Mất việc nếu không mang tiền cảm ơn “sếp lớn”
“Em làm việc rất tốt thế nhưng ở quê nó có cơ chế riêng. Nếu em không mang tiền đến cảm ơn sếp lớn thì dù có thi tuyển vào, có làm tốt công việc cũng sẽ bị cho rớt vì một lý do nào đó”.
Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi vào làm tại một tờ báo. Công việc đúng chuyên môn với mức lương mà nhiều sinh viên mới ra trường phải ước vọng.
Nhưng chỉ được hơn một năm, tôi nghỉ việc vì không thể chịu được áp lực, cực khổ. Tôi phải làm hùng hục từ sáng đến tối, tiền cũng nhiều nhưng tôi chẳng có thời gian dành cho mình, cho bạn bè và những người tôi yêu thương.
Tôi tự hỏi mình đang làm vì cái gì? Cuộc sống của tôi, tuổi trẻ của tôi, tình yêu của tôi không lẽ chỉ để lao đầu vào công việc thôi sao. Tôi cũng cần phải sống, phải chơi và yêu nữa. Điều quan trọng tôi không muốn làm công việc khiến tôi phải mất quá nhiều suy nghĩ, thời gian và công sức của bản thân.
Một người bạn giới thiệu cho tôi một công việc khác cũng đúng chuyên ngành và không kém phần danh vọng. Nhưng tôi từ chối vì sợ gặp phải tình trạng như trước. Vậy là tôi lựa chọn một công việc ít tiền hơn một chút nhưng có thời gian và không khiến tôi quá căng thẳng.
Sau đó tôi xin được một công việc ở quê, mặc dù lương nhà nước không cao nhưng ổn định và được ở bên gia đình. Mẹ tôi bảo: “Con gái thế là ổn con ạ”. Nhưng sau khi suy nghĩ rất nhiều, tôi quyết định không về quê mà ở lại thành phố để lập nghiệp.
Nhưng khi tôi gọi điện về báo như vậy, mẹ tôi đã khóc và bảo: “Trời ơi nuôi con hơn 20 năm trời mà giờ nó nói với mẹ thế ư. Vậy thì từ giờ con đừng bao giờ về gặp mẹ, có khó khăn thì cũng đừng gọi mẹ nữa”.
Tôi rất buồn, thế là tôi quyết định về quê chỉ trong một tích tắc. Suy nghĩ lúc ấy của tôi là tôi không thể để mẹ buồn, tôi cũng sợ nữa. Tôi sợ nếu gia đình mà không giúp đỡ khi tôi gặp khó khăn thì tôi biết làm sao.
Video đang HOT
Về quê làm việc được một thời gian, tôi thấy công việc với tôi quá đơn giản, không một chút khó khăn. Làm báo ở quê chẳng có gì khó, tôi có thể khẳng định như vậy. Nhưng tất cả những công việc tôi làm đều chẳng được ghi nhận dù có làm tốt đi chăng nữa.
Điều đó khiến tôi càng buồn chán và chẳng thèm cố gắng để có những bài viết mang tính phát hiện, những cách viết sáng tạo và hấp dẫn vì ở quê đâu cần điều ấy. Tôi chỉ cần viết theo đúng ý của sếp là được.
Vậy mà tôi vẫn bị sếp nhắc nhở từ những chuyện bé như mắc lỗi chính tả đến những chuyện không đâu như rót nước, pha trà… Tất nhiên tôi không hiền đến mức người ta bảo gì tôi đều làm theo. Những gì không đúng, sếp nhắc nhở, tôi vẫn phản biện lại. Tính cách ương ngạnh của tôi vẫn không bị mai một đi trong thời gian ngắn làm việc ở quê.
Thế nhưng mọi chuyện khiến tôi không thể chịu đựng được nữa khi một ngày sếp trực tiếp gọi tôi vào phòng nói chuyện. Sếp đặt thẳng vấn đề rằng: “Em làm việc rất tốt thế nhưng ở quê nó có cơ chế riêng. Nếu em không mang tiền đến cảm ơn sếp lớn thì dù có thi tuyển vào, có làm tốt công việc cũng sẽ bị cho rớt vì một lý do nào đó. Vị trí em đang làm có rất nhiều người cần. Họ là con ông cháu cha và có tiền mặc dù bằng cấp, năng lực không bằng em, nhưng ở quê ai cần điều đó chứ. Anh rất quý em và rất ghi nhận năng lực làm việc của em nhưng việc anh thấy gì không quan trọng vì trên anh còn có sếp lớn”.
Tôi chết lặng. Chưa bao giờ tôi có thể tưởng tượng rằng người ta lại đặt vấn đề tiền bạc một cách trắng trợn như vậy. Tôi như ù hết tai đi, nước mắt chực trào ra. Tôi thấy ấm ức, vậy là những cố gắng của tôi từ trước đến giờ là đi sai đường (như sếp tôi nói).
Mọi niềm tin của tôi bị sụp đổ. Tôi vẫn biết cuộc sống bây giờ người ta sống vì tiền. Tôi cũng biết ở quê tôi, người ta coi những công việc nhà nước như một món hàng để họ rao bán.
Nhưng tôi vẫn ngây thơ với một niềm tin rằng, mình đã đàng hoàng thi tuyển, bằng cấp đầy đủ, năng lực đáp ứng yêu cầu thì cứ cố làm cho tốt, rồi sẽ được công nhận.
Gia đình tôi không khá giả, bố mất sớm, một mình mẹ phải nuôi hai chị em ăn học đã là gánh nặng quá lớn. Đồng tiền mẹ tôi kiếm được không hề dễ dàng. Tôi không muốn vì sự ích kỷ của bản thân mà mẹ phải mang số tiền tích góp cả đời để giúp tôi giữ được công việc theo cách như thế.
Tôi có thể không đi tiền nhưng như vậy đồng nghĩa với việc tôi sẽ mất việc nay mai. Mẹ tôi sẽ rất buồn và tôi biết chắc mẹ sẽ đưa tiền để tôi giữ việc. Nhưng thật sự vấn đề tôi thấy đáng sợ là nếu tôi làm theo yêu cầu của sếp, và như cái luật mà ở đây họ gọi là bất thành văn thì rồi sau này tôi sẽ ra sao?
Tôi sợ mình rồi cũng sẽ như họ bị cuốn vào guồng quay của đồng tiền. Ngày hôm nay tôi mang tiền đến biếu người ta để mong giữ được công việc mà nó vốn dĩ là của mình. Sau này nếu cứ chăm chỉ, ngoan ngoãn làm việc theo đúng cơ chế ấy tôi sẽ dần leo lên các vị trí cao hơn.
Và biết đâu một ngày tôi lại nhận những đồng tiền mồ hôi nước mắt của người khác để cho ai đó một công việc. Điều ấy thật đáng sợ.
Theo VNE
Cho tiền chồng đưa bồ đi phá thai
Tôi đã cắn răng chấp nhận nỗi sỉ nhục này, vì chồng tôi hứa, nếu như phá bỏ được cái thai trong bụng cô bồ của anh, anh sẽ quay về bên tôi, làm người chồng chung thủy.
Anh bảo, cô ả không muốn phá thai, muốn lợi dụng cái thai để trói buộc anh nhưng anh không muốn điều đó. Anh bảo, anh còn gia đình chỉ là muốn chơi đùa với cô ta nhưng ai ngờ hậu quả lại như vậy. Giờ, đưa cho cô ta vài đồng thì cô ta chê, không chịu, nên cô ta đòi số tiền lớn hơn. Nếu chồng đáp ứng được thì cô ta sẽ nhận và phá bỏ đứa con trong bụng.
Nghe những lời từ chính miệng người chồng của mình thốt ra, tôi thực sự đau lòng. Tôi không thể nào tin được chồng mình, người đàn ông nổi tiếng chung thủy, nhìn bề ngoài có vẻ nhu nhược, nhút nhát, cuối cùng lại là người đàn ông lăng nhăng như vậy. Đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, vì người ở ngoài thế nào khó đánh giá bản chất bên trong. Xem ra, đàn ông đều là vậy.
Khi tôi tưởng, hạnh phúc vợ chồng đang chín thì cũng là lúc tôi phát hiện ra chồng ngoại tình. Tôi còn có con nhỏ, còn có cả một gia đình hạnh phúc đang chờ tôi vun đắp, gây dựng, vậy mà đùng một cái chồng tôi phá bỏ tất cả. Tôi dọa anh phải quay về bên tôi và con, nếu không, tôi sẽ làm lớn chuyện. Anh cũng đồng ý nhưng cùng lúc đó, anh phát hiện cô bồ có thai. Anh nói, đã chuẩn bị kĩ càng lắm rồi mà cô ấy vẫn có thai, anh không biết nên làm thế nào. Cô ta giờ có bầu thì sẽ ăn vạ anh.
Anh lại làm ở một nơi rất nghiêm ngặt về các mối quan hệ vợ chồng và quan hệ ngoài luồng. Nếu như anh có làm sao thì cả nhà tôi không biết trông cậy vào ai. Chỉ cần cái thai ấy bị phát tán, người ta biết được thì anh khó lòng mà trụ vững ở vị trí đó. Anh nói, đã nịnh cô ta nhiều lắm, đưa cả tiền cho cô ta đi phá thai nhưng cô ta nhất định không chịu, nói là muốn đòi nhiều tiền thêm, coi như đó là phí cô ta mang thai cho chồng tôi và phục vụ chồng tôi suốt thời gian qua.
Anh cần 50 triệu, để làm phí cho người đàn bà đó. Vì thương chồng và thấy ghê rợn người đàn bà kia, tôi quyết định chạy vạy khắp nơi, hỏi cả nhà bố mẹ đẻ và va được từng ấy tiền giúp chồng. (ảnh minh họa)
Con số cô ta đưa ra quá lớn nên chồng tôi không thể nào xoay sở được. Vì thế, khi bị vợ phát hiện ngoại tình, anh chỉ còn cách quỳ gối van xin, anh bảo tôi hãy cứu anh. Nếu như anh từ bỏ được người đàn bà gian xảo này, anh nhất định sẽ chung tình với tôi. Anh bảo, đây là cái bẫy mà anh bị lừa, vì người ta vòi tiền anh.
Anh cần 50 triệu, để làm phí cho người đàn bà đó. Vì thương chồng và thấy ghê rợn người đàn bà kia, tôi quyết định chạy vạy khắp nơi, hỏi cả nhà bố mẹ đẻ và va được từng ấy tiền giúp chồng. Tôi còn phải đưa cô ta tận tới bệnh viện, chứng kiến cô ta phá thai xong thì mới yên tâm. Sợ cô ta lại về bắt vạ chồng tôi lần nữa. Hóa ra là tôi đã tiếp tay cho chồng ngoại tình, tiếp tay cho chồng làm việc xấu, tôi thật không xứng đáng.
Bây giờ nghĩ lại, tôi vẫn còn không hiểu nổi tại sao mình lại làm thế. Người chồng lăng nhăng, phản bội vợ con, khiến bồ có bầu. Còn cô vợ thì mê muội, si mê, ngu si là khác, mang tiền đi vay mượn cho chồng của bồ phá thai.
Tuy giờ anh không ngoại tình nữa vì biết ơn tôi, nhưng tôi không dám chắc trong tương lai anh ta cũng sẽ như vậy. Tôi sợ, anh ta lại chứng nào tật ấy, lại đi ngoại tình thì đúng là đã quá uổng tâm sức và tiền bạc của người làm vợ chung thủy như tôi rồi. Dù là bây giờ anh ta chiều và yêu vợ đây, nhưng ở đời, có ai biết trước được điều gì đâu, đành phải câm nín mà chấp nhận, coi như đó là số mệnh và cầu cho ông trời phù hộ tôi có một gia đình hạnh phúc. Tôi không còn gì mong mỏi hơn.
Theo VNE
Chết lặng: bắt gặp bố chồng trong nhà nghỉ Tôi không thể đối xử với bố chồng như trước. Mỗi lần ông hỏi, tôi không buồn trả lời hoặc ăn nói nhát gừng. Đọc câu chuyện của chị HA mà tôi nghĩ tới câu chuyện của mình. Sau khi chứng kiến bố chồng vào khách sạn với gái trẻ, lòng kính trọng tôi dành cho ông ấy đã hoàn toàn sụp đổ....