“Mày đã phá đời trai của nó chưa?”
Tôi giật mình khi nghe Quỳnh Như hỏi Hạ Lan như vậy.
Đây là hai cô bạn thân của tôi hồi học phổ thông. Giờ cả hai đã tốt nghiệp đại học, có công ăn việc làm ổn định. Chúng tôi vẫn chơi với nhau. Thỉnh thoảng hai đứa lại ghé nhà để mẹ tôi nấu những món miền Trung cho ăn. Mỗi lần gặp mặt, chúng tôi lại “họp chợ” như cách nói của mẹ.
Cách nay hơn 1 năm, Hạ Lan có người yêu. Đó là một chàng trai cao ráo, trắng trẻo và làm trưởng bộ phận ở một công ty nước ngoài. Gia đình Hạ Lan và chàng trai kia đã tới lui thân mật; thậm chí hai bên người lớn đã đi coi tuổi, xem ngày lành tháng tốt để tính chuyện hôn nhân cho đôi trẻ.
Thế mà đùng một cái, Hạ Lan tuyên bố chia tay. Hai bên người lớn chưng hửng, còn đôi trẻ chỉ trả lời ngắn gọn: “Không hợp nhau”. Mới đầu mọi người còn bàn tán nhưng sau đó thì cũng dần quên. Chỉ có bọn tôi, thỉnh thoảng tụ tập lại đem chuyện cũ ra “tám”.
Lần này cũng vậy. Thoạt đầu Quỳnh Như kể chuyện cô nàng và người yêu vừa đi nghỉ mát ở Hạ Long. Nghe vậy, tôi tò mò: “Chỉ có hai người đi với nhau à? Gan quá vậy…”. Cô bạn tôi trợn mắt: “Gan gì mà gan. Đi với nhau bao nhiêu lần rồi mà vẫn còn nguyên xi nè!”. Tôi trợn mắt còn to hơn cô bạn: “Không tin!”.
Quỳnh Như cười đã đời rồi mới kể, nhìn tướng tá anh bạn bặm trợn, ai cũng khen anh “rất đàn ông”. Thế mà chẳng hiểu sao Quỳnh Như đã mấy lần “mở cửa vườn hồng” mà anh chàng chẳng chịu vào. “Đến nỗi ba tao sinh nghi, xúi tao khám thử coi của anh chàng cong hay thẳng, dài hay ngắn, to hay nhỏ…”- Quỳnh Như vừa nói vừa cười.
Ba của Quỳnh Như là bác sĩ nam khoa, hèn gì mà ông mắc “bệnh nghề nghiệp”, nhìn đâu cũng thấy đàn ông bị trục trặc! “Vậy nên bây giờ tụi tao đi chơi với nhau rất thoải mái. Hai đứa ngủ chung phòng mà hắn cứ nằm ngay đơ như khúc gỗ”. Quỳnh Như lắc đầu.
Ối trời, đàn ông đâu hết rồi mà tìm mãi không ra một tấm lưng để dựa? (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Tôi chưa kịp nói gì thì Hạ Lan bỗng cưới ré lên khiến tôi giật mình: “Chuyện gì vậy? Sao tự dưng lại cười vậy?”. Hạ Lan trả lời trong tiếng cười chưa dứt: “Thì mợ nhà tao cũng vậy”. “Mợ” là từ Hạ Lan dùng để chỉ anh người yêu cũ của mình.
Trước đây, tôi thấy anh chàng thích xài nước hoa, quần áo lúc nào cũng phẳng phiu, đầu tóc xịt keo dựng đứng… thì cứ nghĩ bọn con trai bây giờ đều thế. Tôi không đánh giá bởi trào lưu xã hội là thế, mình là thiểu số, có muốn cũng chẳng cản được.
“Hồi mới quen nhau, có lần tao rủ mợ ấy đi xem phim. Vô rạp, tao len lén nắm tay mợ, cứ tưởng mợ sẽ xúc động lắm, nào ngờ mợ phủi lia lịa và bảo tao… xúc phạm nhân phẩm của mợ. Nhiều lần như vậy, tao sinh nghi nên nhất quyết… cướp đời trai của mợ. Tao lừa thế dẫn mợ đi Đà Lạt. Đêm đó tao chẳng mặc gì cả. Kết quả là tao bị cảm lạnh tưởng chết vì mợ giành hết chăn màn… Lần đó về, tao quyết định đường ai nấy đi”. Nghe Hạ Lan kể đến đây, Quỳnh Như phá lên cười. Nó cười to đến nỗi mẹ tôi phải chạy vô xem “ba đứa mắc giống gì mà cười dữ vậy?”.
Tôi cũng cười. Hạ Lan cũng cười. Trong 3 đứa, tôi chưa có người yêu. Không phải tôi xấu, cũng không phải tôi kén chọn mà có lẽ chưa có duyên nên chưa gặp được người vừa ý. 27 tuổi, ba mẹ ví tôi là hủ mắm treo đầu giàn và mong sớm có “thằng nào đó tới rước đi” nhưng đợi mãi chẳng thấy. Riêng tôi không hề sốt ruột bởi chung quanh bạn bè tôi hầu hết cũng chưa chồng. Có điều tôi không được phóng khoáng, thoải mái như các bạn của mình.
Nhiều khi tôi nghĩ, nếu thật sự yêu thì cho nhau cái quý giá nhất cũng chẳng có gì đáng tiếc. Chỉ sợ là gặp phải người không thật lòng thì sẽ hối tiếc cả đời. Mà xung quanh tôi giờ đây sao toàn những anh chàng ẻo ẻo, lả lả, hình vóc là trai nhưng tâm tính lại như đàn bà con gái. Tôi sợ mình cũng sẽ vớ phải một anh chàng mà hai cô bạn tôi mỗi lần gặp lại tra vấn: “Khai thiệt đi, mày đã phá đời trai của nó chưa?”.
Ối trời, đàn ông đâu hết rồi mà tìm mãi không ra một tấm lưng để dựa?
Theo VNE
Ly dị vì vợ "quái thai"
Một chuyện rất nhỏ nhưng chị cứ bù lu bù loa rồi ra sức sỉ vả chồng.
Thấy chồng đi làm về muộn, chị Tân rất bực mình. Con thì sụt sịt, bố mẹ chồng thì mới từ quê lên chơi. Chị đã chuẩn bị xong bữa ăn tối và "thủ sẵn" một bài ca để "hành chồng".
7 giờ, 8 giờ rồi 10 giờ, chị chưa thấy bóng dáng chồng đâu. Gọi điện thì tò tí te. Chị bực lắm. Cơn giận đã lớn nay còn ngùn ngụt chỉ chờ thời cơ đến là nổ tung.
Đúng lúc đó có tiếng lạch cạch mở khóa rồi tiếng chồng thất thanh: "Tân ơi, mình mở cửa cho anh với!".
Chạy ra với tốc độ như tên lửa, Tân phủ đầu luôn: "Sao anh không đi luôn đi? Về cái nhà này làm gì nữa..." Chị Tân là một người phụ nữ xinh đẹp, cá tính, dân Hà Nội gốc, nhà khá giả. Lấy chị, ai cũng nói anh Dũng may mắn. Anh cao ráo, khuôn mặt nam tính. Anh chị học cùng nhau ở trong trường đại học.
Ngày anh ra trường, trong khi mấy ông bạn khác đang cày cục xin việc khắp nơi thì anh đã chễm chệ ngồi yên vị trong công ty xuất khẩu của bố Tân. Với đầu óc thông minh, linh hoạt, đường công danh của anh tiến vèo vèo.
Anh ước giá vợ hiểu chồng hơn thì hay biết mấy (Ảnh minh họa)
Anh cũng tự thấy mình là người hạnh phúc. Chỉ duy một điều anh ước giá vợ anh bớt nói và hiểu chồng hơn thì tốt biết mấy.
Trước câu nói của vợ, là người đàn ông điềm tĩnh, anh dắt xe vào nhà rồi nói nhẹ nhàng:"Em thông cảm cho anh nhé. Hôm nay có đối tác quan trọng, anh cần phải tiếp họ. Mấy lần định gọi điện về cho em nhưng vạn bất đắc dĩ, không ngơi ra chút nào để gọi cả. Mà máy lại hết pin."
Không để anh nói thêm, Tân lu loa: "Tôi còn lạ gì cái giống đàn ông như anh. Rảnh ra tí nào là gái gú, mát xa chứ tiếp với khách cái nỗi gì? Mà anh thiếu thốn à? Sao thích mấy cái trò đồi trụy bệnh hoạn đó. Lúc nào cũng lý do lý trấu..."
Biết chồng khó chịu, mặt đanh lại nhưng chị cứ nói tiếp: "Anh lớn mà chẳng có khôn, tôi tuy "cũ" nhưng còn hơn mấy ả đó. Qua tay bao thằng, anh vẫn muốn họ ư? Họ có gì hơn tôi chứ? Tôi còn nhớ, trước khi yêu tôi, anh toàn lân la mấy đứa con gái xấu hơn ma cấu của khóa trên. Thật hết biết cái đầu anh nghĩ cái gì?"
Đau đầu, mệt mỏi, vợ lại toàn nói những điều vô lý, anh Dũng rất khó chịu nhưng cố mềm mỏng cho xong chuyện: "Thôi, em đi ngủ với con đi. Anh đi tắm đây."
Chị lẵng nhẵng chạy theo để nói cho ra nhẽ: "Tắm cái gì? Tưởng vừa nãy đi mát xa xong phải tắm rồi chứ? Anh tưởng tôi ngu lắm à? Mà tôi cũng ngu thật. Đường đường là gái Hà Nội. Không hiểu hồi đó ngu muội thế nào lại vớ phải anh, đầu óc thiển cận, lại là dân quê mùa chính gốc. Anh xem lại mình đi. Không có tôi, anh có ngày hôm nay không? Cưới tôi về, anh đã có ngay một ngôi nhà to đẹp giữa lòng thành phố. Còn anh cưới con khác á? Về quê mà chăn trâu đi. Đừng có dở cái thói ăn cháo đá bát."
Anh Dũng quá quen với cách nói chuyện của vợ. Dù anh biết, khi Tân khó chịu thì cô sẽ dùng mọi chiêu để "hạ đo ván" đối phương bất kể người nghe có buồn đến đâu.
Anh lại cố gắng nhẫn nhịn thêm một chút nữa. Anh lắc đầu, đi lên phòng. Không ngờ, được đằng chân lân đằng đầu. Chị Tân xông lên theo, mắt như hình viên đạn. "Này, đang nói đấy. Khinh nhau vừa thôi. Tắm cái gì. Quay ra đây giải quyết nốt đi. Tôi nói thật, nhìn lại anh đi. Đồ hèn. Đồ bám váy vợ. Cái loại anh, chắc người khác bỏ từ lâu rồi..."
Đến lúc này, anh Dũng không thể kiềm chế nổi bản thân. Anh nói: "Bây giờ em muốn gì? Em muốn ly hôn đúng không? Em soạn đi, anh ký."
Chả vừa, chị lục đục chạy ra phòng khác cầm theo đơn ly hôn từ năm ngoái chị dọa chồng. Anh Dũng vừa ký vừa nói: "Em tưởng tôi sung sướng lắm chắc. Người ta nói giàu vì bạn, sang vì vợ. Tôi được gì? Tôi thấy nhục lắm. Khi em suốt ngày nói rồi lên mặt dạy khôn người khác. Em luôn áp đặt cho người khác. Lúc nào cũng lên mặt bảo tôi nhà quê, vâng, em Hà Nội. Anh sợ rồi. Em hãy kiếm một anh Hà Nội mà cưới vậy. Sức anh chịu."
Chị Tân càng lúc càng quá đà, liên mồm sỉ vả chồng rồi nói bố mẹ chồng nhà quê, bẩn thỉu. Tức khí, anh giáng 2 cái tát mạnh vào mặt chị. Anh chị không để ý rằng con và bố mẹ anh đang ngồi phòng bên khóc rưng rức.
Ngay hôm sau, anh đem nộp luôn đơn ly hôn và dọn ra nhà bạn ở nhờ. Đến lúc này, chị Tân mới thấy ân hận bởi chị đâu muốn tan cửa nát nhà, chị chỉ muốn dạy chồng một bài học như bao lần trước mà thôi.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Bị chính "anh kết nghĩa" tung tin đồn làm "gái" Lợi dụng tấm ảnh đi biển tôi chụp cùng hắn từ mùa hè năm ngoái, V đã thản nhiên rêu rao với bạn bè tôi là "gái", là "hàng" của hắn..., rồi công khai cả số điện thoại khiến tôi gặp biết bao rắc rối. Năm nhất đại học, tôi nghe bạn bè giới thiệu vào làm ở một công ty bán hàng...