả 10 triệu tiền tiêu vặt thì chứng tỏ là họ cũng có của ăn của để lắm.
Nói được làm được, từ đó đến nay cứ đầu tháng mẹ chồng lại mang cho tôi 10 triệu. Tất nhiên là tôi vui mừng cảm ơn bà rồi. Bà là mẹ chồng, là bà nội của con tôi, về cả tình cảm và trách nhiệm thì việc giúp đỡ con cháu là điều nên làm. Và tôi cũng chẳng ngại ngần gì mà không nhận.
Cho đến cuối tuần vừa rồi tôi đưa con về nhà mẹ đẻ chơi. Vừa bước vào sân tôi nghe được tiếng nói chuyện điện thoại của mẹ đẻ ở trong nhà. Bà đang trò chuyện vui vẻ với ai đó, cười nói rất hồ hởi. Để rồi nghe rõ nội dung cuộc nói chuyện mà tôi suýt ngất:
“Tôi vừa chuyển khoản, nhờ bà chuyển cho con bé nhé, tôi biết làm vậy là phiền bà lắm nhưng nó không chịu nhận nếu tôi đưa. Vậy tôi cúp máy nhé, con bé bảo hôm nay sẽ đưa con về chơi, chắc nó cũng sắp về tới nơi rồi đấy…”.
Video đang HOT
Tôi chạy xộc vào nhà chất vấn mẹ. Trời ơi đến lúc này tôi mới biết 10 triệu ấy là do mẹ đưa cho mẹ chồng, nhờ bà gửi cho mình chứ không phải tiền túi mẹ chồng bỏ ra. Bảo sao tôi cứ thấy sự hào phóng của mẹ chồng rất lạ lùng.
Ngay từ khi tôi nghỉ việc từ lúc còn bầu bí, mẹ đã bảo có cần tiền tiêu không, mỗi tháng mẹ cho thêm một ít. Nhưng tôi thương bố mẹ nuôi mình lớn ngần này rồi vẫn phải chu cấp tiền thêm nên nhất quyết không lấy. Ai mà ngờ mẹ tôi thương con tới mức này, không đưa trực tiếp được thì đi đường vòng qua bà thông gia.
Thế mà tôi lại nghẹn lời không thể cãi được lời nào. (Ảnh minh họa)
Hôm sau về nhà, tôi hỏi thẳng mẹ chồng tại sao lại làm như thế. Rõ ràng không phải tiền của bà! Mẹ chồng chẳng hề nao núng, cười nhạt lên tiếng:
- Tiền của ai chẳng là tiền. Tiền của mẹ đẻ thì chị không chịu lấy vì thương bà ấy. Còn tiền của tôi thì chị lấy luôn, thế hóa ra là chị không thương tôi đúng không? Thằng Thắng là chồng là cha, chị ở nhà trông con, nó đúng là có nghĩa vụ lo cho mẹ con chị. Nhưng tôi thì làm gì có nghĩa vụ đấy nhỉ, anh chị ở riêng tự do rồi mà? Rõ ràng trong lòng chị còn phân biệt mẹ chồng mẹ đẻ, vậy đừng có trách tôi chứ nhỉ?
Thế mà tôi lại nghẹn lời không thể cãi được lời nào. Chồng tôi biết chuyện cũng bảo tốt nhất không lấy tiền của các bà. Bố mẹ đều già rồi, để ông bà chi tiêu cho thoải mái, sau này mọi người không còn thì tài sản thừa lại lúc đó chúng tôi thừa kế cũng chưa muộn.
Tôi sẽ làm theo lời chồng nhưng vẫn thấy ấm ức với mẹ chồng quá mọi người ạ. Bây giờ không muốn sang nhà ông bà chơi nữa, mà không sang thì lại sợ chồng giận, nghĩ tôi hẹp hòi để bụng!
2 năm chồng cũ chẳng ngó ngàng, đến đón con tôi khóc nấc thấy 1 người đang che mặt trốn
Ai ngờ khi bước vào sân nhà trẻ, lên tiếng gọi con thì đột ngột có một người đàn ông từ trong lớp chạy ra, anh ta bưng tay che mặt vụt lướt qua tôi.
Hai năm trước tôi và chồng cũ ly hôn vì mẹ chồng. Để nói về sự quá đáng khắc nghiệt của bà thì có lẽ kể mấy ngày cũng chẳng hết. Nhưng tôi dám khẳng định mình không làm gì sai cả, luôn trọn vẹn trách nhiệm làm vợ, làm dâu và làm mẹ.
Khi ra tòa, chồng cũ cũng thừa nhận anh là người có lỗi với tôi, mẹ anh sai hoàn toàn. Tuy nhiên anh chỉ có một mẹ, nếu bà ghét tôi, anh bất lực không biết làm thế nào.
Yêu nhau tình cảm thắm thiết bao nhiêu thì cưới về tôi thất vọng về anh bấy nhiêu. Anh muốn tôi phải chấp nhận sự quá đáng của mẹ chồng, nhẫn nhịn bà để nhà cửa yên ấm.
Tôi nhẫn nhịn 4 năm trời, cho đến khi con được 2 tuổi, chúng tôi ra tòa ly hôn. Tôi nuôi con gái còn chồng cũ thì nhận chu cấp. Nhưng tôi vì quá căm hận nên tuyên bố không cần tiền của anh ta.
Tôi nhẫn nhịn 4 năm trời, cho đến khi con được 2 tuổi, chúng tôi ra tòa ly hôn. (Ảnh minh họa)
Hai năm qua, chồng cũ biến mất hoàn toàn khỏi cuộc sống của mẹ con tôi, không một lần liên lạc hay xuất hiện. Tôi cũng chặn hết liên lạc với chồng cũ, xóa sạch bạn bè chung. Vậy nhưng tôi vẫn rất tủi thân bởi vì nếu anh ta muốn thì chẳng khó khăn gì để tìm được mẹ con tôi cả.
Lẽ nào anh ta đang tâm bỏ rơi cả con? Tôi nghĩ chắc anh ta đã nghe lời mẹ tái hôn rồi. Anh ta đã quên tôi và con hoàn toàn!
Hai năm qua tôi luôn cố gắng làm việc chăm chỉ, hi vọng cho bản thân và con một cuộc sống tốt hơn. Bởi vậy mà hầu như hôm nào tôi cũng đi làm về muộn, đón con muộn nhất lớp. Nhưng hôm vừa rồi sinh nhật con bé, tôi quyết định xin nghỉ nửa ngày đến đón con sớm.
Ai ngờ khi bước vào sân nhà trẻ, lên tiếng gọi con thì đột ngột có một người đàn ông từ trong lớp chạy ra, anh ta bưng tay che mặt vụt lướt qua tôi. Khi kịp định thần lại thì anh ta đã biến mất rồi. Tại sao tôi cứ có cảm giác người đàn ông đó khá quen thuộc.
Vào lớp chất vấn cô giáo, tôi nghĩ là bạn trai cô giáo đến chơi nhưng gặp nhau ngay tại lớp nhà trẻ thì thật quá đáng. Để rồi nghe cô giáo con nói rõ sự thật mà tôi không thể tin nổi:
"Nửa năm nay anh ấy thường xuyên đến thăm con đấy chị ạ nhưng anh ấy dặn không nói cho chị biết. Xin lỗi chị vì đã giấu giếm song nghe anh ấy kể mà em cũng thấy thương ghê".
Tôi lặng người không biết phải đáp lời thế nào. Suy nghĩ một hồi, tôi quyết định hẹn gặp chồng cũ. Tôi muốn biết lúc này anh đang nghĩ gì, vì cớ gì lại hành xử như vậy.
"Sau ly hôn thì anh đi làm xa. Anh không muốn ở nhà vì mẹ suốt ngày sắp xếp bắt anh đi xem mắt tái hôn. Lúc ấy anh chỉ muốn chạy trốn khỏi hiện thực nhưng ra ngoài bươn chải va vấp nhiều, anh mới nhận ra khi trước mình thật hèn kém và yếu đuối. Những ngày tháng xa gia đình, xa em và con, anh đã tự nhủ phải làm việc thật chăm chỉ, dành dụm tiền quay về xin em tha thứ.
Sau một năm rưỡi đi làm, nửa năm trước anh đã về rồi. Công việc cũng khá lắm nhưng lại nghe tim em đã có bạn trai. Anh thất vọng buồn bã song làm gì có tư cách oán trách em. Sợ em cấm đoán, cũng không có mặt mũi để gặp em nên anh chỉ còn cách lén đến nhà trẻ để gặp con mà thôi...".
Hôm đó tôi đã nhận lời quay lại với chồng cũ mọi người ạ. (Ảnh minh họa)
Nói rồi chồng cũ kể bây giờ anh đã ra ngoài ở riêng, không còn chung nhà với bố mẹ nữa. 2 năm đi làm anh cũng kiếm được một số tiền kha khá, không những cuộc sống thay đổi mà suy nghĩ và bản lĩnh cũng khác trước rất nhiều.
Nghĩ đến những năm tháng đầy kỷ niệm của hai đứa, cả vui cả buồn mà trong lòng tôi bồi hồi. Người đàn ông hiện tại thực ra không phải bạn trai chính thức của tôi, anh ta theo đuổi còn tôi vẫn chưa chấp nhận. Chỉ là bạn bè gán ghép chúng tôi với nhau nên chồng cũ tưởng thật.
Hôm đó tôi đã nhận lời quay lại với chồng cũ mọi người ạ. Anh đưa tôi về nhà ra mắt bố mẹ, ông bà bất ngờ lắm nhưng họ không dám phản đối quyết liệt. Lúc ấy tôi hiểu chồng cũ có tiếng nói trước mặt bố mẹ hơn nhiều. Vậy là gia đình tôi được đoàn tụ bên nhau, tin rằng lần này chúng tôi sẽ hạnh phúc yên ấm, không lặp lại nỗi đau khi trước.
Giận mẹ chồng đòi tiền chu cấp suốt mấy năm, tôi hối hận khi bà nói sự thật lúc cuối đời Dù còn khỏe mạnh nhưng tháng nào mẹ chồng cũng yêu cầu chúng tôi đưa 5 triệu đồng chu cấp. 10 năm về làm dâu nhưng tôi chưa nhờ vả được bố mẹ chồng việc gì. Mọi việc trong nhà vợ chồng tôi tự lo liệu, đến mảnh đất làm nhà chúng tôi cũng không được hưởng. Khi còn sống bố chồng tôi...