Mẹ lên chăm con gái ốm, bức xúc khi nghe con trai nói 1 câu
Đêm trước khi mẹ chồng tôi về quê sau chuỗi ngày ra thành phố chăm con gái nằm viện, chồng gọi mẹ và tôi ra nói chuyện riêng.
Tôi và chồng đã đăng kí kết hôn từ năm ngoái nhưng tới tháng 4 năm nay mới tổ chức đám cưới được, vì dịch bệnh mà. Sau chồng tôi còn có một cô em gái, bằng tuổi tôi và cô cũng đi lấy chồng rồi.
Chúng tôi đều là dân tỉnh lẻ lên thành phố đi học rồi định cư ở đây. Cuộc sống mưu sinh nơi thành thị quả thật chẳng dễ dàng gì, nhưng được cái nhà tôi và nhà em gái chồng tôi thuê ở gần nhau, thỉnh thoảng chạy qua chạy lại, có anh có em cũng đỡ tủi thân, bơ vơ.
Mấy hôm trước, em gái chồng tôi phải mổ ruột thừa lúc giữa đêm, nằm viện 5 ngày. Tôi và chồng mất mấy ngày tất tả, chạy ngược chạy xuôi đỡ đần hai em. Con bé cũng có chồng chăm sóc, nhưng đàn ông đi chăm bệnh nhân thì sao tỉ mẩn bằng phụ nữ được.
Em gái của chồng tôi phải mổ ruột thừa, nằm viện mất 5 ngày. (Ảnh minh họa)
Tuy nhiên, do công việc không thể nghỉ nhiều nên sau 2 ngày chăm vợ, em rể đành phải gọi mẹ ở quê lên (tức mẹ chồng tôi) vào viện túc trực thay chú. Ban đầu hai nhà tính, ngày để mẹ vào trông em, đêm em rể vào thay thì chồng tôi sang đón mẹ về phòng tôi nghỉ ngơi cho thoải mái, sáng lại chở mẹ qua bệnh viện thay ca cho em rể đi làm. Thực ra là cũng vì mẹ có tuổi rồi, lại khó ngủ sẵn, chúng tôi sợ bệnh viện ồn ào mẹ không ngủ được lại ốm ra.
Nhưng mấy hôm nay nắng nóng quá, 5-6 giờ chiều mà trời vẫn nắng như đổ lửa, nóng rát da rát thịt, đường xá lại xa xôi nên mẹ chồng tôi quyết đêm ngủ lại bệnh viện với em luôn. Tới ngày thứ 3 mẹ vào, em gái tôi cũng được làm thủ tục xuất viện.
Chiều hôm đó, vừa tan làm cái là tôi về nhà ngay để chuẩn bị cơm nước, đợi em gái chồng ra viện thì vào phòng tôi ăn cơm luôn cho tiện, vì dù sao em cũng mới mổ xong không tiện xuống bếp ngay được mà. Trong bữa cơm, mẹ chồng tôi cũng bảo sáng mai mẹ về quê, ở nhà còn lợn gà vườn tược mẹ không thể ở đây lâu được. Em gái chồng tôi cũng về với mẹ, tiện để mẹ chăm nom vài hôm cho lành hẳn rồi đi làm.
Video đang HOT
Do em rể phải đi làm nên mẹ chồng tôi đành phải lên chăm sóc con gái. (Ảnh minh họa)
Ăn cơm xong, vợ chồng em gái về nhà, còn mẹ ở lại phòng tôi ngủ, sáng mai chồng tôi sẽ chở mẹ qua nhà em để hai mẹ con về quê cùng nhau. Sở dĩ như vậy vì nhà em gái tôi hơi chật, nhà tôi rộng hơn nên mẹ mới ngủ lại đây.
Cớ ngỡ đêm hôm đấy cả nhà được ngủ ngon sau bao ngày vất vả rồi, không ngờ lúc chuẩn bị đi ngủ thì chồng tôi lại gọi tôi và mẹ ra nói chuyện.
- Con có chút chuyện cần bàn với mẹ và vợ. Như mọi người cũng biết là con có chơi chứng khoán, nhưng đợt vừa rồi thị trường lao dốc quá nên con mất sạch, giờ đang ôm nợ gần 600 triệu. Mỗi tháng trả lãi 13 triệu thì nặng gánh quá, cứ thế này không biết bao giờ mới trả hết nợ rồi lãi mẹ đẻ lãi con.
Con biết con sai rồi, vợ ơi anh xin lỗi. Giờ mẹ thương con, mẹ cứu lấy con với, mẹ có thể cắm nhà ở quê vay tiền ngân hàng trả đứt số nợ đó hộ con được không mẹ. Lãi ngân hàng thấp hơn vay lãi ngoài, mỗi tháng con sẽ cố gắng trả từng chút một, chứ thế này con không xoay nổi. Con bần cùng quá rồi mẹ ơi.
Nghe những lời chồng nói, tôi và mẹ chồng ôm nhau khóc nức nở. (Ảnh minh họa)
Lời anh nói như sét đánh giữa trời quang, khiến tôi và mẹ chồng ngỡ ngàng, uất nghẹn. Tôi không thể ngờ anh lại lén lút đi vay nặng lãi sau lưng tôi như thế. Trước anh đã bán vàng mà anh tích cóp được trong vài năm qua đổ vào chứng khoán, sau lại âm thầm đi vay thêm 200 triệu nữa đầu tư thêm. Lần đó, anh cũng không nói với tôi, mãi tới khi thị trường khởi sắc, anh khoe anh lãi được 300 triệu rồi mới dám thú nhận với tôi chuyện anh đi vay nặng lãi.
Lúc đó tôi sốc lắm, nhưng vì anh đầu tư sinh lãi rồi nên tôi không nói nhiều, chỉ quán triệt với anh không được đi vay đổ thêm tiền vào đó nữa, khuyên anh rút tiền lãi ra cho an toàn mà anh không nghe. Sau lần đó tôi cũng mặc kệ, chẳng thèm quản anh nữa, anh thích làm gì thì mặc anh vì trước tới nay tôi không ủng hộ việc chồng chơi chứng khoán, bởi tôi thấy nó rủi ro cao quá, lãi được nhưng sơ sẩy một chút thôi cũng dễ mất sạch.
Cả tôi và bố mẹ hai bên đều khuyên can không được, càng cấm cản chồng càng chơi. Giờ sự việc tới bước đường này, anh mang về nhà cả khoản nợ khổng lồ khiến nhà cửa không yên.
Trước khi cưới anh, tôi vốn là mẹ đơn thân, con gái đang gửi ở quê nhờ bà ngoại chăm bẵm. Sắp tới định đón con ra sống cùng, để con được gần gũi với bố mẹ. Tôi cứ ngỡ sau bao năm vất vả nuôi con một mình, cuối cùng tôi cũng khổ tận cam lai, được hưởng hạnh phúc bên chồng, không ngờ mới cưới chưa bao lâu mà tôi lại nhận tin dữ này.
Đồng lương của tôi và chồng gộp lại một tháng chỉ trên dưới 25 triệu, chúng tôi còn phải trả tiền thuê nhà hàng tháng, chu cấp cho con đi học, cùng loạt khoản tiền không tên khác. Chi tiêu hàng tháng vốn đã eo hẹp lắm rồi, giờ còn gánh khoản nợ này trên vai thì đến bao giờ chúng tôi mới trả hết đây.
Chồng không cho tôi đứng tên căn nhà cha mẹ anh để lại
Tôi không có ý tranh giành tài sản hay tính toán với chồng, nhưng điều anh làm khiến tôi cảm thấy tổn thương.
Cách nay mấy tháng, mẹ chồng tôi nói muốn sang tên ngôi nhà của bà cho chúng tôi. Hiện gia đình nhỏ của tôi đang sống cùng mẹ chồng và em gái chồng trong chính căn nhà này.
Chồng tôi nói anh sẽ thu xếp thời gian đi làm thủ tục. Vì đây là tài sản cha mẹ chồng để lại, tôi không nên can dự vào, nhưng tôi luôn nghĩ chồng sẽ để tên hai vợ chồng trên giấy chứng nhận quyền sử dụng đất sau khi làm xong thủ tục.
Một tháng trước, khi tìm tấm bằng đại học để bổ sung hồ sơ theo yêu cầu của công ty, tôi vô tình thấy sổ đỏ mới của căn nhà. Điều tôi bất ngờ là trên đó chỉ có tên của chồng, hoàn toàn không thấy tên tôi. Lúc ấy, không hiểu sao nước mắt cứ thế rơi. Chung sống với nhau 10 năm trời, chẳng lẽ anh không hề tin tưởng tôi?
Hàng tháng, chồng đưa cho tôi 10 triệu đồng tiền sinh hoạt phí, nhưng đó là tiền ăn cho 4 người lớn và 1 đứa trẻ. Mẹ chồng tôi không có lương hưu, cũng không có nguồn thu nhập nào khác. Em chồng đang là sinh viên đại học, chi phí học hành và sinh hoạt của em đều do vợ chồng tôi lo liệu.
Chồng tôi có chị gái, nhưng thu nhập của chị khá thấp, anh rể lại không thoải mái trong chuyện tiền bạc. Thỉnh thoảng chị mới biếu mẹ và cho em được một chút, từ khoản tiền riêng ít ỏi mà chị để dành.
Mẹ chồng tôi đã gần 80 tuổi, thỉnh thoảng bà lại đi bệnh viện nên tôi phải chi tiêu nhiều cho các bệnh của người lớn tuổi như tiểu đường, huyết áp, xương khớp... Tôi cũng thường xuyên mua thực phẩm chức năng cho bà.
Vợ chồng tôi tiết kiệm mua được một mảnh đất ở tỉnh xa. Nói thật, nếu tôi không có mức lương khá và chịu khó tiết kiệm thì hai vợ chồng làm sao mua thêm được đất?
Sau bao năm chung sống, chồng không hề tin tưởng tôi (Hình minh họa)
Ngoài khoản tiền 10 triệu hàng tháng, chồng không đưa thêm cho tôi đồng nào. Thỉnh thoảng, nếu nhà hỏng các món đồ gia dụng đắt tiền như tivi hay tủ lạnh anh sẽ bỏ tiền mua. Lương của anh hơn 20 triệu đồng, trừ đi khoản chi tiêu cá nhân và đóng học phí cho em gái và phần đã đưa cho tôi thì cũng chẳng còn bao nhiêu.
Tình cảm vợ chồng tôi bao năm nay vẫn ổn, cũng có thể nói là hợp nhau. Anh tuy không phải kiểu người lãng mạn, hay nhẹ nhàng với vợ, nhưng cũng là người có trách nhiệm với gia đình và yêu con. Dù phải vất vả lo cho gia đình, nhưng tôi hài lòng với cuộc sống hiện tại.
Tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ làm gì từ tài sản từ căn nhà mẹ chồng để lại. Nếu có một ngày rủi ro mà vợ chồng phải chia tay, tôi chỉ đòi quyền lợi trên mảnh đất mà hai vợ chồng mua riêng, không bao nhòm ngó tới tài sản bố mẹ chồng thừa kế.
Nhưng khi biết anh sang tên sổ đỏ mà không để tôi cùng đứng tên, tôi vẫn hụt hẫng. Hóa ra, chung chăn gối bao nhiêu năm, anh không có lòng tin ở tôi hay sao, chồng tôi hóa ra vẫn chưa hiểu hết về con người tôi, sợ tôi không toàn tâm toàn ý cho anh và gia đình chồng?
Im lặng được hơn 1 tuần, tôi đã nói chuyện với chồng. Anh lấy cớ: nếu đứng tên hai vợ chồng sẽ phức tạp nên anh để tên anh trên giấy tờ cho tiện. Thấy tôi khóc, anh xin lỗi và nói để khi rảnh rỗi anh sẽ đi làm lại giấy tờ, để tên cả hai vợ chồng.
Mẹ chồng tôi vô tình biết được chúng tôi tranh cãi về chuyện này nên cũng nói chuyện riêng với chồng tôi. Bà chốt rằng, nhà cửa phải đứng tên cả hai. Mẹ chồng khuyên tôi đừng nghĩ ngợi về chuyện này nữa, nhưng tôi vẫn rất buồn.
Đến nhà tôi chơi nhưng mẹ chồng luôn ôm khư khư túi xách, khi về, bà lấy ra bọc tiền đưa thẳng cho tôi Mẹ chồng bế cháu mà vẫn để cái túi xách bên cạnh. Đến khi về, bà càng khiến tôi bất ngờ hơn. Tôi đang ở cữ. Chồng tôi là kẻ ham chơi, phá tiền nên cuộc sống của tôi chẳng dư dả gì. Khi đi sinh, tôi cũng chỉ còn vài triệu trong người. Bố mẹ chồng tôi già yếu, đến viện thăm...