May quá, tôi đã quên nàng!
Cách đây 20 năm, tôi gặp nàng lần đầu. Cô hoa khôi của Trường Đại học Sư phạm Ngoại ngữ Hà Nội đã làm trái tim tôi lảo đảo ngay lần gặp đầu tiên.
Trong mắt tôi, nàng đẹp hơn tất cả diễn viên điện ảnh đẹp nhất lúc bấy giờ. Tôi mơ có ngày được ngồi cạnh nàng, nắm lấy tay nàng, nhìn vào mắt và nói mình yêu nàng say đắm…
Thế nhưng, tôi không kịp làm điều đó thì có người đã rước nàng đi. Lúc đó chưa có khái niệm “đại gia”, chí ít là tôi không nghe nói đến. Người rước nàng đi là con trai duy nhất của ông tổng giám đốc một tổng công ty nổi tiếng. Đang học năm thứ 3, nàng lên xe hoa trong sự ngỡ ngàng, tiếc nuối của bao nhiêu người.
Bọn con trai chúng tôi càng đau lòng hơn khi ngày ngày thấy nàng đến trường trên chiếc xe hơi bóng lộn, có gã tài xế vẫy tay hôn gió rồi phóng vù đi trước bao con mắt xuýt xoa, trầm trồ… Đến năm thứ 4, nàng thay chiếc áo phông thường ngày bằng chiếc đầm voan sang trọng. Nàng đã có bầu! Dẫu vậy, bọn con trai chúng tôi vẫn nhìn nàng với ánh mắt ngưỡng mộ, còn các bạn gái thì không giấu được vẻ ganh tị dù ngoài mặt vẫn nói nói, cười cười… Cho đến một ngày, không ai thấy nàng đâu cả. Các bạn gái kháo nhau nàng đã “nằm ổ”, bọn con trai thì dần quên đi thần tượng một thuở của mình…
Video đang HOT
Bọn con trai chúng tôi càng đau lòng hơn khi ngày ngày thấy nàng đến trường trên chiếc xe hơi bóng lộn, có gã tài xế vẫy tay hôn gió rồi phóng vù đi trước bao con mắt xuýt xoa, trầm trồ…(Ảnh minh họa)
Cách đây một tuần, bất ngờ tôi gặp lại nàng. Tôi suýt không nhận ra cô hoa khôi năm nào nếu không có cái nốt ruồi trên cánh mũi. Giờ thì nàng ở một mình và giàu sụ. Chồng nàng đã theo nhân tình trẻ. Hai con của nàng đi du học nước ngoài. Nàng chẳng biết làm gì ngoài việc suốt ngày tụ tập cùng các quý bà trong hội “những người đàn bà bị bỏ rơi”. Giờ nàng không còn đẹp nữa. Những nét thanh tú ngày nào giờ in đậm dấu ấn của dao kéo, thẩm mỹ viện.
Bất giác tôi thấy lòng lâng lâng khó tả. Vợ tôi hồi đó xấu có tiếng ở trường nhưng giờ, so ra vẫn đẹp hơn nàng rất nhiều.
May quá, tôi đã quên nàng…
Theo VNE
Quên được không?
Chị quay lưng cố giấu những giọt nước mắt chực rơi xuống... Đã lâu lắm rồi chị không khóc, cứ nghĩ mình đã vô cảm với con người ấy - chồng chị. Gọi là chồng, sống cùng một nhà nhưng anh chị đã "hồn ai nấy giữ".
Chị và anh yêu nhau hai năm thì cưới. Ngày cưới, chị nhận được một lẵng hoa và thiệp chúc mừng, không có tên người tặng, chỉ vỏn vẹn một câu: "Chúc mừng bà chị với hàng đã qua sử dụng nhé!" Ai gửi hoa mà lại điêu thế này? Chị cầm tấm thiệp đến chỗ anh vùng vằng: "Anh xem đi, thế này là thế nào?" Mặt anh tỉnh bơ: "Thế nào là thế nào, làm sao anh biết được đứa nào chơi cái trò này". Chị khóc, anh dỗ, rồi đám cưới cũng diễn ra êm xuôi.
Ngày ấy, chị cũng đinh ninh là người bạn nào đó của anh nghịch ngợm, muốn trêu anh chị vậy thôi. Nhưng, chị đã lầm. Một đêm, một cô gái say khướt rũ rượi bấm chuông cửa nhà chị inh ỏi, tự nhận là người yêu của chồng chị. Cô ta la lối giữa đêm khuya: "Tại sao anh lại bỏ mẹ con em?". Chồng chị chết đứng. Chị kéo anh vào nhà, vợ chồng một phen ầm ĩ. Cơm hết lành canh hết ngọt từ đó. Anh chẳng giải thích cũng chẳng nói gì, nhưng linh tính phụ nữ mách bảo với chị là cô gái kia nói thật.
Ngày ấy, chị cũng đinh ninh là người bạn nào đó của anh nghịch ngợm, muốn trêu anh chị vậy thôi. (ảnh minh họa)
Thời gian sau đó, chồng chị không còn về nhà đúng giờ nữa. Chị hỏi thì anh bảo bận việc cơ quan. Mọi người đồn thổi anh có bồ. Chị dăm bảy lần khóc lóc, ghen tuông nhưng vô ích. Anh vẫn im lặng trước sự đi sớm về muộn không lí do của mình. Điện thoại anh cài mật khẩu, máy tính anh cũng đổi pass. Chị quyết định dọn lên phòng tầng trên ở, bắt đầu cuộc sống gần như ly thân. Anh và chị ít chạm mặt nhau hơn, không xung đột không thường cãi nhau như trước nữa. Chị thức dậy đi làm khi anh còn đang ngủ, tối anh về đến nhà thì chị đã ngủ rồi. Lâu rồi anh chị không ăn cơm chung. Đôi khi chị tự hỏi, có nên kết thúc cuộc sống này không? Nhưng, chị tự xua đi cái ý nghĩ ấy, mặc kệ những điều đang xảy ra. Chị muốn yên thân với cái vỏ bọc gia đình của mình.
Đêm nay anh lại về muộn. Chị vẫn có thói quen không khóa cửa phòng khi đi ngủ. Tiếng đẩy cửa phòng khiến chị thức giấc. Là anh. Chị vẫn nằm im giả vờ đã ngủ say. Anh rón rén bước đến bên giường, kéo chăn và nằm xuống cạnh chị. Chị vẫn nằm yên. Tay anh chợt choàng qua vòng eo của chị. Như một phản xạ tự nhiên, chị bật tránh ra, quên mất mình đang giả vờ ngủ. "Anh vào đây làm gì, buông tay ra đi". Đã lâu rồi chị không cần một cái ôm như thế. Chị đẩy anh ra. Anh ôm chị chặt hơn, chặt đến nỗi chị muốn nghẹt thở. "Anh xin lỗi" - anh nói rõ ràng từng tiếng một. Chị quay mặt đi, nước mắt tự nhiên rơi xuống. Có phải đã quá lâu cho một lời xin lỗi? Lâu lắm rồi chị mới khóc. Chị biết mình còn yêu anh. Nhưng, chị có tha thứ được cho những gì đã xảy ra không?
Theo Eva
Hay là tôi không còn yêu em nữa? Tôi hỏi dò ý cha: "Cha thấy Ngân sao hả cha?". Cha tôi cười: "Chưa biết được đâu con. Thức đêm mới biết đêm dài.... Nhưng con nhỏ này không giống mấy chị dâu của con. Hoàng tộc gì chớ?". Tôi chột dạ không dám hỏi thêm. Lần lựa mãi, cuối cùng Ngân cũng chịu theo tôi về quê "để ra mắt nhà...