Mang tiếng là người mẹ ích kỉ vì không nuôi con sau ly hôn
Tôi từng tin mình có thể đón nhận mọi điều trong cuộc sống, mạnh mẽ vượt qua nó. Nhưng khi phát hiện chồng thay lòng đổi dạ, không còn muốn chung sống cùng nhau, tôi dường như đánh mất chính mình.
Tôi chìm trong đau khổ, hận thù. Sau đó, chồng tôi đề nghị ly hôn và tôi đã đồng ý.
Thanh Tâm thân mến!
Khi chia tay, chồng để lại hết tài sản cho tôi, còn anh đưa con ra nước ngoài định cư. Con lúc ấy 5 tuổi, đến giai đoạn phải đi học. Tôi đã nghĩ, môi trường ở Canada sẽ giúp con phát triển tốt nên khi chồng cũ đề xuất phương án này, tôi nén mọi đau buồn để đồng ý. Nhưng người thân, bạn bè đều trách tôi ích kỉ, tham lam mới chọn xa con.
Tôi từng tin mình có thể đón nhận mọi điều trong cuộc sống, mạnh mẽ vượt qua nó. Nhưng khi phát hiện chồng thay lòng đổi dạ, không còn muốn chung sống cùng nhau, tôi dường như đánh mất chính mình.
Tôi chìm trong đau khổ, hận thù. Sau đó, chồng tôi đề nghị ly hôn và tôi đã đồng ý.
Sau 3 năm, nghĩ về chuyện đó, tôi vẫn không thể thở nổi. Bề ngoài nhìn vào, mọi người nghĩ tôi đã quên được mọi chuyện, tươi cười, vui vẻ. Nhưng thực ra, cảm giác buồn đau như chỉ mới vừa xảy ra hôm qua. Tôi nhớ con tới quặn lòng, nhớ từng giọng nói và cả giọt nước mắt của nó. Tôi không biết tới khi nào vết thương ấy mới dừng rỉ máu. Nhưng tôi biết, một trong những lý do khiến tôi càng đau đớn là sự mỉa mai, giễu cợt của mọi người, trong đó có gia đình.
Ảnh minh họa, không phải nhân vật trong bài
Video đang HOT
Đợt vừa rồi tôi về quê ăn Tết, chị gái tôi lại nói những điều khiến tôi đau lòng. Trong lúc tôi đang nấu cơm trong bếp, chị ấy nhỏ to với mẹ: “Chẳng biết dạo này nó có nhắn hỏi thăm cháu ở bên kia sống như thế nào không? Chẳng hiểu nó làm mẹ thế nào mà không biết nhẫn nhịn, ly hôn là ly hôn. Cứ thấy người ta để lại tiền của là việc gì cũng đồng ý!”.
Mẹ tôi ậm ờ rồi tỏ ra lo lắng: “Tao cũng nuôi dạy cho nó ăn học đàng hoàng, không hiểu nó nghĩ gì nữa!”. Trái tim tôi như bị bóp nghẹn và không thể thở được. Tại sao mọi người không hỏi trực tiếp và tâm sự chân thành, để tôi có thể nói ra nỗi lòng của mình? Có lẽ vì chẳng ai muốn động vào nỗi đau ấy nhưng lại làm một cách khác làm tôi đau đớn.
Chỉ cần tôi bước chân ra khỏi nhà, hàng xóm lại chạy ngay ra hỏi thăm: “Thế dạo này có người yêu mới chưa?”, “Bây giờ không nuôi con thì khác gì gái tân. Nhưng yêu cũng phải chú ý, cẩn thận, không yêu phải đứa đểu nó lừa hết nhà với xe mà chồng cũ để lại đấy!”.
Bằng cách này hay cách khác, mọi người làm tôi mệt mỏi. Vậy nên rất ít khi tôi muốn về nhà. Chỉ khi nào có việc, hoặc bố mẹ bị ốm, tôi mới về nhà thăm. Có lẽ càng như vậy, những tiếng xấu về đứa con gái này lại càng khiến bố mẹ tôi phải đau lòng.
Hàng vạn lần mong muốn mọi người dừng lại những suy nghĩ, cách soi mói, mặc kệ tôi ra sao thì
Minh Hằng (Hà Nội)
Chào em!
Cảm ơn em đã viết thư chia sẻ với Thanh Tâm. Cuộc sống có những điều xảy ra mà chúng ta không thể biết trước được. Thất bại trong hôn nhân là một nỗi đau mà chỉ có những người trong cuộc mới hiểu thấu.
Theo một cách nào đó, những người ngoài lại đem những suy nghĩ của bản thân để đánh giá và nhận xét những đau khổ của người khác. Quan tâm không đúng cách sẽ khiến người khác bị tổn thương, làm cho vết thương chẳng thể nào lành.
Ly dị và không nuôi con, đâu có nghĩa là không suy nghĩ gì cho con cái, ích kỉ chỉ nghĩ tới bản thân mình. Những nỗi đau ấy chỉ Hằng hiểu, người ngoài cảm nhận sẽ khác nhau.
Giống như Hằng mong muốn, người thân hãy hỏi thẳng em, đừng có nói sau lưng mọi việc của em. Nhưng có lẽ, người nhà cũng mong em không ôm nỗi đau của mình quá chặt, chia sẻ những trăn trở của mình cho mẹ hay chị gái hiểu.
Bố mẹ nào cũng mong muốn con cái của mình được chăm sóc, chia sẻ, yêu thương. Em đừng ngại khóc hay đứng dậy bên sự động viên của người thân, em nhé. Vết thương không hết sẹo nhưng nếu được chăm sóc sẽ bớt làm em đau đớn.
Chồng bỏ đi theo 'tiểu tam', mẹ chồng làm điều giúp tôi vượt qua cơn tuyệt vọng
Mấy năm yêu và chung sống cùng nhau cũng không bằng một người phụ nữ vừa đến, chồng bỏ theo "tiểu tam" khiến tôi vô cùng đau lòng.
Tôi sinh ra trong gia đình khá giả, bố mẹ rất tự hào về tôi vì có thể tự lo cho cuộc sống của mình ngay từ hồi học đại học. Dẫu vậy, tôi thi thoảng vẫn cảm thấy cuộc sống của mình tẻ nhạt, nhàm chán và thiếu thiếu thứ gì đó.
Đi làm được 1 năm thì tôi quen Quân, anh hơn tôi 4 tuổi. Anh là một người rất tích cực, lạc quan và năng động nên khi làm việc với anh tôi như được tiếp thêm năng lượng vậy. Anh đã thay đổi tôi, chính xác là thổi làn gió mới vào cuộc sống khô khan của tôi.
Sau đó, tôi thường xuyên nhắn tin cho anh. Khi anh làm tăng ca về muộn thì tôi cũng cố nán lại, chủ yếu là để tăng cơ hội tiếp xúc với anh nhiều hơn. Không ngờ rằng, anh cũng thực sự để ý đến tôi.
Lúc bố mẹ biết tôi yêu Quân thì phản đối gay gắt lắm vì ở công ty lương anh cao hơn tôi thật nhưng điều kiện kinh tế nhà anh lại không tốt. Anh lại là con một trong nhà nên bố mẹ sợ tôi cưới anh sẽ khổ, phải gánh vác nhiều việc nhà chồng.
Ảnh minh họa
Thế nhưng tôi yêu con người của anh, không quan tâm đến những chuyện đó nên nhất quyết đòi lấy anh bằng được. Đất không chịu trời thì trời chịu đất, cuối cùng bố mẹ cũng phải đồng ý cho tôi và Quân tổ chức đám cưới.
Vợ chồng tôi cưới xong thì quyết định cùng phấn đấu mua nhà rồi mới sinh con. Tôi luôn đối xử tốt với bố mẹ chồng, ngày lễ tết chưa bao giờ quên mua quà cáp, thậm chí khi mẹ chồng ốm tôi sẵn sàng xin nghỉ phép cả tuần để chăm sóc.
Thấm thoắt 3 năm trôi đi, chúng tôi đã mua trả góp được căn nhà chung cư nhỏ. Cuộc sống tưởng chừng hạnh phúc viên mãn thì tôi phát hiện chồng cặp kè với một người phụ nữ lớn hơn anh 2 tuổi. Cô ta từng làm nhân viên ở quán bar, giờ thì kinh doanh tự do. Nghe nói, cô ta rất giàu có.
Khi mọi chuyện vỡ lở, chồng còn trách tôi không biết chiều chuộng chồng, không gần gũi với gia đình chồng nên tình cảm vợ chồng phai nhạt. Anh đề nghị ly hôn nhưng tôi không đồng ý vì thực sự tôi quá hoang mang, không muốn đánh mất tổ ấm của mình.
Thế rồi anh mặc kệ tôi sống lẻ loi trong căn nhà được mua bằng tất cả sự cố gắng và nỗ lực để đi theo "tiểu tam" kia. Tôi đau đớn vô cùng trước sự phản bội của chồng nên không thiết ăn uống, chểnh mảng công việc. Tinh thần của tôi rơi vào trầm cảm nhưng vì bố mẹ hai bên nên tôi phải gắng gượng không làm điều dại dột.
Trong tình cảnh này, bố mẹ chồng đối xử với tôi chẳng khác gì con gái trong nhà. Suốt mấy tháng qua chồng tôi bỏ đi theo "tiểu tam" thì mẹ chồng lại đều đặn qua nhà nấu nướng, dọn dẹp, thậm chí ở lại ăn cơm để an ủi tôi.
Thấy tôi không buông được gánh nặng trong lòng, mẹ chồng còn khuyên tôi nên ký vào đơn ly hôn để giải thoát mình khỏi người chồng bội bạc. Bà bảo chuyện đến ngày hôm nay lỗi là do con trai bà nên bà thay mặt anh ấy xin lỗi tôi. Bà cũng nói kể cả chúng tôi ly hôn thì căn nhà này cũng xứng đáng thuộc về tôi.
Ngoài ra, mẹ chồng còn hứa sẽ cho tôi số tiền trong sổ tiết kiệm của ông bà để tôi tự tin phát triển công việc. Dù sau này tôi có đến với người đàn ông khác thì bà vẫn thương tôi như con gái.
Những lời tâm sự của mẹ chồng khiến tôi thực sự xúc động, không ngờ ông bà lại lo nghĩ cho tôi nhiều đến vậy. Ông trời vẫn bù đắp cho sự tổn thương của tôi khi cho tôi một người mẹ chồng tử tế như vậy.
Lặng người khi nghe "lời bào chữa" giúp tôi của chị dâu Lần này, vợ chồng tôi quyết định sẽ về nhà nội ăn Tết. Mọi năm, chúng tôi đều ở nhà ngoại. Chuyện Tết nội - Tết ngoại có lẽ chẳng còn xa lạ gì với những gia đình xa quê nữa. Vợ chồng tôi định cư, lập nghiệp ở thành phố, gần với nhà bố mẹ tôi hơn. Vì thế, mọi năm chúng...